" Dậy rồi? Tôi giúp chị thay đồ " Lục Ngụy Thần bước đến gần giường, sau đó vứt túi đồ chính giữa người Tô Vĩ.
Phần bụng Tô Vĩ bị chiếc túi nặng đó làm cho đau nhói lên, nhưng thứ cô nhìn thấy còn khiến cô căm ghét quên cả nỗi đau đó đi. Từ trong túi đồ ào ra một thứ vật chất khó coi, là tiền, rất rất nhiều tiền đang trào ra. Số tiền này có thể phủ kín người cô, thật sự nó có thể phủ kín sự nhục nhã vô tận này.
Gương mặt Lục Ngụy Thần vô cùng lạnh nhạt, anh ta vô cảm nhìn cô với ánh mắt căm hận. Bàn tay thon dài của anh cũng bắt đầu luồn qua lớp chăn mỏng bắt đầu do thám cơ thể bên dưới của cô. Những uất ức không biết mang đi đâu rửa, những đau thương không biết vứt đâu cho hết.. Cô thực sự mệt mỏi khi chạng đường đời này gặp phải nam nhân xưng danh Lục Ngụy Thần..
[... ]
Sáu năm về trước..
Gió thổi qua mà khiến lòng người phải lạnh giá.. Mùa đông năm 2012 vô cùng giá rét trên con phố nhỏ.
Tiền hết, gạo vơi, công việc vô cùng dơ bẩn khiến Tô Vĩ có một bắt đầu với những khóa dạy " Gia Sư " đầu tiên tại Lục Gia. Số tiền nhận được từ một buổi dạy vô cùng nhiều, nó đủ cho cô bắt đầu lại một cuộc sống mới, thoát khỏi cảnh nghèo đói.
Ngày đầu Tô Vĩ bước vào Lục Gia với dáng vẻ trưởng thành, rất thanh lịch được lòng người nhìn. Kìm hết những tính cách xấu của mình vào bên trong, cô trở thành một con người thùy mị, kiều diễm.
Căn phòng đầy áp lực, đầy trông gai cuối cùng cô cũng bước vào, nó trang hoàng hơn cả suy tưởng của cô. Một thiết kế tuyệt hảo, vô cùng tinh tế nhưng với sự xuất hiện của Lục Ngụy Thần tất cả đều phải nhường bước. Anh khi đó vẫn mang gương mặt điển trai như giờ, chẳng chút thay đổi nhưng tính cách có khác một chút. Người con trai cô quen năm đó rất trẻ con, ngày đầu cô gặp anh đã nhào ra ôm lấy cô vào lòng không phải quý mến mà là một màn dạo của những trò đùa. Ngày đầu đầy chuỗi những trò đùa tinh quái nhưng không thứ dì khiến Tô Vĩ sợ hãi mà chạy mất hồn như những người khác.
Lục Ngụy Thần ngày đó luôn nghĩ người khác nhỏ bé sợ hãi dưới mình, anh đã mang những con vật " chuột, gián, rắn.. " đủ thứ ra hù dọa cô. Mọi thứ dừng lại cho đến khi anh nhẫn tâm dội lên cô cả chậu nước đá lạnh buốt giữa không gian không kém lạnh.
Sự chịu đựng của một người dân nghèo như Tô Vĩ đã qua giới hạn, cô vùng dậy vật ngã cậu thanh niên rất dễ dàng.
" Gia sư, chị đừng nóng " Anh lên tiếng trêu nghẹo.
" Tôi mong anh có thể tập chung vào buổi học " Tô Vĩ vẫn nghĩ đến vấn đề tiền nong, hôm nay không thành công đồng nghĩa với cô không có một đồng nào.
" Được, được " Lục Ngụy Thần ngồi dậy ngãi đầu sau đó vô cùng ngoan ngoãn đến bàn học.
Là một buổi học rất tốt cho một kẻ sắp thi đại học, Lục Ngụy Thần vô cùng hứng thú anh vừa học vừa nghịch tóc cô. Khoảng cảnh giữa cô và anh rất bé, chỉ cách nhau khoảng 5 - 6 cm nhỏ bé.. Bài giảng vừa qua, Lục Ngụy Thần cũng nuối tiếc bỏ tóc Tô Vĩ ra sau đó lén hôn lên má cô một cái.
" Nhớ làm bài " Tô Vĩ không để tâm đến nụ hôn thoáng đó một chút nào, lạnh nhạt đứng dậy thu xếp sách vở rời đi.
Đó là lần đầu tiên gặp mặt, rất chông gai với cậu nhóc nhỏ hơn mình.. Cả người Tô Vĩ lạnh buốt nhưng vẫn vui mừng vì đã lãnh được chút tiền đủ để chung sống 1 tháng với căn nhà trọ bé. Đây là lần đầu tiên sau khi ba mẹ mất cô được nhận 1 số tiền lớn đến vậy.. Mẹ cô qua đời ngay khi sinh cô ra còn ba cô đã mất sau khi công ty phá sản... Cũng chính vào năm 15 cô trở thành trẻ mồ côi, không có tiền trợ giúp cô phải tự kiếm tiền để bươn trải cuộc sống ở ngôi trường cấp 3 nghèo nàn, tuy vậy học lực rất cao có thể so đo với những người ở thành phố..
Tiết trời đông ngày càng lạnh hơn, Tô Vĩ bắt đầu quyết đình chuyển lên một căn hộ mới để tiện đường đến Lục Gia. Nơi đây khá ổn, giá cả hợp lí, đồ dùng cũng đầy đủ rất mới là khu chung cư mới xây ở ven đường gần Lục Gia..
Buổi dạy thứ 3, Tô Vĩ nghĩ sẽ rất ổn bởi buổi thứ 2 Lục Ngụy Thần rất trầm lặng làm bài cũng rất tốt.
Bước vào căn phòng giàn giụa áp lực, Lục Ngụy Thần đang ôm một cô gái bỗng thấy cô liền buông ra đẩy ả ra một bên.. Người con gái đó rời đi, không gian vẫn còn vương vất những hơi thở ấm nóng đó.
" Làm bài chưa? " Tô Vĩ rất lạnh nhạt không nhìn anh đến một cái mà hỏi khan..
" Đã làm " Lục Ngụy Thần nở nụ cười đầy tiềm ý, bước đến nghịch tóc cô như mọi lần.
Hai người ngồi học chưa bao giờ có khoảng cách nhất định, Lục Ngụy Thần luôn kề sát cô thậm trí ngả đầu vào vai cô nghe giảng. Vì đồng tiên, cô rất kìm chế giảng bài.. với cô công việc này vô cùng nhàm chán những bài vốn dễ phải nói lại cô rất ghét.. Nam nhân bên cạnh nói lần là hiểu có lẽ do không chịu học chứ anh vốn rất thông minh. Bài học rất nhanh kết thúc, Tô Vĩ dọn đồ về thì bị anh ôm chặt vào lòng. Cô không phản kháng, dù chỉ một chút lúc nào cũng trước sau như một lạnh lùng..
" Đừng làm bản thân tôi ám khí một cô gái khác.. Rất dơ bẩn " Tô Vĩ trầm giọng lên tiếng nhưng cũng không cố gắng thoát ra..
Nữa không? Nhấn sao.. Cmt giúp tớ đi..!!
Phần bụng Tô Vĩ bị chiếc túi nặng đó làm cho đau nhói lên, nhưng thứ cô nhìn thấy còn khiến cô căm ghét quên cả nỗi đau đó đi. Từ trong túi đồ ào ra một thứ vật chất khó coi, là tiền, rất rất nhiều tiền đang trào ra. Số tiền này có thể phủ kín người cô, thật sự nó có thể phủ kín sự nhục nhã vô tận này.
Gương mặt Lục Ngụy Thần vô cùng lạnh nhạt, anh ta vô cảm nhìn cô với ánh mắt căm hận. Bàn tay thon dài của anh cũng bắt đầu luồn qua lớp chăn mỏng bắt đầu do thám cơ thể bên dưới của cô. Những uất ức không biết mang đi đâu rửa, những đau thương không biết vứt đâu cho hết.. Cô thực sự mệt mỏi khi chạng đường đời này gặp phải nam nhân xưng danh Lục Ngụy Thần..
[... ]
Sáu năm về trước..
Gió thổi qua mà khiến lòng người phải lạnh giá.. Mùa đông năm 2012 vô cùng giá rét trên con phố nhỏ.
Tiền hết, gạo vơi, công việc vô cùng dơ bẩn khiến Tô Vĩ có một bắt đầu với những khóa dạy " Gia Sư " đầu tiên tại Lục Gia. Số tiền nhận được từ một buổi dạy vô cùng nhiều, nó đủ cho cô bắt đầu lại một cuộc sống mới, thoát khỏi cảnh nghèo đói.
Ngày đầu Tô Vĩ bước vào Lục Gia với dáng vẻ trưởng thành, rất thanh lịch được lòng người nhìn. Kìm hết những tính cách xấu của mình vào bên trong, cô trở thành một con người thùy mị, kiều diễm.
Căn phòng đầy áp lực, đầy trông gai cuối cùng cô cũng bước vào, nó trang hoàng hơn cả suy tưởng của cô. Một thiết kế tuyệt hảo, vô cùng tinh tế nhưng với sự xuất hiện của Lục Ngụy Thần tất cả đều phải nhường bước. Anh khi đó vẫn mang gương mặt điển trai như giờ, chẳng chút thay đổi nhưng tính cách có khác một chút. Người con trai cô quen năm đó rất trẻ con, ngày đầu cô gặp anh đã nhào ra ôm lấy cô vào lòng không phải quý mến mà là một màn dạo của những trò đùa. Ngày đầu đầy chuỗi những trò đùa tinh quái nhưng không thứ dì khiến Tô Vĩ sợ hãi mà chạy mất hồn như những người khác.
Lục Ngụy Thần ngày đó luôn nghĩ người khác nhỏ bé sợ hãi dưới mình, anh đã mang những con vật " chuột, gián, rắn.. " đủ thứ ra hù dọa cô. Mọi thứ dừng lại cho đến khi anh nhẫn tâm dội lên cô cả chậu nước đá lạnh buốt giữa không gian không kém lạnh.
Sự chịu đựng của một người dân nghèo như Tô Vĩ đã qua giới hạn, cô vùng dậy vật ngã cậu thanh niên rất dễ dàng.
" Gia sư, chị đừng nóng " Anh lên tiếng trêu nghẹo.
" Tôi mong anh có thể tập chung vào buổi học " Tô Vĩ vẫn nghĩ đến vấn đề tiền nong, hôm nay không thành công đồng nghĩa với cô không có một đồng nào.
" Được, được " Lục Ngụy Thần ngồi dậy ngãi đầu sau đó vô cùng ngoan ngoãn đến bàn học.
Là một buổi học rất tốt cho một kẻ sắp thi đại học, Lục Ngụy Thần vô cùng hứng thú anh vừa học vừa nghịch tóc cô. Khoảng cảnh giữa cô và anh rất bé, chỉ cách nhau khoảng 5 - 6 cm nhỏ bé.. Bài giảng vừa qua, Lục Ngụy Thần cũng nuối tiếc bỏ tóc Tô Vĩ ra sau đó lén hôn lên má cô một cái.
" Nhớ làm bài " Tô Vĩ không để tâm đến nụ hôn thoáng đó một chút nào, lạnh nhạt đứng dậy thu xếp sách vở rời đi.
Đó là lần đầu tiên gặp mặt, rất chông gai với cậu nhóc nhỏ hơn mình.. Cả người Tô Vĩ lạnh buốt nhưng vẫn vui mừng vì đã lãnh được chút tiền đủ để chung sống 1 tháng với căn nhà trọ bé. Đây là lần đầu tiên sau khi ba mẹ mất cô được nhận 1 số tiền lớn đến vậy.. Mẹ cô qua đời ngay khi sinh cô ra còn ba cô đã mất sau khi công ty phá sản... Cũng chính vào năm 15 cô trở thành trẻ mồ côi, không có tiền trợ giúp cô phải tự kiếm tiền để bươn trải cuộc sống ở ngôi trường cấp 3 nghèo nàn, tuy vậy học lực rất cao có thể so đo với những người ở thành phố..
Tiết trời đông ngày càng lạnh hơn, Tô Vĩ bắt đầu quyết đình chuyển lên một căn hộ mới để tiện đường đến Lục Gia. Nơi đây khá ổn, giá cả hợp lí, đồ dùng cũng đầy đủ rất mới là khu chung cư mới xây ở ven đường gần Lục Gia..
Buổi dạy thứ 3, Tô Vĩ nghĩ sẽ rất ổn bởi buổi thứ 2 Lục Ngụy Thần rất trầm lặng làm bài cũng rất tốt.
Bước vào căn phòng giàn giụa áp lực, Lục Ngụy Thần đang ôm một cô gái bỗng thấy cô liền buông ra đẩy ả ra một bên.. Người con gái đó rời đi, không gian vẫn còn vương vất những hơi thở ấm nóng đó.
" Làm bài chưa? " Tô Vĩ rất lạnh nhạt không nhìn anh đến một cái mà hỏi khan..
" Đã làm " Lục Ngụy Thần nở nụ cười đầy tiềm ý, bước đến nghịch tóc cô như mọi lần.
Hai người ngồi học chưa bao giờ có khoảng cách nhất định, Lục Ngụy Thần luôn kề sát cô thậm trí ngả đầu vào vai cô nghe giảng. Vì đồng tiên, cô rất kìm chế giảng bài.. với cô công việc này vô cùng nhàm chán những bài vốn dễ phải nói lại cô rất ghét.. Nam nhân bên cạnh nói lần là hiểu có lẽ do không chịu học chứ anh vốn rất thông minh. Bài học rất nhanh kết thúc, Tô Vĩ dọn đồ về thì bị anh ôm chặt vào lòng. Cô không phản kháng, dù chỉ một chút lúc nào cũng trước sau như một lạnh lùng..
" Đừng làm bản thân tôi ám khí một cô gái khác.. Rất dơ bẩn " Tô Vĩ trầm giọng lên tiếng nhưng cũng không cố gắng thoát ra..
Nữa không? Nhấn sao.. Cmt giúp tớ đi..!!
Danh sách chương