Tại vì khi làm bài cô phát hiện.......học sinh điểm cao trên lớp đều giống như rau xanh vậy, hết vụ này đến vụ khác.

Đặc biệt là lớp trưởng Triệu Minh Viễn, ngoài môn ngữ văn ra, các môn khác hầu như đều điểm tuyệt đối, không hổ danh là mọt sách học giỏi.

Tống Dư Hi thành tích bình quân cũng trên dưới 85 điểm, Chúc Thành kém hơn một chút, có điều ít nhất cũng 80 điểm. Đường Dư khiến mọi người cũng phải ngạc nhiên, thành tích tốt khiến Tô Niên Niên không khỏi ngậm ngùi.

Đường nhiên, trên lớp cũng không ít cô chiêu cậu ấm học không hay cày chả biết, chiếm một phần năm của lớp.

Tô Niên Niên tự nhẩm tính, ngoài mấy người thực sự không học hành gì ra, cô có lẽ xếp thứ nhất từ dưới lên.......

Nhận thức này khiến cô càng thêm đau buồn.

Bài thi đều là đề mở, thầy cô giáo chấm điểm bài thi thông thường đều sẽ chọn ra mấy người báo điểm số, phần lớp đều là học sinh mà thầy cô xem là tốt.

Nhưng mấy thầy cô đó cũng không biết trúng phải độc gì, mỗi lần đều nhắc hỏi Tô Niên Niên.

Thế là khi đám mọt sách dương dương tự đắc vì mình điểm cao, lúc nào cũng lòi ra Tô Niên Niên bị điểm thấp, đổi lại mỗi lần như thế hội đó lại cười ầm lên chế giễu.

Tiết toán học.

Giang Mộ hỏi thành tích của mấy học sinh đứng đầu lớp, sau đó liếc thấy bóng Tô Niên Niên ở hàng cuối, điềm nhiên hỏi: “ Tô Niên Niên, bài thi thử em được bao nhiêu điểm?”

Điểm thực tế của Tô Niên Niên cũng cao, nhưng cô cảm thấy mình nhìn hướng đi của Đường Dư nên mới làm ra được, thế là mỗi lần báo thành tích đều trừ điểm của một vài câu.

Lúc này cô mới ngập ngừng mở miệng nói: “ Dạ......61........”

“ Ha ha ha, không phải chứ, điểm thấp thế à, mình xấu hổ thay cậu ta!”

“ Trong đầu cậu ta đều là nước sao.........”

“ Xem các cậu nói kìa, mình cảm thấy cũng được mà, ít nhất qua rồi.”

Toán học từ nhỏ cô đã kém rồi, trước đây không nghĩ gì, bây giờ cảm thấy ác ý đến từ khắp nơi trên thế giới.

Cười nhiều nhất chính là Hà Tiếu, Tô Niên Niên trừng mắt nhìn cậu ta: “ Cậu có ý kiến gì? Cậu qua chưa?”

Hà Tiếu giống như quả khí cầu bị chọc cho xì hơi, đang cười lập tức ngậm hạt thị.

“ Thầy giáo, Tô Niên Niên thành tích không tốt, còn uy hiếp người khác, quá đáng quá!” Lưu Doãn Nhi biểu cảm oai phong lẫm liệt, Giang Mộ cau mày lại, đang định kết thúc vấn đề này, không ngờ Tô Niên Niên hừm một tiếng: “ Người được 59 điểm có lập trường gì nói tôi, lẽ nào cậu phải sinh động giải thích cái gì là gian trá và tự mình tìm sỉ nhục sao?”

Học sinh trên lớp lập tức cười ầm lên.

“ Cậu...... Tô Niên Niên, cậu quá đáng quá!” Lưu Doãn Nhi mặt đỏ tía tai hét lên, thành tích cậu ta cũng không tốt, sớm biết đã không lộ diện dìm Tô Niên Niên rồi.

“ Được rồi, ngày mai thi rồi, các em buổi tối chú ý nghỉ ngơi, đừng ăn đồ linh tinh, giữ tâm trạng bình tĩnh để thi. Trong mắt thầy giáo, không coi nặng thành tích là anh hùng, chỉ cần các em nỗ lực hết sức, chính là học sinh giỏi trong mắt thầy cô rồi, tan học.”

Học sinh trong lớp đồng thanh “ woa” lên một tiếng, không ngờ chủ nhiệm lại nói ra những lời này.

Tô Niên Niên nghe thấy vô cùng hào hứng, giống như những tràng pháo tay cổ vũ khích lệ, xách balo, ra về.

---- ----

Đi đến bãi đỗ xe, Trần Nguyên vẫy vẫy tay với cô, nụ cười hòa nhã.

Bên cạnh cậu, còn có Diệp Tinh Vũ, nhìn thấy Tô Niên Niên lập tức kích động nhảy cẫng lên, chỉ tiếc không lao lên mà ôm Tô Niên Niên ngay được.

“ Niên Niên! Ở đây ở đây! Này, anh, anh đừng kéo em, để em ôm Niên Niên một chút mà!” Diệp Tinh Vũ ấm ức nói.

Trần Nguyên mặt không đổi sắc: “ Nam nữ thụ thụ bất thân.”

Hừm, muốn ôm em gái cậu, đừng có mơ! Tô Niên Niên cười tít mặt đi đến, Diệp Tinh Vũ tranh thủ thời cơ, nhanh nhẹn lách ra khỏi cánh tay của Trần Nguyên, thoát được gọng kìm của Trần Nguyên, hứng khởi lao về phía Tô Niên Niên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện