Chương 80

Nhưng cô vẫn mang theo kỳ vọng, vươn tay về phía thiếu niên nói: “Tống Tư Việt, em đau, em đau quá…”

Cô nỉ non trong vô thức, những lời vừa rồi rơi vào trong lỗ tai người đàn ông, bàn tay đang vỗ lưng cô, trong nháy mắt cứng đờ tại chỗ.

Người đàn ông nhìn chằm chằm người phụ nữ trong lòng một lúc lâu, đẩy cô ra, xoay người xuống giường mặc quần áo vào, sau đó cầm lấy áo khoác trực tiếp rời đi.

Trong nháy mắt người đàn ông đóng cửa lại, Thư Vãn nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng ‘Quý Tư Hàn’.

Cô mơ thấy Quý Tư Hàn ôm cô ngủ, dỗ dành cô như dỗ trẻ con, khiến trong lòng cô rất vui mừng.

Lúc tỉnh lại giấc mộng này, cô đều không dám tin mình lại có thể mơ một giấc mộng đẹp thế này.

Trong phòng tổng thống vẫn rất tối, Thư Vãn sờ vị trí bên cạnh không còn hơi ấm của người đàn ông.

Có vẻ như người đàn ông đó đã đi rồi, cô thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy và mở cửa sổ ra.

Một khắc rèm cửa sổ mở ra, ánh mặt chiếu vào bên trong phòng.

Thư Vãn lúc này mới thấy rõ phòng tổng thống này rốt cuộc lớn bao nhiêu. Ước chừng căn phòng này chiếm cứ cả diện tích một tầng lầu.

Cái giường hình tròn kia cũng rất lớn.

Bồn tắm trong phòng tắm cũng rất lớn.

Ngoài ra, còn có phòng bếp, thư phòng.

Toàn bộ đều đầy đủ.

Hơn nữa tất cả đều là phối trí xa hoa.

Có vẻ như Dạ tiên sinh rất giàu có.

Thư Vãn đánh giá xong căn phòng tổng thống này, cầm điện thoại di động lên nhìn.

Lúc này đã là bốn giờ chiều.

Cô vội vàng vào phòng tắm rửa mặt chải đầu một phen, sau đó cầm điện thoại di động vội vàng đến khách sạn làm thủ tục trả phòng.

Lễ tân lại nói cho cô biết, phòng tổng thống này là dành riêng cho Dạ tiên sinh, không cần trả phòng.

Thư Vãn lại khiếp sợ, Dạ Sắc chính là nơi vui chơi giải trí lớn nhất thành phố A, anh ta ở đây lại có một căn phòng dành cho chính mình?

Cô nhịn không được hỏi lễ tân: “Anh biết Dạ tiên sinh tên gì không?”

Lễ tân lễ phép lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không rõ lắm.”

Cho dù biết là ai, lễ tân cũng không dám tiết lộ tin tức của khách VIP.

Hơn nữa vị khách quý này không để lại thông tin, cho nên bên phía khách sạn cũng không biết Dạ tiên sinh này là ai.

Thư Vãn cũng không tiện hỏi tiếp, nói tiếng cám ơn rồi rời khỏi khách sạn.

Cô uống thuốc xong, liền đi bệnh viện kê thêm một ít thuốc.

Bác sĩ chữa trị theo thông lệ hỏi cô vài câu hỏi thông thường, sau khi hỏi đến thời gian ngủ của cô, bác sĩ nhíu mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện