Chương 27
Hành động này rơi vào mắt Thư Vãn, giống như có lại đâm vào tim cô một dao.
Hắn đổ rượu lên người cô, mắng cô thấp hèn là cảm thấy cô bẩn sao, đây là hắn đang trả thù cô sao?
Thư Vãn rất muốn hỏi hắn một câu, bọn họ đã không còn quan hệ, cô có bẩn hay không thì liên quan gì đến hắn?!
Nhưng cô không có dũng khí nói ra miệng, cô còn chưa thoát khỏi Lâm Trạch Thần, nếu lại trêu chọc Quý Tư Hàn, chỉ sợ cô có chín cái mạng cũng không đủ để bọn họ giày vò.
Quý Tư Hàn lau sạch tay, ném khăn tay xuống, đứng dậy lập tức rời đi.
Trong phòng có một nửa là bảo vệ, thấy hắn muốn đi, vội vàng đi theo.
“Anh hai……”
Quý Lương Xuyên từ trong khiếp sợ từ từ lấy lại bình tĩnh, vội vàng gọi hắn một tiếng, ngay cả đầu hắn cũng không quay lại.
Lâm Trạch Thần nhìn bóng lưng Quý Tư Hàn, ý vị thâm trường hỏi một câu: “Anh hai nhà cậu làm sao vậy?”
Quý Lương Xuyên cười cười: “Hắn là người thừa kế duy nhất của Quý thị, áp lực lớn, thỉnh thoảng sẽ có chút kỳ quái, kính xin Lâm tổng và Thư tiểu thư không cần để ý.”
Sau khi giải thích đơn giản một câu, Quý Lương Xuyên bưng ly rượu lên, hướng Lâm Trạch Thần và Thư Vãn bồi tội: “Tôi thay anh ấy tự phạt một ly.”
Một ngụm uống cạn, Quý Lương Xuyên để chén xuống, ôn nhuận nói: “Mọi người chơi đi, tôi ra ngoài xem thử.”
Quý Lương Xuyên lễ phép đúng chỗ, nói cũng khách khí, Lâm Trạch Thần không thể không thả người, “Vậy lần sau hẹn gặp lại.”
Quý Lương Xuyên gật đầu, mặc áo sơ mi vào, cầm lấy áo khoác tây trang, vội vàng rời đi.
An Nghiên còn muốn chơi ván tiếp theo, thấy Quý Lương Xuyên đều đi rồi, đành phải ném bài trong tay xuống, bước nhanh theo sau.
Mấy người này vừa đi, trong phòng liền trống trải, Lâm Trạch Thần có chút buồn bực, xoa xoa mi tâm.
Vốn muốn cho Quý Tư Hàn vui vẻ, sau đó lại bàn chuyện hạng mục, còn chưa kịp mở miệng, mọi người đều đi rồi, đúng thật xui xẻo.
Lâm Trạch Thần cũng không có hứng thú chơi đùa, phất phất tay đuổi những người khác ra ngoài.
Đám người đều đi rồi, anh quay đầu nhìn Thư Vãn, đáy mắt tràn đầy nghi hoặc: “Cô và Quý Tư Hàn có quen biết?”
Ngay từ đầu Quý Tư Hàn đã nhằm vào Thư Vãn, đặc biệt là sau khi nghe được chuyện anh ta ngủ với cô, thì mọi chuyện càng thêm trầm trọng.
Điều này đủ để nói rõ hai người quen biết, hơn nữa quan hệ còn không phải đơn giản.
Thư Vãn vẫn duy trì tư thế quỳ xuống đất, trên khuôn mặt tuyệt mỹ nhỏ từng giọt rượu vang đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đẹp đến mê hồn.
Cô chậm rãi giơ tay lên, lau sạch rượu đỏ trên mặt, thản nhiên trả lời một câu: “Biết.”
Quả nhiên như thế, Lâm Trạch Thần hơi cúi người xuống, nhìn kỹ Thư Vãn, “Quen nhau thế nào?”