Chương 42

Nhìn cô xách túi rời đi, lúc này Thư Vãn mới cố gắng chống đỡ từng bước, đi tới trước máy in báo cáo lấy báo cáo ra.

Chức năng tim của cô không được đầy đủ, xét nghiệm máu có thể phát hiện suy tim.

Cô không muốn Sam Sam nhìn thấy, cô sợ cô ấy sẽ đau lòng, cũng sợ cô đối mặt với cái chết của mình.

Nếu Sam Sam biết cô sắp chết, khẳng định không chịu nổi đả kích này.

Thư Vãn xé nát báo cáo, ném vào sọt rác, như vậy Sam Sam sẽ không nhìn thấy.

Cô xoay người, muốn đẩy máy truyền nước về phòng bệnh, lại nhìn thấy bên ngoài phòng cấp cứu, bỗng nhiên lái vào hơn mười chiếc xe sang trọng.

Phía trên đi xuống một đám người bảo vệ mặc âu phục màu đen, mười mấy người che chở Quý Tư Hàn xuống xe.

Hắn ôm Ninh Uyển, bước đi vội vàng vào trong bệnh viện.

Cô nhìn thấy bộ dáng sốt ruột này của anh, tâm tình có chút khó coi.

Cô nhớ lúc ở bên hắn cô cũng từng bị cấp cứu vì lên cơn đau tim.

Lúc ấy hắn phản ứng như thế nào?

Thư Vãn nhớ rõ hắn đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống, nhìn cô đau đến cuộn tròn.

Giống như là bố thí ăn mày, khinh miệt, quăng tấm thẻ ngân hàng cho cô.

Hắn cảm thấy cô giả bệnh, muốn tranh thủ sự thương hại của anh, cho thêm chút tiền mà thôi.

Thư Vãn nghĩ vậy, bỗng nhiên nhếch môi cười cười, cười đến nước mắt đọng đầy hốc mắt.

Cho dù có ủy khuất không cam lòng, cô vẫn di chuyển bước chân cứng ngắc từ từ xoay người.

Hắn đã nói cô vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt hắn, vậy cô nhất định sẽ làm được!

Thời gian còn lại, cô và Quý Tư Hàn, cho dù gặp nhau, cũng vĩnh viễn không gặp lại.

Tiếng bước chân phía sau, cách cô càng ngày càng gần, mỗi một bước đều giẫm lên trái tim của cô.

Quý Tư Hàn lướt qua vai cô, đúng như cô dự đoán không nhìn cô một cái.

Người đàn ông tuyệt tình, là sẽ không chú ý đến đoạn tình cảm của quá khứ, huống chi giữa bọn họ vốn không có tình cảm.

Thư Vãn ngẩng cằm, quật cường, không để nước mắt rơi xuống, một người đàn ông bỏ rơi cô mà thôi, không có gì ghê gớm.Cô đẩy máy truyền nước biển đi đến phòng bệnh của mình, đúng lúc Sam Sam mua cháo về, thấy cô đứng dậy, vội vàng đi tới.

“Cậu vừa hạ sốt đã đi lung tung khắp nơi, không muốn sống nữa à?”

Sam Sam đè cô ngồi xuống giường bệnh, nghiêm mặt giáo dục cô, “Bản thân có bệnh tim, không biết chú ý một chút.”

Trái tim Thư Vãn ấm áp, hé miệng cười, “Tớ đi lấy báo cáo.”

Sam Sam vừa mở nắp hộp cháo vừa nói: “Tớ sẽ giúp cậu đi lấy, cậu đi tới đi lui làm gì.”

Nói xong, cô lại ân cần vươn tay, “Báo cáo ở đâu? Đưa cho tớ xem.”

Thư Vãn chớp mắt, không muốn lừa Sam Sam, nhưng vẫn trái lương tâm nói: “Tớ mang đi tìm bác sĩ xem báo cáo, để ở phòng khám của người ta rồi.”

Sam Sam nghe cô nói như vậy, cũng không nghĩ nhiều, chỉ quan tâm đến tình trạng sức khỏe của cô, “Vậy báo cáo nói thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện