Quản gia ở gần đó đi tới: “ Tiểu thư về sớm vậy ạ?”

Hai người nhẹ nhàng tách nhau ra, cô giải thích: “ Dạ cháu gặp chút chuyện nên về sớm ạ”.

Quản gia nhìn xuống thấy chân cô bị băng vải thì lo lắng: “ Chân của cô bị thương rồi”.

“ Vâng ạ! Cháu không cẩn thận, cũng may là có bạn cháu xuất hiện kịp thời và đưa vào bệnh viện kiểm tra, chỉ là trật nhẹ thôi chú ạ”, cô nói rõ.

Mộng Dao quay qua Diệc Thần: “ Cảm ơn anh nhé Diệc Thần vì ngày hôm nay!”

“ Cũng một phần là trách nhiệm của tôi… Nhờ chú dìu cô ấy vào ạ. Tạm biệt!”, anh quay người trở lại xe.

“ Tạm biệt!”, cô nhìn theo anh với ánh mắt luyến tiếc.

Quản gia đưa cánh tay ra: “ Chúng ta vào thôi tiểu thư”.

Cô nắm lấy cánh tay người quản gia rồi đi vào bên trong nhà. Vừa mới bước chân lên tầng đã chạm mặt Ninh Hinh đang đi đến: “ Chị thấy hết rồi đấy nhé, em hẹn hò gì mà ra nông nỗi này?”

“ Tôi có ra làm sao thì liên quan gì đến chị”, Mộng Dao đảo mắt bước ngang qua Ninh Hinh.

Ninh Hinh vẫn muốn tiếp tục kiếm chuyện: “ Đừng có mà hỗn hào với chị dâu chứ? Chị và anh em hoà hợp rồi có biết không, anh còn yêu thương vợ đến nhường nào”.

Mộng Dao cười khẽ: “ Đừng có mà xạo, tính cách của anh hai ra sao tôi là người rõ nhất”.

“ Để xem…”, Ninh Hinh đắc ý.

“ Có chuyện gì vậy Mộng Dao? Ba nghe con lớn tiếng với chị dâu”, ông Hà từ trong phòng đi ra.

Thừa cơ hội, Ninh Hinh tỏ vẻ như bản thân vừa bị ức hiếp: “ Thưa ba! Con thấy Mộng Dao bị thương nên hỏi thăm một chút nhưng có vẻ em ấy không thích ạ”.

Ông Hà quay qua chất vấn con gái: “ Chị dâu quan tâm hỏi han, con không trả lời thì thôi còn tỏ thái độ, xem lại cách xử sự của mình đi”.

Cô con dâu tiếp tục giả vờ: “ Ba đừng trách em ấy ạ, cũng tại vì từ đầu cả hai không có nhiều thời gian nói chuyện với nhau, em ấy nghe từ một phía rồi hiểu lầm này nọ, không phải lỗi của em đâu ạ”.



“ Chân con làm sao lại thành ra thế này? Còn nữa, chàng trai đưa con về là ai?”, ông hỏi liên tục.

Mộng Dao thành thật: “ Con không cẩn thận nên trật chân, anh ấy là bạn con, giúp đưa con đến bệnh viện rồi về nhà. Tất cả chỉ có vậy thôi ạ”.

Ông tỏ vẻ không hài lòng: “ Con là người có ăn có học, xuất thân gia đình gia giáo, chơi bạn bè cũng phải lựa chọn mà chơi. Đừng có như ở bên Mỹ, ba thấy chẳng ai đàng hoàng cả”.

“ Ba à! Bạn bè con ở bên đó nhìn vậy thôi chứ rất tốt, ba đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài như vậy chứ ạ?”, cô phản đối mạnh mẽ.

“ Trứng mà đòi khôn hơn vịt, ba nói là muốn tốt cho con thôi”, giọng ông lớn quở trách.

Ninh Hinh châm dầu vào lửa: “ Mộng Dao à! Ba mẹ nào cũng muốn tốt cho con cái hết, em đừng buớng nữa. Người đàn ông lúc nãy đưa em về chị thấy không ổn đâu, đến tận đây mà chẳng thấy vào chào hỏi ba mẹ, vậy là không được đâu”.

“ Chị à! Chị có thể nào ít quan tâm lại chuyện cá nhân của em được không? Bớt bớt một chút sẽ giảm nghiệp được đó”, Mộng Dao đáp lại nhỏ nhẹ rồi đi vào phòng mình.

“ Con đã cố gắng hoà hợp với Mộng Dao rồi nhưng em ấy vẫn là khó chịu”.

Ông Hà thở dài: “ Ba rất lo cho Mộng Dao, con bé cứ qua lại với những người không ra gì, thật không biết phải khuyên răng thế nào?”

Ninh Hinh thừa cơ hội lúc này nói ra kế hoạch của mình, cô tỏ vẻ như rất quan tâm đến em chồng: “ Mộng Dao cũng lớn rồi, đã đến cái tuổi lý tưởng để lập gia đình. Con nghĩ nhà ta nên chọn lựa cho em ấy một gia đình môn đăng hộ đối, chứ cứ để em kết giao với những người bạn không ra gì, người ngoài nhìn vào sẽ đánh giá đó ba”.

Ông suy nghĩ thì thấy có lý, đồng ý nghe lời của cô: “ Ba cũng đang có ý định này, chuyện này để ba quyết định. Cảm ơn con, Ninh Hinh!”.

“ Con là chị dâu của Mộng Dao, thấy em hạnh phúc con cũng mừng ạ”, cô nở một nụ cười khẽ, che giấu đi tiếng tự nhủ trong lòng: “ Cuối cùng cũng sắp tống được con quỷ nhỏ đó rồi”.



Diệc Thần trên đường lái xe không ngừng nhớ lại vết sẹo còn mới dưới lòng bàn chân trái của Mộng Dao. Khi những lần đụng chạm về mặt cơ thể, anh luôn có cảm giác quen thuộc. So về vóc dáng lẫn giọng nói thì rất giống nhau, chỉ có phong cách là mỗi người mỗi khác.

Tuy nhiên làm sao lại có sự trùng hợp quá vậy? Đột nhiên anh nhớ đến chiếc khăn tay mà lúc trước Mộng Dao từng đưa, một góc có thêu chữ ‘R’ nhỏ nhắn.

“ R”, anh phát ra tiếng đó rồi bỗng ngạc nhiên đến nỗi phải tấp xe vào lề đường.

“ R… Rachel”.



Đến đây thì anh đã chắc chắn gần như 100% về sự nghi ngờ của mình. Tại sao bấy lâu nay anh không hề để ý đến vậy chứ? Rốt cuộc thì cô ấy đang muốn làm gì? …

Một phong bì nữa được gửi đến tay Thanh Hải, anh không thấy tên và địa chỉ người gửi liền nghi ngờ. Mở ra thì đúng y những gì anh nghĩ, đó là tấm ảnh của một cô gái kèm lời nhắn ngắn gọn: A 4L 789 – BLACK.

Vừa nhìn thấy dòng chữ, anh liền nhận ra ngay đây là biển số xe năm đó, chiếc xe màu đen đuổi theo cô gái.

Anh định xé tấm ảnh nhưng chợt dừng, anh muốn điều tra xem cô gái thật sự đã chết hay chưa? Nếu không phải thì nhất định có người nào đó muốn đe doạ anh.

Thanh Hải nhấn nút gọi thư ký vào phòng, anh đưa phong bì ra: “ Cô điều tra cô gái trong bức ảnh này, và cả những người thân của cô ấy. Ba mẹ, anh em, bạn bè, nhất định phải điều tra hết”.

“ Vâng thưa Ngô tổng!”, cô nhận rồi làm theo lời anh.

“ Cô gái đó không thể nào còn sống được”, bàn tay anh nắm chặt đập xuống bàn.



Tối nay Trạch Dương có cuộc hẹn với các đối tác lâu năm, anh cũng đưa Thiên Kỳ đi theo để tiếp chuyện. Trong phòng nhà hàng truyền thống Trung Hoa, trên bàn là sơn hào hải vị, còn có rượu vang đậm đà. Mọi người đang sôi nổi nói với nhau về những thành công trong những lần hợp tác.

“ Đại diện An Khánh, tôi mời Ngô tổng một ly!”, CEO bên công ty ngồi đối diện mời rượu.

Do Trach Dương bị dị ứng với chất cồn nên anh khéo léo từ chối: “ Xin thứ lỗi! Một chút nữa tôi còn phải lái xe, không uống rượu được”.

Bên An Khánh nài nỉ: “ Chủ tịch Ngô sợ gì chứ? Say thì gọi tài xế đến rước, không thôi thì giám đốc Lý đưa anh về có sao đâu?”

Thiên Kỳ biết Trạch Dương bị dị ứng nên ra tay ứng cứu: “ An tổng à! Để tôi kính ông một ly”.

“ Giám đốc Lý quả là mạnh mẽ, được!”. Nói xong thì cả hai cụng ly rồi uống cạn.

Rượu vừa mới nuốt thì đối tác khác lại mời rượu, cứ như thế Thiên Kỳ tiếp từ ly này sang ly khác.

Một lúc sau cô xin phép ra ngoài đi vệ sinh. Thiên Kỳ kiểm tra điện thoại thì có tin nhắn từ Vĩ Thành 20’ trước: “ Anh đang trên đường đến”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện