Tô Niên Niên cau mày nhìn cậu.

Tống Dư Hi không ngờ Cố Tử Thần lại nói với cô như thế, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ cả lên, ấp úng mãi cả buổi không nói ra lời.

Cố Tử Thần cau mày, lại nói lại lần nữa: “ Tống Dư Hi, cô có đồng ý vào bộ tuyên truyền không?”

Giọng nói trầm thấp có từ trường rõ ràng chuyển đến tai mỗi người, Lạc Gia Di lớn tiếng nói: “ Cố nam thần, cậu ta chẳng qua chỉ là học sinh nghèo túng, làm gì có tư cách mà vào hội học sinh?”

Cố Tử Thần rõ ràng cũng không thích dáng vẻ hống hách ép người quá đáng của cô ta, giọng điệu lạnh thêm mấy phần: “ Hội học sinh tuyển người từ khi nào cần phải xem hoàn cảnh gia đình thế, sao tôi lại không biết quy định này. Còn nữa, phó hội trưởng Lạc, các bộ môn có quyền lợi tự mình tuyển người, cô có ý kiến gì không?”

Lạc Gia Di bị cậu nói cho không còn dám ho he gì, cộng thêm những người khác chỉ chỉ chỏ chỏ cô ta, khiến trong lòng cô ta cực kỳ khó chịu, nghiến răng kèn kẹt.

Nhìn thấy cô ta không nói gì, Cố Tử Thần quay người, nhìn sang Tống Dư Hi, đợi câu trả lời của cô.

“ Khụ khụ.......” Tô Niên Niên đẩy Tống Dư Hi một cái, cô mới như tỉnh giấc mộng, gật đầu lia lịa, “ Đồng ý, tôi đồng ý!”

Cố Tử Thần như không có chuyện gì, liếc nhìn Tô Niên Niên.

Nam Chi xoay tròn mắt, nhìn ngó xung quanh, khiến người ta cũng phải hồi hộp, cô vừa nhìn là nhận ra Tô Niên Niên chính là nhân vật nữ chính trên bảng tin trường lần trước, cười tít mắt hỏi: “ Bạn học, cậu ở bộ môn nào thế?”

“ uhm....” Tô Niên Niên chớp chớp mắt, tật lớn nhất của cô chính là không khống chế nổi trước sắc đẹp, nhìn thấy khuôn mặt đó của Nam Chi là cảm thấy mình là con trai, nhất định phải lấy cô ấy làm vợ, “ Ồ....tôi cũng ở bộ tuyên truyền, có điều hội trưởng nói người như tôi không thích hợp ở hội học sinh, cho nên tôi bây giờ có lẽ không ở trong bộ môn nào cả.”

Nam Chi cười ha ha gật đầu, vừa ngoảnh đầu, đã thấy ánh mắt sắc như dao của Cố Tử Thần nhìn về phía Lạc Gia Di.

Bình thường cậu mang lại cho người khác cảm giác luôn lạnh lùng hờ hững, giống như ngôi sao ở xa xôi, chỉ nhìn mà không thể với. Nhưng Nam Chi hiểu rõ, Cố Tử Thần khi cáu giận thì đáng sợ như thế nào. Cho nên khi cô nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm lạnh băng đó của Cố Tử Thần, trong lòng thầm châm ngọn nến thay cho Lạc Gia Di.

Lạc Gia Di làm sao chịu được khí chất dồn ép người khác đó của cậu, bị dọa cho hai chân mềm nhũn, trong lòng thầm cảm nhận quan hệ của Cố Tử Thần và Tô Niên Niên không phải thường, vội vàng lên tiếng tự giải thoát: “ Ai nói thế chứ, Tô Niên Niên, tôi xem bảng biểu đăng ký của cậu rồi, mọi phương diện đều rất tốt, sao mà có thể để cậu rời khỏi hội học sinh chứ, mấy người các cậu nói có đúng không?”

Bị hỏi đến, mấy cán bộ cùng tham gia phỏng vấn đồng thanh hòa theo, lúc này sắc mặt của Cố Tử Thần mới từ từ dịu xuống.

“ Tô Niên Niên, Tống Dư Hi, hai người đi theo tôi.” Lông mày Cố Tử Thần vẫn chưa giãn ra thoải mái, nhưng giọng nói đã nhẹ nhàng hơn rồi.

“ Ồ....được.......” Chẳng dễ gì mới sực tỉnh, Tô Niên Niên vội kéo Tống Dư Hi đi theo Cố Tử Thần, ba người rời khỏi phòng họp.

Cố Tử Thần vừa đi, bầu không khí nặng nề ngột ngạt trong phòng nhanh chóng biến mất, Lạc Gia Di hừ một tiếng lạnh lùng, lẩm bẩm nói: “ Hai người các cậu là cái thá gì chứ.......”

Giọng nói không to, nhưng tất cả mọi người đều nghe rõ, có điều thân phận của Lạc Gia Di, lúc này không ai dám nói gì nữa.

“ Ha ha ha.......” Giọng cười giòn tan của Nam Chi vang lên khắp phòng, tờ áp phích trong tay cô đặt lên trên bàn trước mặt Lạc Gia Di, nụ cười sót lại vẫn còn hiện trên khóe mắt, nhưng từng câu từng chữ, lại một lần nữa khiến Lạc Gia Di như phát điên.

“ Lạc Gia Di, cậu còn chưa hiểu sao, cậu ta không phải là người cậu có thể dây vào.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện