Sophia không tới phòng của Ross vài giờ sau khi mẹ và em trai anh đã về. Anh không ngớt bực dọc, tự hỏi những công việc nhà nào lại quan trọng hơn cả anh. Nàng sai Lucie lên lầu với khay đồ ăn tối và thuốc của anh, cả vài cuốn sách để anh giải trí. Tuy nhiên, anh chẳng muốn ăn chút nào, và đầu anh bắt đầu đau. Khi mặt trời lặn và những bức tường tối đen, Ross lăn lộn vật vã trong căn phòng ngột ngạt. Anh thấy khô và nóng và đau nhức khắp mọi nơi, đặc biệt là ở vai. Điên tiết hơn cả là anh thấy bị cô lập. Phần còn lại của thế giới vẫn tiếp diễn mà không cần tới anh, trong khi anh thì bị giam trên giường bệnh. Anh lúng túng cởi bộ áo ngủ và nằm đắp chăn tới bụng, bị hầm nhừ vì bực tức.

Tới lúc Sophia xuất hiện vào khoảng tám giờ, Ross đã cáu kỉnh và kiệt sức, nằm úp mặt xuống đệm bất chấp cơn đau do việc đó gây ra.

"Ngài Ross?" Nàng bật đèn sáng lên một chút. "Ngài đã ngủ chưa? Em tới để thay băng."

"Không, tôi chưa ngủ," anh càu nhàu. "Tôi nóng và vai thì đau, và tôi chán việc phải nằm trên chiếc giường đáng nguyền rủa này lắm rồi."

Nàng cúi xuống và sờ vào trán anh. "Vẫn còn sốt. Đây, để em lật người ngài lại. Chẳng trách mà vai ngài lại đau khi nằm với tư thế này." Hai cánh tay mảnh mai nhưng khoẻ mạnh của nàng giúp anh nhấc người lên. Ross lật người với âm thanh nghèn nghẹt, ga giường bị trượt xuống dưới hông anh. Giữ một cánh tay dưới cổ anh, Sophia kề ly nước vào môi và anh uống dòng nước lạnh, ngọt ngào từng hớp một. Mùi hương sạch sẽ của nàng dường như cắt qua bầu không khí ngột ngạt của căn phòng.

"Ai đóng cửa sổ vậy?" nàng hỏi.

"Mẹ tôi đấy. Bà nói không khí bên ngoài không tốt cho người bị sốt."

"Em không nghĩ không khí ban đêm có hại gì cả." Nàng tới mở cửa sổ và đón chào một làn gió tươi mới.

Ross dựa đầu vào gối, tận hưởng sự giải thoát khỏi bầu không khí phòng bệnh khó thở.

"Em đã đi suốt cả ngày," anh gắt gỏng nói. Anh kéo tấm chăn trở lên ngực, tự hỏi nàng có nhận ra anh đang khoả thân ở bên dưới không. "Em đã làm gì hả?"

"Mấy cô gái và em lau dọn đồ làm bếp và ống khói, và bôi tro vào đồ sắt, và rồi chúng em giặt quần áo và khâu vá một chút. Rồi em dành hầu hết buổi chiều làm mứt lý chua với Eliza."

"Ngày mai cứ để Eliza làm những việc đó. Em ở đây với tôi."

"Vâng thưa ngài," Sophia lẩm bẩm, mỉm cười với giọng độc đoán của anh. "Nếu ngài muốn em ở cùng thì chỉ việc bảo thôi."

Ross lườm nguýt và im lặng khi nàng thay miếng băng trên vai anh. Sự bực tức của anh đã được xoa dịu bởi hình ảnh khuôn mặt bình thản của Sophia, hàng lông mi tối màu che khuất đôi mắt xanh dương khi nàng tập trung vào công việc. Nhớ lại sự hưởng ứng mãnh liệt ngọt ngào của nàng, Ross cảm thấy một niềm đắc thắng. Bất chấp những nỗi sợ của mình, nàng đã sẵn sàng để anh ân ái với nàng. Lúc này anh sẽ không thúc ép, chưa cho đến khi anh khoẻ lại. Nhưng khi đó thì... ô ô, khi đó thì...

Sophia làm nốt việc buộc các nút của miếng băng và nhúng tấm khăn vào trong bát nước. "Không có dấu hiệu mưng mủ," nàng nói, vắt sạch tấm khăn. "Em nghĩ vết thương đang lành. Có thể ngài sẽ nhanh chóng hết sốt, và sẽ cảm thấy thoải mái hơn."

Tấm khăn mát lạnh di chuyển khắp mặt và cái trán nóng bừng của anh. Một cơn gió nhẹ từ cửa sổ thổi mát làn da ẩm, khiến anh run rẩy vì thích thú. "Ngài bị lạnh à?" giọng nói nhẹ nhàng của Sophia hỏi.

Ross lắc đầu, mắt nhắm nghiền. "Không," anh thì thầm. "Đừng dừng lại. Cảm giác tuyệt lắm."

Nàng nhúng nước tấm khăn một lần nữa. Anh thở ra một hơi ngắn trong khi tấm khăn lạnh trượt trên cổ họng và ngực. Đã bao lâu kể từ khi có ai đó chăm sóc anh rồi? Anh không thể nhớ được. Lòng đầy biết ơn, anh lắng nghe giọng nói du dương của Sophia khi nàng ngâm nga một khúc nhạc. "Em có biết lời bài hát đó không?" anh mơ màng hỏi.

"Một chút."

"Hát cho tôi nghe."

"Giọng em không có gì là xuất chúng," nàng nói. "Ngài sẽ cực kì thất vọng nếu đang trông chờ cái gì đó nhiều hơn là sự xoàng xĩnh."

Anh túm những ngón tay thanh mảnh trên ngực mình. "Em không bao giờ có thể làm tôi thất vọng."

Sophia im lặng một lúc lâu, những ngón tay nàng không di chuyển dưới tay anh. Dần dần nàng hát bằng một giọng thì thầm có âm điệu, dịu êm.

Khi tôi tìm thấy tình yêu và niềm vui đích thực của mình

Tôi sẽ hạnh phúc đón chào chàng ngày cũng như đêm

Vì chuông sẽ ngân, và trống sẽ vang tiếng

Để chào đón tình yêu đích thực của tôi bằng vạn nụ cười

Khi Sophia rơi vào im lặng, Ross mở mắt và thấy nàng đang mang một biểu cảm cay đắng như thể nàng đang nghĩ về nỗi đau trong quá khứ. Cả ghen tị và lo lắng cuộn lên trong lòng anh như nhau, và anh tìm một cách để kéo nàng ra khỏi những kí ức khổ sở. "Em nói đúng," anh nói. "Giọng em không xuất chúng." Anh mỉm cười khi nàng có ngay vẻ cau có đe doạ. "Nhưng tôi rất thích," anh nói thêm. (giờ thì có hát giọng khàn như Cher anh vẫn thích như thường)

Sophia đặt tấm khăn ẩm lên trán anh. "Giờ đến lượt ngài giải trí cho em," nàng ranh mãnh nói. "Ngài có thể bắt đầu bất kì lúc nào."

"Tôi không biết hát."

"À, đúng. Em không mong là ngài biết, với cái giọng như của ngài."

"Giọng tôi thì làm sao?"

"Sàn sạn. Không ai trông mong ngài sở hữu một giọng nam cao oanh vàng đâu." Nàng khẽ cười khi nhìn thấy vẻ không bằng lòng của anh. Nàng trượt bàn tay xuống dưới cổ anh và mang ly nước lúa mạch kề vào miệng. " Đây, hãy uống thêm một ít."

Anh uống thứ nước cất dành cho người ốm với khuôn mặt nhăn nhó. "Đã hàng năm rồi tôi không phải uống nước lúa mạch," anh nói.

"Eliza nói ngài chưa bao giờ ốm." Sophia đặt ly nước sang bên. "Thực tế, hầu hết cảnh sát viên đều thấy kinh ngạc khi biết ngài bị thương. Dường như họ cho rằng chỉ đạn thôi thì sẽ bị bật nảy ra khỏi ngài như là nước mưa vậy."

Ross cười ủ rũ. "Tôi chưa từng nhận mình là siêu nhân."

"Tuy nhiên, tất cả bọn họ đều tin như thế." Nàng quan sát anh thật gần khi nói tiếp. "Vượt trên những nhu cầu và sự yếu đuối của con người. Bất khả xâm phạm."

Cả hai người đều bất động, ánh mắt họ khoá chặt vào nhau, và Ross đột nhiên nhiểu rằng nàng đang hỏi một câu hỏi nào đấy. "Không phải," cuối cùng anh nói. "Tôi có những nhu cầu. Và yếu đuối."

Ánh mắt Sophia hạ xuống tấm chăn phủ, và nàng vô cùng tỉ mỉ vuốt phẳng những nếp nhăn. "Nhưng ngài không đầu hàng chúng."

Anh tóm những ngón tay nàng trong tay mình, chà ngón cái trên bề mặt mịn như nhung của đầu ngón tay nàng. "Em muốn biết điều gì, Sophia?"

Hai hàng lông mi của nàng mở lên. "Tại sao ngài không tái hôn kể từ khi vợ ngài qua đời? Đã lâu lắm rồi. Và ngài vẫn còn khá trẻ."

"Khá thôi à?" anh nhắc lại với một cú lườm.

Nàng mỉm cười. "Nói cho em biết tại sao người ta gọi ngài là Tu sĩ của Phố Bow trong khi ngài có thể dễ dàng tìm ai đó để kết hôn."

"Tôi không muốn tái hôn. Tôi tự lo cho mình cũng đủ rồi."

"Ngài có yêu vợ mình không?" nàng hỏi.

"Eleanor là người rất dễ được yêu." Ross cố gắng triệu hồi hình ảnh vợ mình, khuôn mặt thanh tú, xanh xao của nàng, mái tóc vàng mượt như lụa. Nhưng dường như là anh biết nàng trong một kiếp sống khác. Anh ngạc nhiên nhận ra rằng Eleanor không còn quá thật với anh nữa. "Cô ấy tao nhã... thông minh... rất tốt bụng. Không bao giờ nói xấu về ai." Một nụ cười hồi tưởng chạm tới môi anh. "Eleanor ghét phải nghe người khác chửi thề. Cô ấy đã cần mẫn làm việc để chữa trị cái thói đó cho tôi."

"Cô ấy chắc phải là một người phụ nữ đặc biệt."

"Phải," anh đồng ý. "Nhưng Eleanor rất yếu đuối về mặt thể chất - yếu đuối khác thường. Thực tế, gia đình cô ấy không muốn cô ấy kết hôn chút nào."

"Không bao giờ ư? Tại sao?"

"Eleanor rất dễ bị bệnh. Sau lần tôi đưa cô ấy đi dạo chơi bằng xe ngựa ở công viên vào một chiều thu, cô ấy đã bị nhiễm lạnh và phải nghỉ trên giường suốt một tuần. Thể tạng của cô ấy rất mong manh. Cha mẹ cô ấy lo rằng cô ấy có thể bị quá sức trước các nhu cầu của cuộc hôn nhân, đó là chưa kể tới những nhu cầu làm chồng của tôi. Họ sợ rằng việc mang thai sẽ giết chết cô ấy." Mặc cảm tội lỗi làm giọng anh nặng nề khi anh nói tiếp. "Tôi đã thành công thuyết phục họ rằng tôi sẽ bảo vệ Eleanor, và rằng sẽ không bao giờ có nguy hiểm nào với cô ấy." Ross không nhìn vào Sophia khi nàng lật tấm khăn trên trán anh. "Chúng tôi đã sống hạnh phúc trong gần bốn năm. Chúng tôi tưởng rằng cô ấy vô sinh, bởi vì cô ấy chưa bao giờ thụ thai. Tôi đã thực sự vui mừng trước ý nghĩ ấy."

"Ngài không muốn có con sao?"

"Việc đó không quan trọng với tôi. Tất cả những gì tôi muốn là Eleanor khoẻ mạnh và an toàn. Nhưng một ngày cô ấy nói với tôi rằng cô ấy đang mang thai. Cô ấy vô cùng vui sướng. Cô ấy nói rằng cô ấy chưa từng thấy khỏe như vậy. Và vì thế tôi tự thuyết phục mình rằng cô ấy và đứa bé sẽ ổn cả."

Ross ngừng nói, quá khổ sở để tiếp tục. Bất kì lời nhắc nhở nào về Eleanor cũng là khó khăn quá sức chịu đựng và là riêng tư. Nhưng anh không muốn giữ lại bất kì phần nào trong quá khứ của mình với Sophia.

"Chuyện gì đã xảy ra?" nàng thì thầm.

Ross cảm thấy một cái gì đó bật mở trong đầu mình. Tất cả sự tự kiểm soát cứng rắn của anh dường như bay mất. Anh bắt đầu kể cho nàng nghe những điều mà anh đã không bao giờ thú nhận với bất kì ai - anh thấy không thể nào giữ kín điều gì với nàng.

"Cái ngày mà những cơn đau lâm bồn của cô ấy bắt đầu, tôi đã biết có cái gì rất sai. Eleanor không chịu nổi đau đớn. Cô ấy quá yếu không rặn nổi. Việc lâm bồn kéo dài hai mươi tư giờ, và khi ngày thứ hai bắt đầu... Lạy Chúa, đó là cơn ác mộng từ địa ngục. Tôi cho gọi nhiều bác sĩ tới, và cả bốn người bọn họ cãi nhau về chuyện nên làm gì với vợ tôi. Cô ấy đau đớn không chịu nổi - cô ấy van xin tôi giúp. Tôi sẽ làm bất kì điều gì. Bất kì điều gì." Anh không hề biết hai bàn tay mình đã nắm chặt cho đến khi cảm thấy tay Sophia khẽ chà lên mu bàn tay anh, xoa dịu những khớp và dây chằng căng cứng. "Điều duy nhất mà các bác sĩ đồng ý với nhau là đứa bé quá lớn. Tôi phải lựa chọn... Tất nhiên tôi bảo với họ hãy cứu Eleanor... nhưng như thế có nghĩa là họ phải -" Anh nghẹn lời, nín thở. Anh không thể nào kể cho nàng nghe chuyện họ đã làm sau đó. Không có lời lẽ nào tả nổi. "Có quá nhiều máu. Eleanor gào thét và van xin tôi hãy ngăn họ lại. Cô ấy muốn chết, cho đứa bé cơ hội để sống, nhưng tôi không thể để cô ấy ra đi. Và vì vậy cả hai người họ đã..." Ross dừng lời và chiến đấu để tìm lại hơi thở hổn hển của mình.

Không có cử động hay âm thanh nào từ Sophia. Anh tưởng rằng anh đã làm nàng ghê tởm khi nói nhiều đến thế. Nàng chắc phải sợ hãi lắm.

"Tôi đã chọn sai," anh lầm rầm. "Cả hai người đều đã chết vì tôi." Sự lạnh lẽo trong căn phòng lúc trước thích thú là thế, giờ khiến anh run rẩy. Anh bị tê liệt, phát ốm, đông cứng.

Tấm khăn được bỏ ra khỏi trán anh, và Sophia vuốt ve mặt anh. "Đó không phải lỗi của ngài," nàng nói. "Chắc chắn ngài biết điều ấy chứ."

Rõ ràng, nàng không hiểu toàn bộ câu chuyện. Ross cố làm nàng hiểu được chiều sâu sự ích kỷ của mình. "Đáng lẽ tôi không nên cưới Eleanor. Cô ấy có thể vẫn còn sống nếu tôi để cô ấy yên."

"Ngài không biết chắc chuyện đó. Nhưng nếu điều đó là thật, và ngài chưa từng cưới cô ấy, vậy thì cuộc sống của cô ấy sẽ ra sao? Bị bọc trong kén, tách biệt với thế giới, không hoàn chỉnh, không được yêu thương." Sophia kéo chăn lên cao hơn xung quanh anh và đi tới lấy một chiếc chăn khác ở ngăn kéo cuối cùng trong tủ áo. Nàng đặt lớp vải nặng lên người anh và trở lại chỗ bên cạnh giường. "Ngài đã không ép Eleanor cưới ngài. Em chắc chắn rằng vào lúc hai người kết hôn, cô ấy đã rất hạnh phúc và được yêu thương. Cô ấy đã sống như mình mong muốn. Chắc chắn cô ấy sẽ không mong ngài tự đổ lỗi cho mình vì chuyện đã xảy ra."

"Việc cô ấy không đổ lỗi cho tôi không thành vấn đề," anh cộc cằn nói. "Tôi biết ai là người có lỗi - chính là tôi đây."

"Tất nhiên ngài sẽ nghĩ như thế rồi," là câu trả lời chế giễu của Sophia. "Có vẻ như ngài tin rằng mình quyền năng vô thượng, và rằng mọi điều tốt xấu gì cũng đều là do ngài cả. Với ngài thật khó khăn làm sao để chấp nhận rằng có những thứ đơn giản nằm ngoài tầm ảnh hưởng của ngài."

Lời trách cứ nhẹ nhàng của nàng có tác dụng xoa dịu kì lạ. Khi Ross nhìn sâu vào mắt nàng, anh nhận ra một chút nhẹ lòng đang tới. Mặc dù anh không muốn chấp nhận cảm giác đó, anh vẫn không hoàn toàn phủ nhận nó được.

"Rốt cuộc ngài chỉ là một người đàn ông mà thôi," nàng nói thêm. "Không phải là một vị thánh nào đó."

Chỉ là một người đàn ông.

Tất nhiên anh biết điều đó. Tuy nhiên, mãi đến tận giây phút này Ross mới nhận ra cái gánh nặng anh đã cảm thấy là phải thuyết phục cả thế giới khác đi. Anh đã làm tất cả những điều một con người có thể làm để chứng tỏ mình bất khả xâm phạm, và trong nhiều mặt, anh đã thành công. Đó gần như là một điều kiện cần cho vị trí của anh. Mọi người muốn tin rằng Chánh Án của Phố Bow quyền lực cao vọi; họ muốn biết rằng trong lúc họ nghỉ ngơi trên giường mỗi đêm thì anh đang lao động không ngừng nghỉ để bảo vệ họ. Và kết quả là trong nhiều năm liền Ross đã sống trong cô độc. Không ai thực sự biết hay hiểu anh. Nhưng lần đầu tiên trong suốt cuộc đời trưởng thành của mình, anh đã tìm được ai đó không nhìn anh kính sợ. Nàng đối xử với anh như thể anh là một người đàn ông bình thường.

Sophia rời khỏi chiếc giường và di chuyển khắp phòng, lặng lẽ xếp đặt lại đồ đạc trên bồn rửa mặt, gập lại những chiếc khăn mặt và khăn tắm đã dùng. Ross theo dõi nàng với sự chú mục của con thú săn mồi, nghĩ về những việc anh sẽ làm cho nàng, với nàng, khi anh đã hồi phục sức lực. Chắc chắn nàng không hề biết ý nghĩ của anh đã xoay chuyển thế nào, nếu không nàng sẽ không thể bình tĩnh đến thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện