Chương 12
Nhảy vào khoảng không, Lâm Trạch Thần đành phải quay lại tìm Thư Vãn thì thấy cô đã chạy trốn khỏi thang máy.
Lâm Trạch Thần sờ lên đôi môi vừa chạm vào Thư Vãn của mình, đáy mắt anh ta toát ra cảm giác hưng phấn khi bắt được con mồi.
“Lâm Dương, đi tra địa chỉ của cô ấy cho tôi.”
Lâm Dương đi theo phía sau lập tức trả lời: “Vâng”.
Thư Vãn về đến nhà, bỏ túi xuống, thần sắc hoảng hốt ngồi xuống sô pha.
Cho đến khi chuông điện thoại vang lên, cô mới phục hồi tinh thần lại.
Lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhìn thấy số hiển thị trên đó, Thư Vãn nhíu mày.
Sao Tô Thanh lại gọi điện thoại cho cô?
Thư Vãn do dự một chút, vẫn mở khóa, “Trợ lý Tô, có chuyện gì sao?”
Bên trong truyền đến thanh âm cung kính của Tô Thanh Cung: “Thư tiểu thư, tôi vừa mới quét dọn căn hộ, phát hiện đồ đạc của cô rơi ở chỗ này, khi nào thì cô rảnh tới lấy?”
Thư Vãn còn tưởng Quý Tư Hàn muốn tìm cô giải thích gì đó, không ngờ là rơi đồ, trái tim cô hụt hẫng một nhịp.
Trợ lý Tô, anh giúp tôi ném đi.
Nói xong câu đó, Thư Vãn không đợi đối phương đáp lời liền cúp điện thoại.
Sau đó gọn gàng xóa sạch tất cả phương thức liên lạc giữa Tô Thanh và Quý Tư Hàn.
Ngày hôm qua cô quả thật còn vọng tưởng Quý Tư Hàn sẽ liên lạc với mình, cũng không nỡ xóa anh.
Hiện tại sau khi biết hết thảy chân tướng, cô đã hoàn toàn chết tâm.
Cô tắt điện thoại, sau đó vùi mình trên sô pha ngủ thật say.
Không biết qua bao lâu, một tiếng gõ cửa đánh thức Thư Vãn.
Gần đây Sam Sam làm ca tối, về muộn, lại để lại chìa khóa cho Thư Vãn.
Nghe tiếng gõ cửa, cô tưởng Sam Sam đi làm về muộn, vội vàng đứng dậy mở cửa.
Nhưng sau khi mở cửa ra, người nhìn thấy không phải Sam Sam, mà là Lâm Trạch Thần!
Nhìn thấy khuôn mặt nhã nhặn bại hoại kia, sắc mặt Thư Vãn thoáng chốc trắng bệch.
Cô vội vàng muốn đóng cửa lại, nhưng Lâm Trạch Thần lại vươn cánh tay dài, đẩy cửa ra.
Thư Vãn bị hành động này của anh dọa cho lùi lại một bước.
“Lâm tổng, anh muốn làm gì?”
Cái tên biến thái này sao lại tìm được nhà cô?
Lâm Trạch Thần thấy cô hoảng sợ như một con thỏ nhỏ, nhất thời cảm thấy cực kỳ thú vị.
Hai tay anh ta chống lên cửa, nghiêng đầu nhìn cô, “Sợ gì chứ, anh sẽ không ăn thịt em đâu.”
“Thư tiểu thư, không mời tôi vào trong ngồi ư?”
Anh ta hỏi khách khí, Thư Vãn nghe mà hết hồn hết vía.
Lâm Trạch Thần là ai, sẽ làm chuyện gì, cô biết rất rõ, làm sao có thể để anh ta vào cửa?