Ngày hôm nay là ngay đầu Tử Kỳ đến tập đoàn An Nguyên với tư cách là thực tập. Đúng ra còn hai tháng nữa trường mới để sinh viên có học phần này nhưng để kỳ nghỉ không uổng phí, cậu đã xin Trạch Dương cho mình làm quen trước.
Trưởng bộ phận đưa cậu đến phòng làm việc giới thiệu: “ Đây là thực tập sinh đến từ trường Đại học XX mà trước đó tôi có nói”.
Nói đến đây thì ai cũng biết cậu trai trẻ này có quan hệ tốt với chủ tịch, lại còn là em trai của Lý Thiên Kỳ, giám đốc marketing. Cậu thân thiện giới thiệu: “ Tôi là Lý Tử Kỳ, 21 tuổi, mong mọi người giúp đỡ”.
“ Được rồi, bàn làm việc của cậu ở bên đó, có khó khăn gì thì cứ hỏi mọi người”.
“ Cảm ơn anh!”, cậu cúi đầu nhẹ rồi di chuyển đến bàn làm việc của mình.
Một lúc sau, Tử Kỳ được giao cho một sấp giấy tờ đi photo. Vì trưởng phòng có căn dặn hãy đối xử với cậu như những thực tập bình thường, không ưu ái bất cứ ai. Điều này cũng là ý muốn của cậu, như vậy cậu sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Vì máy photo trong phòng hết mực nên cậu phải đi ra ngoài phòng. Đang chăm chú thì vô tình Cẩn Du đi ngang qua, cậu lịch sự cúi đầu: “ Chào buổi sáng phó tổng Ngô!”.
Cẩn Du bước đến liền tỏ thái độ: “ Cậu đúng là biết nịnh nọt… Sao? Ngày đầu đi làm có bị ức hiếp không? Cứ bảo là quen biết với chủ tịch, chắc mọi người sẽ quý cậu ngay thôi”.
“ Cảm ơn phó tổng Ngô đã quan tâm, tôi đang rất hài lòng với những gì mình đang làm, sẽ không có chuyện ức hiếp hay nịnh hót gì ở đây cả”, cậu đáp thẳng.
Cô nhếch mép: “ Vậy hãy tận hưởng thời gian ngắn ngủi này nhé, đừng quên rằng tôi vẫn ở đây”.
Nhìn bóng lưng cô rời đi cậu cũng thở phào không muốn bận tâm rồi trở lại với công việc.
…
Thiên Kỳ đang làm việc thì nhận được cuộc gọi từ một số lạ, cô nhấc máy: “ Xin chào! Tôi Thiên Kỳ nghe đây ạ!”.
Ở đầu dây bên kia một giọng nữ trung niên cất lên: “ Tôi là mẹ của Vĩ Thành…”.
Cô nghe đến thì bất ngờ rồi đáp: “ Dạ thưa bác!”.
Một lúc sau, Thiên Kỳ đến một tiệm cà phê. Cô nhìn xung quanh thấy có một người phụ nữ ngồi một mình, ăn mặc thanh lịch liền đoán chắc là mẹ anh nên đi đến chào hỏi: “ Dạ xin hỏi bác có phải là mẹ của anh Vĩ Thành không ạ?”
“ Đúng vậy… Cô là Lý Thiên Kỳ?”, bà xác nhận.
“ Dạ thưa bác!”, cô gật đầu nhẹ.
Dù đã nhìn qua hình ảnh trước khi đến nhưng vẻ ngoài xinh đẹp của cô vẫn làm bà cảm thán trong lòng. Bà Hà đưa mắt về phía ghế đối diện: “ Được rồi, mời cô ngồi!”.
“ Cháu xin phép ạ!”, cô ngồi xuống rồi phục vụ đến hỏi: “ Quý khách dùng gì ạ?”
Cô lướt qua ly trà phía của bà, tinh tế gọi: “ Một ly nước ép cam, cảm ơn!”.
Sau khi phục vụ rời đi, bà Hà vào thẳng vấn đề: “ Chắc cô đây cũng biết tôi hẹn gặp là muốn nói đến chuyện gì rồi… Cô Lý à! Cô còn trẻ, còn có cả một tương lai, đáng ra cô không nên xen vào gia đình hạnh phúc của người khác. Bây giờ vẫn còn kịp, con dâu tôi đã trở lại Hà gia bên cạnh Vĩ Thành, cô nên biết điều mà tự rút lui. Đàn ông mà, ham của lạ nên mới ra ngoài, đến khi chán chường cũng sẽ trở về với chính thất, cô nên hiểu chứ”.
Thiên Kỳ cũng đã chuẩn bị trước tinh thần khi đến đây, qua lời nói của đối phương thì ắt hẳn là chưa hề biết gì về con người thật của Ninh Hinh. Cô không vạch trần sự thật vì biết rằng những lời mình nói về Ninh Hinh lúc này chỉ là vô ích mà thôi. Cô không trốn tránh mà thừa nhận: “ Thưa bác! Giữa cháu và Vĩ Thành không phải chỉ là tình cảm nhất thời, chúng cháu thật sự rất yêu nhau”.
“ Yêu gì mà yêu, vợ chồng người ta đang sống hạnh phúc như thế, cô nghĩ làm sao mà gọi đó là tình yêu. Thật là chẳng ra hệ thống gì!”, bà tỏ ra khó chịu.
Bà Hà cảnh báo: “ Tôi đã sống đến từng tuổi này rồi mà chưa thấy ai mặt dày như cô, bám lấy con trai tôi suốt gần 3 năm nay. Rốt cuộc cô muốn gì cứ nói, tôi đây đều đồng ý”.
Thiên Kỳ cam chịu mà nuốt nước mắt vào trong, nhỏ giọng đáp: “ Cháu chỉ muốn ở bên cạnh Vĩ Thành thưa bác”.
Khi này ly nước ép cam được phục vụ mang đến, chưa kịp đặt xuống bàn đã bị bà giật lấy trước rồi một lực mạnh tạt vào mặt Thiên Kỳ. Mọi người trong tiệm đều hướng về phía này, phục vụ cũng sững sờ chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tóc tai, mặt mũi, và quần áo bị dính ướt, cô từ từ mở mắt ra nhưng cũng không dám ngước lên.
“ Đừng bao giờ gặp con trai tôi và làm phiền đến gia đình của nó nữa”. Với một lời cảnh báo cuối, bà lập tức xách túi rời đi.
Phục vụ lấy khăn giấy đưa cho cô: “ Quý khách dùng cái này đi ạ”.
Cô nhận lấy rồi gật đầu nhẹ: “ Cảm ơn!”.
Nhìn bóng lưng rời đi hẳn, cô nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt cho sạch sẽ. Tuy nhiên đâu có thể rửa sạch hết được, còn tóc và quần áo trên người dính bẩn nữa.
Thiên Kỳ chịu nhiều ấm ức vừa lái xe vừa rơi nước mắt. Nhớ lại bản thân đã phải trải qua những điều tồi tệ nhất, cô đã vì đứa con chưa chào đời mà mạnh mẽ đối mặt với tất cả. Cô nhất định phải bước tiếp, và phơi bày tội ác của Lâm Ninh Hinh vào vào pháp luật.
…
Sau bữa ăn tối cùng CEO Paradise, Vĩ Thành bay về Thượng Hải cùng với bản hợp đồng đã ký kết hợp tác. Với nguồn vốn đầu tư, Hà Thị nhanh chóng đã có được những thị trường lớn ở Châu Mỹ, và thu lại lợi nhuận khủng.
Biết được tin tức này, không thể ngồi chờ, Ninh Hinh liền lập tức lên công ty. Với cổ phần của mình, cô có đủ điều kiện ngồi vào ghế phó giám đốc.
Nghe thư ký thông báo, Vĩ Thành đi qua kiểm tra. Anh vào phòng làm việc của cô, tất cả mọi thứ đều đã đổi, tấm bảng tên trên bàn cũng ghi tên Lâm Ninh Hinh.
“ Ai cho phép cô đến đây?”
Ninh Hinh cong môi, đứng lên đáp: “ Em có cổ phần ở Hà Thị, vị trí này ban đầu vốn dĩ đã là của em, vậy thì tại sao em không được đến làm việc cơ chứ?”
Anh nhíu mày: “ Phó tổng Tô đã làm việc ở Hà Thị hơn 6 năm nay, chỉ có tôi mới có quyền quyết định là đi hay ở lại”.
Cô nũng nịu: “ Anh à! Em hiện tại là phu nhân của Hà Vĩ Thành anh, quyền hạn cũng phải ngang anh chứ, đúng không nào?”
“ Tôi cho cô 5’, mau nhanh chóng sắp xếp mọi thứ về vị trí cũ. Xem như là tôi cho phép phó tổng Ngô nghỉ ngơi một ngày”, anh không nể nang mà ngoảnh mặt đi khỏi phòng.
Ninh Hinh đắc ý ngồi xuống ghế: “ Tôi vẫn ngồi ở đây đó, anh có thể làm gì nào?”
Trưởng bộ phận đưa cậu đến phòng làm việc giới thiệu: “ Đây là thực tập sinh đến từ trường Đại học XX mà trước đó tôi có nói”.
Nói đến đây thì ai cũng biết cậu trai trẻ này có quan hệ tốt với chủ tịch, lại còn là em trai của Lý Thiên Kỳ, giám đốc marketing. Cậu thân thiện giới thiệu: “ Tôi là Lý Tử Kỳ, 21 tuổi, mong mọi người giúp đỡ”.
“ Được rồi, bàn làm việc của cậu ở bên đó, có khó khăn gì thì cứ hỏi mọi người”.
“ Cảm ơn anh!”, cậu cúi đầu nhẹ rồi di chuyển đến bàn làm việc của mình.
Một lúc sau, Tử Kỳ được giao cho một sấp giấy tờ đi photo. Vì trưởng phòng có căn dặn hãy đối xử với cậu như những thực tập bình thường, không ưu ái bất cứ ai. Điều này cũng là ý muốn của cậu, như vậy cậu sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Vì máy photo trong phòng hết mực nên cậu phải đi ra ngoài phòng. Đang chăm chú thì vô tình Cẩn Du đi ngang qua, cậu lịch sự cúi đầu: “ Chào buổi sáng phó tổng Ngô!”.
Cẩn Du bước đến liền tỏ thái độ: “ Cậu đúng là biết nịnh nọt… Sao? Ngày đầu đi làm có bị ức hiếp không? Cứ bảo là quen biết với chủ tịch, chắc mọi người sẽ quý cậu ngay thôi”.
“ Cảm ơn phó tổng Ngô đã quan tâm, tôi đang rất hài lòng với những gì mình đang làm, sẽ không có chuyện ức hiếp hay nịnh hót gì ở đây cả”, cậu đáp thẳng.
Cô nhếch mép: “ Vậy hãy tận hưởng thời gian ngắn ngủi này nhé, đừng quên rằng tôi vẫn ở đây”.
Nhìn bóng lưng cô rời đi cậu cũng thở phào không muốn bận tâm rồi trở lại với công việc.
…
Thiên Kỳ đang làm việc thì nhận được cuộc gọi từ một số lạ, cô nhấc máy: “ Xin chào! Tôi Thiên Kỳ nghe đây ạ!”.
Ở đầu dây bên kia một giọng nữ trung niên cất lên: “ Tôi là mẹ của Vĩ Thành…”.
Cô nghe đến thì bất ngờ rồi đáp: “ Dạ thưa bác!”.
Một lúc sau, Thiên Kỳ đến một tiệm cà phê. Cô nhìn xung quanh thấy có một người phụ nữ ngồi một mình, ăn mặc thanh lịch liền đoán chắc là mẹ anh nên đi đến chào hỏi: “ Dạ xin hỏi bác có phải là mẹ của anh Vĩ Thành không ạ?”
“ Đúng vậy… Cô là Lý Thiên Kỳ?”, bà xác nhận.
“ Dạ thưa bác!”, cô gật đầu nhẹ.
Dù đã nhìn qua hình ảnh trước khi đến nhưng vẻ ngoài xinh đẹp của cô vẫn làm bà cảm thán trong lòng. Bà Hà đưa mắt về phía ghế đối diện: “ Được rồi, mời cô ngồi!”.
“ Cháu xin phép ạ!”, cô ngồi xuống rồi phục vụ đến hỏi: “ Quý khách dùng gì ạ?”
Cô lướt qua ly trà phía của bà, tinh tế gọi: “ Một ly nước ép cam, cảm ơn!”.
Sau khi phục vụ rời đi, bà Hà vào thẳng vấn đề: “ Chắc cô đây cũng biết tôi hẹn gặp là muốn nói đến chuyện gì rồi… Cô Lý à! Cô còn trẻ, còn có cả một tương lai, đáng ra cô không nên xen vào gia đình hạnh phúc của người khác. Bây giờ vẫn còn kịp, con dâu tôi đã trở lại Hà gia bên cạnh Vĩ Thành, cô nên biết điều mà tự rút lui. Đàn ông mà, ham của lạ nên mới ra ngoài, đến khi chán chường cũng sẽ trở về với chính thất, cô nên hiểu chứ”.
Thiên Kỳ cũng đã chuẩn bị trước tinh thần khi đến đây, qua lời nói của đối phương thì ắt hẳn là chưa hề biết gì về con người thật của Ninh Hinh. Cô không vạch trần sự thật vì biết rằng những lời mình nói về Ninh Hinh lúc này chỉ là vô ích mà thôi. Cô không trốn tránh mà thừa nhận: “ Thưa bác! Giữa cháu và Vĩ Thành không phải chỉ là tình cảm nhất thời, chúng cháu thật sự rất yêu nhau”.
“ Yêu gì mà yêu, vợ chồng người ta đang sống hạnh phúc như thế, cô nghĩ làm sao mà gọi đó là tình yêu. Thật là chẳng ra hệ thống gì!”, bà tỏ ra khó chịu.
Bà Hà cảnh báo: “ Tôi đã sống đến từng tuổi này rồi mà chưa thấy ai mặt dày như cô, bám lấy con trai tôi suốt gần 3 năm nay. Rốt cuộc cô muốn gì cứ nói, tôi đây đều đồng ý”.
Thiên Kỳ cam chịu mà nuốt nước mắt vào trong, nhỏ giọng đáp: “ Cháu chỉ muốn ở bên cạnh Vĩ Thành thưa bác”.
Khi này ly nước ép cam được phục vụ mang đến, chưa kịp đặt xuống bàn đã bị bà giật lấy trước rồi một lực mạnh tạt vào mặt Thiên Kỳ. Mọi người trong tiệm đều hướng về phía này, phục vụ cũng sững sờ chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tóc tai, mặt mũi, và quần áo bị dính ướt, cô từ từ mở mắt ra nhưng cũng không dám ngước lên.
“ Đừng bao giờ gặp con trai tôi và làm phiền đến gia đình của nó nữa”. Với một lời cảnh báo cuối, bà lập tức xách túi rời đi.
Phục vụ lấy khăn giấy đưa cho cô: “ Quý khách dùng cái này đi ạ”.
Cô nhận lấy rồi gật đầu nhẹ: “ Cảm ơn!”.
Nhìn bóng lưng rời đi hẳn, cô nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt cho sạch sẽ. Tuy nhiên đâu có thể rửa sạch hết được, còn tóc và quần áo trên người dính bẩn nữa.
Thiên Kỳ chịu nhiều ấm ức vừa lái xe vừa rơi nước mắt. Nhớ lại bản thân đã phải trải qua những điều tồi tệ nhất, cô đã vì đứa con chưa chào đời mà mạnh mẽ đối mặt với tất cả. Cô nhất định phải bước tiếp, và phơi bày tội ác của Lâm Ninh Hinh vào vào pháp luật.
…
Sau bữa ăn tối cùng CEO Paradise, Vĩ Thành bay về Thượng Hải cùng với bản hợp đồng đã ký kết hợp tác. Với nguồn vốn đầu tư, Hà Thị nhanh chóng đã có được những thị trường lớn ở Châu Mỹ, và thu lại lợi nhuận khủng.
Biết được tin tức này, không thể ngồi chờ, Ninh Hinh liền lập tức lên công ty. Với cổ phần của mình, cô có đủ điều kiện ngồi vào ghế phó giám đốc.
Nghe thư ký thông báo, Vĩ Thành đi qua kiểm tra. Anh vào phòng làm việc của cô, tất cả mọi thứ đều đã đổi, tấm bảng tên trên bàn cũng ghi tên Lâm Ninh Hinh.
“ Ai cho phép cô đến đây?”
Ninh Hinh cong môi, đứng lên đáp: “ Em có cổ phần ở Hà Thị, vị trí này ban đầu vốn dĩ đã là của em, vậy thì tại sao em không được đến làm việc cơ chứ?”
Anh nhíu mày: “ Phó tổng Tô đã làm việc ở Hà Thị hơn 6 năm nay, chỉ có tôi mới có quyền quyết định là đi hay ở lại”.
Cô nũng nịu: “ Anh à! Em hiện tại là phu nhân của Hà Vĩ Thành anh, quyền hạn cũng phải ngang anh chứ, đúng không nào?”
“ Tôi cho cô 5’, mau nhanh chóng sắp xếp mọi thứ về vị trí cũ. Xem như là tôi cho phép phó tổng Ngô nghỉ ngơi một ngày”, anh không nể nang mà ngoảnh mặt đi khỏi phòng.
Ninh Hinh đắc ý ngồi xuống ghế: “ Tôi vẫn ngồi ở đây đó, anh có thể làm gì nào?”
Danh sách chương