Thiên Kỳ ở nhà lướt điện thoại đọc tin tức nóng nhất sáng nay, cô bàng hoàng vì độ diễn xuất của hai cha con nhà họ Lâm. Công ty Hà Thị vì chuyện này gặp không ít khó khăn, cô vô cùng lo lắng cho Vĩ Thành.

Khi này con gái dì Trần tên là An Điềm mang một ly nước ép trái cây đến đặt lên bàn. Cô lên tiếng gọi: “ Cô Lý! Nước ép của cô”.

“ Cảm ơn cô, ừm…”, Thiên Kỳ quay người lại, không biết phải xưng hô như thế nào.

Cô gái giới thiệu: “ Chúng ta cũng chạc tuổi nhau thôi, cứ gọi tôi là Điềm Điềm”.

Thiên Kỳ gật đầu: “ Điềm Điềm! Cảm ơn!”. Cô ngồi xuống ghế và uống một ngụm nước ép.

An Điềm cũng biết tình hình hiện tại nên an ủi: “ Cô đừng quá lo lắng, cậu chủ là người thông minh, chắc chắn sẽ tìm ra cách giải quyết nhanh thôi”.

“ Ừm, tôi tin anh ấy”, trong đôi mắt Thiên Kỳ ngập tràn sự tin tưởng vào người mình yêu.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, An Điềm lịch sự xin phép: “ Xin phép cô tôi ra ngoài”.

Thiên Kỳ gật đầu, đến khi cô gái đi thì nhấc máy: “ Dạ anh Diệc Thần! Em Thiên Kỳ!”.

Đầu dây bên kia, Diệc Thần hỏi thăm tình hình: “ Em ở đâu vậy? Có an toàn không?”

“ Chỗ này cách thành phố khá xa, không ai biết cả nên rất an toàn anh à”, cô đáp.

“ Vậy thì tốt quá! Anh rất lo lắng cho em. Phía Lâm Ninh Hinh hành động rồi, họ giở chiêu trò để che giấu đi tội ác của họ. Tốt nhất là em cứ ở trong nhà, chắc chắn đây là kế hoạch của cô ta để cho em ra mặt”, anh nói ra suy nghĩ của mình.

Đây cũng là điều mà cô nghĩ đến, từ việc tung ảnh đến giả vờ ngất đều nằm trong kế hoạch. Bây giờ mới thật sự là cuộc chiến giữa hai người, cô không thể ngồi yên nhìn Ninh Hinh đắc ý được

“ Em cũng nghĩ giống như anh”, cô đáp.

Diệc Thần nói thêm: “ Còn về Tử Kỳ đang trong giai đoạn thi cử, em ấy đã đề nghị muốn thực tập tại An Nguyên”.

Thiên Kỳ bất ngờ: “ Sao em không nghe Tử Kỳ nói gì về vấn đề này vậy nhỉ?”

“ Có lẽ là bận học nên chưa kịp nói với em… Em yên tâm, anh Trạch Dương đã đồng ý rồi, còn hứa sẽ sắp xếp một vị trí thích hợp cho Tử Kỳ”, anh thông tin.

Cô nghe được vậy cũng mừng: “ Vậy thì tốt quá! Hai anh đã giúp đỡ em quá nhiều rồi, không biết phải trả ơn như thế nào nữa?”



Anh mắng thương: “ Em ngốc quá! So với những việc em làm cho An Nguyên thì bao nhiêu đây có là gì cơ chứ? Với lại từ lâu Ngô gia đã xem em như là người nhà, em như là cô em gái thứ hai của anh vậy, anh không thể để ai ức hiếp em”.

Thiên Kỳ cảm thấy bình yên vì luôn có những người thân bên cạnh khi cô gặp khó khăn.



Đã hơn 11h tối mà Vĩ Thành vẫn còn ở công ty tăng ca, anh ở lại giải quyết những vấn đề khó khăn của công ty. Có một số đối tác quyết định hủy hợp đồng, khiến sản phẩm bị đình, không thể tiếp tục sản xuất được.

Vĩ Thành đau đầu, tựa lưng vào ghế. Thư ký gõ cửa đi vào, mang theo một ly cà phê: “ Cà phê của anh thưa Hà tổng”.

Cô đặt xuống bàn, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh thì cũng xót: “ Tôi nghĩ anh nên nghĩ ngơi một chút đi ạ”.

“ Không sao đâu, còn một chút nữa là xong rồi… Cô về nghỉ ngơi đi, tôi tự làm được”, giọng anh uể oải.

Sếp chưa xong việc thì thư ký sao dám về trước cơ chứ, cô nhẹ giọng: “ Hà tổng còn tăng ca tôi nào dám về trước ạ. Anh có việc gì thì cứ gọi tôi ngay, xin phép ạ!”. Nói xong thì thư ký trở về bàn làm việc.

Vĩ Thành lo lắng cho Thiên Kỳ nên gọi cho dì Trần hỏi han tình hình: “ Dì Trần! Cô ấy sao rồi?”

“ Cô Lý có vẻ rất lo lắng cho cậu chủ ạ, hôm nay cũng không ăn uống gì được”, dì Trần báo cáo.

“ Được rồi, cảm ơn dì! Nhờ dì để ý đến cô ấy”, anh căn dặn.

Sau đó anh lại gọi cho Thiên Kỳ, cô thấy anh gọi đến thì nhanh tay nhấc máy: “ Vĩ Thành! Anh làm sao rồi?”

Anh nói về tình hình: “ Phía công ty anh đã giải quyết ổn thỏa cả rồi, em yên tâm”.

Vĩ Thành giấu chuyện Hà Thị đang gặp khó khăn vì đối tác hủy hợp đồng, nguồn vốn đầu tư vào sản phẩm mới bị rút. Anh lo lắng: “ Em cần gì, muốn ăn gì thì cứ nói với dì Trần. Bây giờ cũng trễ rồi, em ngủ đi”.

“ Ừm… Anh cũng nghỉ ngơi đi, đừng làm việc quá sức, em lo lắm. Ngủ ngon!”, cô đáp.

“ Ngủ ngon!”, anh cũng hồi đáp rồi cả hai cúp máy.

Thiên Kỳ đặt điện thoại một bên rồi lên giường nằm ngủ, cô cố gắng để đầu óc thư giãn rồi nhắm mắt lại.





Giữa đêm, Tử Kỳ cảm thấy khát nước nên xuống bếp uống, khi đi lên lại thì chạm mặt Cẩn Du đang đi xuống. Cậu không muốn để tâm đến mà đi ngang qua, cô quay người lại gọi: “ Sao hai chị em cậu cứ xuất hiện ở Ngô gia vậy? Có ý đồ gì?”

Bị xem thường nhưng cậu vẫn tỏ ra bình tĩnh quay lại đáp: “ Chị nghĩ nhiều rồi, không có gì cả”.

Cẩn Du cười nhếch mép nói: “ Hay là muốn tiền? Nói đi, bao nhiêu tôi đưa, xem như là làm phước”.

Tử Kỳ im lặng một hồi vì cô gái trước mặt không hề đơn giản, cậu cảm thấy uất ức thay cho chị gái vì bị Cẩn Du đánh một đòn mạnh, kế hoạch theo đó mà vỡ tan tành. Bây giờ cô lại còn khinh thường cậu ra mặt, Tử Kỳ nghĩ đến chị gái nên kiềm nén lại.

Cậu tiến đến gần đến Cẩn Du khiến cô lùi lại, lưng chạm vào thành cầu thang. Cô dè chừng: “ Cậu định làm gì?”

Tử Kỳ với ánh mắt không sợ hãi cảnh báo: “ Tôi không cần tiền của chị, mà thứ tôi cần là…”.

Chưa nói hết câu cậu nhìn cô từ trên xuống một cách hứng thú. Cẩn Du không chịu được ngay lập tức cho cậu một cái tát thật mạnh, kèm theo là một câu chửi: “ Biến thái! Tôi cảnh cáo cậu không được chạm vào tôi”.

Sau đó cô đi nhanh lên trên phòng rồi khoá cửa lại. Tử Kỳ trở lại với biểu cảm lạnh lùng, cậu chỉ trêu chọc cô một chút thôi, vốn nào có ý định gì xấu xa cơ chứ.



Hơn 2h đêm, Vĩ Thành mới làm xong việc, anh nhớ Thiên Kỳ nên lái xe đến ngân hà trong đêm. Đến nơi cũng đã 3h, anh đi thẳng lên phòng.

Thiên Kỳ đang nằm ngủ say sưa, anh nhẹ nhàng ngồi lên và nằm xuống giường ôm trọn cô vào lòng. Khi này cô mắt mở hờ, vẫn mơ hồ, nhưng vẫn biết người ôm mình là ai. Cô vươn tay ra ôm lấy eo anh, giọng thì thầm: “ Anh về rồi”.

“ Ừm, anh về vì nhớ em, muốn ôm em ngủ”, nói rồi anh nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán cô. Sau đó thì hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

… Đến sáng ra Thiên Kỳ thức dậy thì không thấy anh trên giường, cô tự nhủ: “ Không lẽ là mình nằm mơ hay sao?”

Một lúc sau cô xuống dưới nhà thì dì Trần đi đến: “ Buổi sáng tốt lành cô Lý! Tôi đã chuẩn bị bữa sáng rồi, mời cô vào ăn”.

“ Được! Cảm ơn dì Trần!”, cô đi theo dì vào bên trong bếp.

Vừa ngồi xuống, dì Trần nói: “ Tôi cứ nghĩ là cậu chủ sẽ ở lại ăn sáng rồi mới đi nên có làm một phần, không ngờ là lại đi sớm đến vậy”.

Khi này cô mới nhận ra là mình không hề nằm mơ, khoé môi bất giác cong lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện