Ninh Hinh nhíu mày, anh nói rõ: “ Bắt đầu từ 2 năm trở lại đây, cô đã đến phòng kế toán bí mật biển thủ công quỹ của công ty. Số tiền đó đến nay đã quá so với tài sản của cô hiện tại, chính phó tổng Lý đã mua lại và như cô đã thấy, cô ấy có quyền ngồi vào chiếc ghế phó giám đốc”.

“ Anh với ả ta là cùng một bọn?”, cô nghi ngờ.

Anh cười khẩy: “ Tôi chỉ là làm đúng theo luật của công ty thôi cô Lâm ạ. Nếu chuyện này lọt ra ngoài, pháp luật sẽ can thiệp”.

Cô nắm chặt bàn tay lại, đe doạ anh: “ Cứ tận hưởng đi, tôi sẽ một tay tống hai người ra khỏi công ty”.

Nói xong thì cô nghiến chặt răng mà rời khỏi đó, không ngờ chuyện này lại bị bại lộ ra. Nếu Vĩ Thành mà biết được sẽ rất tức giận, tốt nhất bây giờ là về nhà nhờ ba mình giúp đỡ.



Vĩ Thành đang gặp đối tác nghe tin từ thư ký liền tức tốc lái xe về công ty. Anh lên thẳng phòng phó giám đốc muốn gặp Thiên Kỳ làm rõ.

Thấy anh, cô liền đứng lên đi đến và đưa tay ra chào hỏi: “ Hà tổng! Tôi là Lý Thiên Kỳ, tân phó giám đốc công ty”.

Anh căng thẳng hỏi: “ Em nói anh biết, Lý Thiên Kỳ tại sao lại có mặt ở đây với chức vụ phó tổng?”

“ Em có cổ phần trong công ty, vậy anh hãy cho em biết lý do em ở nhà đi?”, cô hỏi ngược.

Vĩ Thành hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục: “ Có phải em đã âm thầm chuẩn bị tất cả từ trước, anh vốn chưa từng nghe em nói đến chuyện này… Kế hoạch trả thù của em rốt cuộc là như thế nào, anh muốn biết?”

Thiên Kỳ nhắm mắt lại rồi sau đó lắc đầu nhẹ: “ Em không thể nói”.

Anh cười buồn: “ Anh tệ đến mức đó sao? Tại sao lại đối xử với anh như vậy?”

“ Vĩ Thành, em xin lỗi!”, giọng cô nhỏ dần.

“ Anh thật sự rất sợ, rất sợ mất em thêm lần nữa… Lý Thiên Kỳ! Càng lúc anh càng không hiểu em. Em ở đây khiến anh cảm thấy rất khó thở”.

Ý Vĩ Thành không muốn thấy cô gặp thêm nguy hiểm vì Ninh Hinh sẽ tìm mọi cách làm hại cô. Anh giận dỗi vì quyết định lần này, và vì cô chưa bao giờ chia sẻ với mình.

Thật ra cả hai là vì muốn bảo vệ cho nhau nhưng mỗi người lại có kế hoạch riêng, nó sẽ rất khó khăn và nguy hiểm.



Trước ngôi mộ quen thuộc, Thanh Hải đang đứng nhìn chằm chằm. Cuối cùng anh đã biết được ai là người đã gửi ảnh và thông điệp bí ẩn đó.



Trong một tiệm cà phê, Thanh Hải hẹn Trạch Dương đến đây.

“ Không biết anh Ngô đột ngột hẹn tôi ra đây là có chuyện gì hay sao?”, Trạch Dương mở lời.

Thanh Hải cười ẩn ý: “ Đột ngột? Quả là đột ngột nhỉ?”

Anh kể lại: “ Trước khi đến đây tôi có đến thăm một người, một người bạn cũ. Tôi đã nói vài lời nhưng không biết cô ấy có nghe thấy không nữa, biết tại sao không?”

Thấy đối phương im lặng, anh nói: “ Chết rồi”.

Trạch Dương biết rằng anh đang nói đến vị hôn thê của mình - Hứa An Nhiên.

“ Xin chia buồn!”, giọng nói và cả biểu hiện của Trạch Dương vô cùng bình tĩnh.

Khi này Thanh Hải bắt đầu mấp mé: “ Thật ra tôi không cảm thấy buồn một chút nào, ngược lại còn rất hài lòng nữa kìa. Bởi trước đó chúng tôi có tâm sự mỏng manh với nhau, cảm giác thật sự rất tuyệt vời”.

Chính ngay lúc này, Trạch Dương muốn lập tức giết người đàn ông đối diện, An Nhiên bị anh ta hãm hại đến gặp tai nạn, ấy vậy mà lại không có chút gì hối lỗi.

Tối hôm đó, An Nhiên có một bữa tiệc nhỏ với bạn bè ở quán bar nhân dịp ngày độc thân cuối trước lễ cưới. Vì mọi người chơi vui nên uống khá nhiều, cô cũng không ngoại lệ.

Cô ra ngoài đi vệ sinh thì đụng phải Thanh Hải ở hành lang, cô choáng váng nhưng vẫn cúi đầu: “ Xin lỗi nhé!”, rồi đi hướng vào nhà vệ sinh.

Lúc trở ra thì có một người đàn ông đánh thuốc mê, cô cứ thế bị đưa đi mà không ai hay biết.

An Nhiên bị đưa vào một căn phòng khách sạn, tại đây lại xuất hiện Thanh Hải, anh cởi quần áo cô ra và bắt đầu cưỡng bức.

Vì sự va chạm khi nãy, thấy một cô gái vừa xinh đẹp vừa thanh thuần, anh đã không kìm chế được mà muốn chiếm hữu.

Cả đêm, anh hết lần này lần khác dày vò thân thể ấy, không một tiếng kêu la bởi cô đã bất tỉnh.

Đến tận khoảng 4h sáng, An Nhiên mới có cảm giác và tỉnh dậy. Cơ thể cô lúc này nhức nhối, nhất là ở chỗ nhạy cảm, nó rát như vừa bị bỏng vậy.

Cô nhìn lại xuống giường thì thấy một người đàn ông lạ lẫm nằm bên cạnh, cảnh tượng phút chốc khiến cô ngừng thở. Cô rung rẩy nhìn xuống cơ thể trần trụi, còn có những dấu vết hằn đỏ, không thể suy nghĩ khác hơn.

An Nhiên vội vàng đứng lên nhìn xung quanh quần áo rải rác, cô nhặt từng cái lên, nước mắt không ngừng úa ra.

“ Cô về sớm vậy à?”

Cô đang nhặt đồ thì giọng nói của người trên giường vang lên, sợ hãi đến mức làm rơi mọi thứ trở lại dưới đất.

Thanh Hải ngồi dậy: “ Làm gì mà sợ dữ vậy? Như gặp quái vật ấy?”

“ Anh là ai? Tại sao tôi lại ở đây?”, giọng cô đầy run rẩy với đôi mắt đẫm lệ.

“ Ngô Thanh Hải… Thấy em ngon quá nên là muốn nếm thử, không ngờ lại ngon thật… Haha!”, anh cười đểu, hả hê trước những gì đã làm.

An Nhiên lấy những món đồ gần đó chọi vào anh, vừa làm vừa nói lớn: “ Biến thái! Sao anh lại làm vậy với tôi?”

Quá đau đớn, cô quỵ xuống đất, nước mắt không ngừng chảy. Trong khi đó Thanh Hải lại bình thản nói: “ Cô nên biết chuyện mà phải cảm ơn tôi. Một người bình thường như cô được qua đêm với tôi là một vinh hạnh lớn đó có biết không? Hay là cô thử suy nghĩ việc trở thành người của tôi, tôi sẽ cho cô không ít đâu”.

An Nhiên cố gượng hết sức đứng lên, lấy quần áo của mình đi vào phòng tắm mặc vào rồi vài phút sau trở ra. Lúc này mặt cô lạnh băng không một chút cảm xúc: “ Tôi sẽ đến đồn cảnh sát khai báo chuyện này”.

Thanh Hải nghe mà không nhịn được cười phá lên: “ Cô bảo cảnh sát ư? Haha! Thật nực cười! Cô nghĩ họ sẽ tin cô sao?”

Cô không một lời hồi đáp mà bước chân đi ra khỏi phòng. Một phút sau khi suy nghĩ lại thì nên ngăn chặn thì tốt hơn, anh không muốn dính dáng đến cảnh sát.

Anh mặc quần áo và đuổi theo cô xuống dưới sảnh.

An Nhiên chưa kịp gọi taxi thấy anh chạy theo thì cũng hoảng sợ mà chạy đi luôn.

Thanh Hải lái xe rượt theo cô và sau đó tai nạn đã xảy ra. An Nhiên nằm hấp hối trên vũng máu, vì cấp cứu quá trễ mà không giữ được tính mạng. Hơn nữa cô còn mang thai con của chồng sắp cưới, có lẽ cô vẫn chưa biết vì cái thai chỉ mới được 4 tuần.

Trở lại hiện thực, Trạch Dương về nhà nhìn tấm gương nhớ lại từng câu từng chữ Thanh Hải nói. Anh ghét bản thân vì đã không đánh hắn nhừ tử rồi giết luôn cho xong. Sự tức giận không thể kìm chế rồi anh trực tiếp đấm tay vào kính để lại nhiều vết nứt, và tay anh vì thế cũng chảy máu.

#Lịch cập nhật: T4; T5; T6; CN
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện