“ À... Cháu đã tìm kiếm khắp nhà rồi mà không biết nó đã biến đi đâu”, anh tỏ vẻ hối tiếc.

Ngay lập tức ông vạch trần: “ Ngô Thanh Hải, cậu định lừa tôi à, bản chất của cậu tôi chẳng nhẽ không biết... Tôi cho cậu thêm 3 ngày, nhất định phải giao cho tôi tất cả bằng chứng mà cậu có, nếu không hậu quả ra sao cậu cũng không lường được đâu”.

Lúc này Ninh Hinh từ ngoài cửa xông vào với dáng vẻ vội vã: “ Ba! Giúp con với”.

“ Có chuyện gì vậy con gái?”, ông sốt ruột.

Cô đi đến bàn làm việc với đôi mắt ướt lệ than thở: “ Vĩ Thành, anh ấy đang qua lại với ngươi phụ nữ khác, còn vu oan cho con hãm hại cô ta. Ba à! Con không có làm, anh ấy thật sự rời xa con thật rồi, con không muốn đâu”.

Ông nổi giận mắng chửi: “ Thằng khốn đó chứng nào tật nấy, lại còn gán ghép tội danh lên con gái của ba... Người phụ nữ đó là ai?”

“ Là... Là Ngô Cẩn Du, phó giám đốc tập đoàn An Nguyên”, cô thút thít đáp.

Khi nghe đến cái tên ông liền nhận ra: “ Ngô Cẩn Du...”.

Thanh Hải nhân cơ hội minh oan cho bản thân: “ Người phụ nữ đó rất nham hiểm, vụ việc lần trước cháu cũng bị cô ta chơi một vố lớn, chiếm đoạt cả Ngô Thị. Chắc chắn cô ta tiếp cận Vĩ Thành cũng có mục đích, có thể là muốn lấy cả Hà Thị”.

Nhắc đến Hà Thị thì ông Lâm lại nóng lên, nhận ra bản thân thì ra là từng bị Cẩn Du lừa, bây giờ còn muốn leo lên đầu ông chiếm công ty Hà Thị mà bấy lâu ông muốn có. Rõ là một người kinh nghiệm, ông không thể để mọi chuyện xảy ra theo ý cô được.

“ Đã cướp chồng con gái ta, còn muốn đoạt lấy Hà Thị, nhất định không được”, ông lớn giọng.

Ninh Hinh tỏ vẻ đáng thương: “ Ba có cách nào giúp con không ạ?”

Ông suy nghĩ một lúc rồi cười khẩy: “ Đương nhiên! Người làm ba mẹ sao có thể nhìn con gái mình chịu khổ... Con cứ ở nhà đợi tin vui từ ba, rồi Hà Vĩ Thành đó sẽ đường đường chính chính quỳ xuống dưới chân con”.



“ Anh cũng sẽ giúp em Ninh Hinh”. Ngoài mặt thì nói là giúp nhưng điều anh lo sợ là Hà Thị sẽ thật sự rơi vào tay của lão già thâm độc này.

....

Ở trong phòng làm việc mà Vĩ Thành lòng không yên vì lo cho Thiên Kỳ. Một cô gái trẻ bước vào, là thư ký mới: “ Thưa Hà tổng! Trưa nay anh có hẹn cùng dùng bữa với La tổng, bên đó vừa gọi báo là đổi sang nhà hàng Nhật được không ạ?”

“ Gọi bên đó báo dời sang ngày khác, tôi có việc quan trọng khác”, vừa nói anh vừa lấy áo khoác trên lưng ghế mặc vào rồi đi.

Vĩ Thành xuống dưới sảnh thì gặp Mộng Dao, cô gọi: “ Anh hai! Em đến tìm anh”.

Anh vội vàng: “ Chúng ta nói chuyện sau, anh phải đến một nơi”.

Mộng Dao liền đề nghị: “ Nếu anh đến bệnh viện thăm chị Thiên Kỳ thì đưa em đi với có được không?”

Anh gật đầu đồng ý: “ Ừm, chúng ta đi”.

Đến bệnh viện, trước cửa phòng Thiên Kỳ có hai vệ sĩ canh chừng, vốn dĩ là không thể vào. Vĩ Thành rất muốn vào thăm cô nhưng điều này thật sự bất khả năng.

Thấy anh mình lo lắng đến vậy, Mộng Dao không nỡ. Cô nghĩ ra một cách: Anh đi theo em”, cô kéo anh đi khỏi.

Đi vào một căn phòng, cô đưa áo blouse trắng cho anh. Vĩ Thành hiểu ý: “ Làm cách nào em có cái này?”

“ Em có vài ngươi bạn làm trong đây, anh cứ yên tâm, chúng ta có người bảo kê cả rồi”, giọng tự tin, cô đáp.

Vĩ Thành chạm tay vào đầu cô: “ Xem ra em cũng rất được việc đấy”.



Cô nháy mắt đáp: “ Em sẽ ở ngoài canh chừng, nếu có ai vào thì em sẽ nhắn tin báo anh ngay”.

“ Cảm ơn em, Dao Dao!”.

Vĩ Thành mặc áo blouse trắng vào, còn đeo bảng tên nhìn như một bác sĩ thực thụ, không một hành động thừa mà thành công đi vào bên trong. Nhìn thấy cảnh người mình yêu nằm trên giường yếu ớt mà anh vô cùng đau lòng. Vĩ Thành đến bên cạnh cúi người xuống chạm vào gương mặt cô: “ Thiên Kỳ! Anh Vĩ Thành đây, em có nghe thấy anh không?”

Đôi mắt anh long lanh, nhẹ nhàng đặt môi lên mu bàn tay của cô.

“ Anh từng hứa sẽ bảo vệ em nhưng lại để sự việc tồi tệ này xảy đến. Anh xin lỗi em!... Hãy tỉnh lại đi Thiên Kỳ!... Xin em!”. Giọt nước mắt trong veo cuối cùng cũng nặng trĩu mà rơi xuống. Nếu được, anh thà thay thế cô bị như thế này còn tốt hơn.

Ở bên ngoài, Mộng Dao nhìn xung quanh canh chừng. Từ đằng xa, bóng dáng quen thuộc đang đi đến, Diệc Thần đến để thăm Thiên Kỳ. Nhìn thấy anh, cô chợt nhớ lại đêm ân ái của cả hai, đến sáng ra anh đã không nói lời nào mà biến mất.

“ Mộng Dao!”, anh gọi cô.

Mộng Dao lấy lại tâm trạng, hiện tại cô là một thân phận khác: “ Diệc Thần! Trùng hợp quá!”.

“ Sao cô lại ở đây?”, anh thắc mắc.

Cô che giấu việc Vĩ Thành vào đây: “ ... Phải rồi, tôi đến đây thăm một người bạn, là bạn bình thường thôi”.

Vĩ Thành cười nhẹ, cô tự trách: “ Tự nhiên lại giải thích với anh ấy là loại bạn bè gì cơ chứ? Mình ngốc quá”.

“ À, tôi cũng đến thăm bệnh. Tôi xin phép!”, nói rồi anh đi qua cô.

Không xong rồi, anh trai vẫn còn ở bên trong, nếu bị phát hiện thì không tốt chút nào. Mộng Dao nhanh chóng suy nghĩ ra cách, làm liều mà giả vờ ngất xỉu. Diệc Thần nghe tiếng động liền quay đầu lại, thấy cô nằm xuống sàn liền chạy đến: “ Mộng Dao! Cô làm sao thế?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện