Chương 23
Thư Vãn nhìn thấy rõ ràng, thế nhưng bài trong tay thật sự quá nát, hơn nữa Quý Lương Xuyên lại chơi quá dỡ, cô gấp đến độ lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, hết lần này tới lần khác cô bị Quý Tư Hàn chặn, cô chỉ ra con 3, hắn ta cũng ném ra ba đôi thông để chặn cô.
Thư Vãn tức giận đến xanh mặt, Lâm Trạch Thần bên cạnh thấy thế, vội vàng ôm cô ngồi trên đùi trấn an cô: “Đừng nóng vội, tôi dạy em.”
Thư Vãn tập trung chú ý vào bài, cũng không nhận ra mình đã ngồi trên đùi Lâm Trạch Thần, chỉ là sứt đầu mẻ trán, quay đầu lại hỏi Lâm Trạch Thần, “Bài này làm sao để tạo thành một sảnh vậy?”
Lâm Trạch Thần tiếp nhận bài trong tay cô, nhanh chóng xếp thành một dãy số.
An Nghiên vừa nhìn, mất hứng liếc mắt một cái, “Lâm thiếu, anh đang ăn gian à.”
Lâm Trạch Thần nhíu mày, “Cô nói xem có thể đánh thắng bài của Thư Vãn không đã.”
An Nghiên hừ lạnh một tiếng, thu bài lại, tựa vào sô pha.
Thư Vãn vừa thấy An Nghiên như vậy, liền biết bài trong tay cô, đánh không lại bài của mình.
Đôi mày nhíu chặt của cô lúc này mới hơi giãn ra.
Cô có chút cao hứng, cười nhìn Lâm Trạch Thần.
Lâm Trạch Thần nhìn thấy nụ cười này của cô, trong lòng nhất thời ngứa ngáy, nhịn không được lại hôn cô một cái.
Cái hôn của anh ta làm cô lấy lại tĩnh, trong nháy mắt kéo suy nghĩ của Thư Vãn về với hiện tại, lúc này cô mới phát hiện mình đang ngồi trên đùi Lâm Trạch Thần.
Cô giãy dụa muốn đẩy ra, Lâm Trạch Thần lại ôm không nỡ buông tay: “Em còn lộn xộn nữa tôi sẽ xử lý em ở đây.”
Lời này nói ra dọa Thư Vãn sợ tới mức không dám động đậy nữa, cô tái nhợt quay đầu lại, tầm mắt lại một lần nữa va chạm với Quý Tư Hàn.
Lần này cô thấy rõ ràng đuôi mắt hắn đỏ tươi, đáy mắt như mãnh thú đang tức giận, khiến trái tim của cô run lên.
Quý Tư Hàn hắn..
Cô đang suy nghĩ có phải hắn đang để ý đến cô hay không, hắn bỗng nhiên rút ra một đôi xì đánh lui bài của cô, sau đó lại đánh liên tiếp mấy đôi tiên, căn bản không cho cô cơ hội phản kích.
Thư Vãn thấy hắn đánh xong bài trong tay, thần sắc chợt tối sầm lại.
An Nghiên hưng phấn nói: “Tôi cũng chỉ còn một sảnh bài cuối cùng.”
Nói xong, cô ném mấy lá bài lên bàn, sau đó nhíu mày với Quý Lương Xuyên và Thư Vãn.
“Các người thua rồi, theo quy tắc trò chơi, hai người đều phải cởi một bộ phận của quần áo.”
Quý Lương Xuyên cười bất đắc dĩ, sau khi buông một đống bài chưa đánh xong, giơ tay cởi áo khoác trên người ra.
An Nghiên lúc này mới quay đầu nhìn Thư Vãn, “Thư tiểu thư, Lương Xuyên nhà tôi đã cởi quần áo, bây giờ đến phiên cô.”
Sắc mặt Thư Vãn cứng đờ.
Quý Lương Xuyên mặc âu phục, cởi một cái áo khoác vẫn còn có một cái áo sơ mi trắng, còn cô mà cởi thì không còn gì cả.