Trần Nguyên hôm nay tự lái xe, cùng Tô Niên Niên đi đến chỗ để xe, thì nghe thấy một âm thanh của con vật nhỏ rên rỉ.

Âm thanh đó rất yếu ớt, đứt quãng, Tô Niên Niên tìm theo phía phát ra âm thanh đó, chỉ nhìn thấy một con chó con màu vàng nằm sõng soài trên đất, lông trên người bết bẩn, một chân bị trật xương co rúm lại, tiếng kêu đau đớn phát ra từ miệng nó.

Trước mặt nó, có một thiếu niên quỳ gối xuống.

Tô Niên Niên sững người, đó không phải Cố Tử Thần sao? Trên mặt cậu vẫn là biểu cảm lạnh lùng xa cách, cần chai nước khoáng bón cho chú chó uống, bên chân là chiếc bánh sanwich bị cắn mấy miếng.

Ánh trời chiều dần buông xuống, ánh hoàng hôn khiến chân trời ánh lên một màu đỏ rực, bao phủ lên người cậu một tầng ấm áp.

Tô Niên Niên nhìn đơ người.

Trong ấn tượng của cô, Cố Tử Thần không thể nào làm ra mấy việc này, anh ta nhìn thấy mấy con chó hoang có lẽ sẽ né tránh hoặc sợ hãi chứ? Mà không phải như bây giờ, bộ dạng chăm chỉ bón cho con chó nhỏ.

Người ở bãi đỗ xe càng lúc tụ tập càng đông, không ít người đều phát hiện Cố Tử Thần, ngạc nhiên lao lên phía trước muốn quan sát gần hơn, còn có mấy nữ sinh cầm điện thoại chụp ảnh anh ta lia lịa.

Cố Tử Thần cau mày lại, rõ ràng không thích bị đám đông vây quanh.

Cậu vuốt ve đầu chú chó nhỏ, đứng dậy, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng khiến người bên cạnh phải lùi về sau mấy bước.

“ Mấy người rảnh thế à?” Giọng nói lạnh thấu xương vang bên tai mỗi người.

“ Khụ khụ....ai ya, chúng ta mau đi thôi, nếu không Cố nam thần sẽ nổi giận đấy.” Một nữ sinh vội vàng nói với mọi người, mọi người vây quanh đều biếu điều rời đi.

Tô Niên Niên bước lên trước, Trần Nguyên đi theo sau lưng cô, đến bên cạnh Cố Tử Thần.

Nhìn lại gần, mới phát hiện trên người chú chó nhỏ đó không chỉ dính bụi bẩn lá cây, thậm chí còn có vết máu dính lại.

Trần Nguyên khẽ nói: “ Lại là một tên bị bệnh thần kinh dọa chó à? Thật là hèn hạ!”

Cố Tử Thần “ uhm” một tiếng.

Tô Niên Niên hỏi: “ Các anh đang nói gì thế?”

Trần Nguyên giải thích cho cô: “ Khu vực gần đây có một ông chú, thần kinh không bình thường lắm, lúc nào cũng thích hành hạ mấy con chó hoang, đã không chỉ một lần rồi, nhưng mọi người cũng chẳng làm được gì ông ta.”

Tô Niên Niên im lặng một lúc, mới nói: “ Con người hèn hạ này.........”

Cố Tử Thần nhún nhún vai, quay người đi, Tô Niên Niên vội vàng gọi anh ta lại: “ Này, anh cứ thế mà đi à?”

Cố Tử Thần dừng bước chân lại, Tô Niên Niên còn ở đằng sau lải nhải không ngớt: “ Lúc này không phải nên đưa nó đến trạm cấp cứu động vật sao? Nếu như mấy chúng ta không đến, cũng khoong có ai phát hiện ra nó, lẽ nào anh để mặc con chó tự sinh tự chết sao, anh là tên mặt lạnh không có tình người......”

Cố Tử Thần quay người, mặt sa sầm khiến người ta phát sợ: “ Nói xong chưa?”

“ A.....uhm......” Tô Niên Niên gật gật đầu, kuôn cảm thấy có gì đó khác thường.

Quả nhiên, khi cô nhìn thấy Cố Tử Thần mở cốp xe ra, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp sạch sẽ, sau đó bế con chó nằm trên đấy cho vào bên trong, cô cảm thấy cực kỳ ngại.

“ Nó bị thường, bế thẳng lên có thể làm nó bị thương lần hai.” Cố Tử Thần bình thản giải thích.

Phụt.........

Thì ra là đi lấy hộp.......cô còn cho rằng Cố Tử Thần cứ thế mà đi.

Thật là mất mặt, Tô Niên Niên nép vào sau lưng Trần Nguyên.

Trần Nguyên khẽ mỉm cười, “ Được rồi, hai người đừng làm ồn nữa, con chó sao cho cậu nhé, Niên Niên, chúng ta về nhà thôi.”

“ Vâng!” Tô Niên Niên gật đầu, đi theo Trần Nguyên.

Cố Tử Thần đứng ở đó thở dài một hơi, nhìn bóng Tô Niên Niên chạy còn nhanh hơn thỏ, ánh mắt trở nên ấm áp lạ thường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện