Thanh Hải bước ra từ phòng điều tra, anh không muốn bị liên lụy mà khai ra hết tất cả những việc làm xấu xa của công ty Lâm Thị, từ trốn thuế cho đến biển thủ công quỹ.

Do có bằng chứng đầy đủ nên ông Lâm bị kết án 7 năm tù giam, ngoài ra còn phải chịu tiền phạt. Công ty Lâm Thị trong một nốt nhạc sụp đổ, cả căn nhà đang sống và tất cả tài sản bị tịch thu.

Khi biết rằng chính Thanh Hải là người khai hết sự thật, ông Lâm vô cùng tức giận, đòi ra ngoài để xử lý anh: “ Tên phản bội Ngô Thanh Hải! Mày dám làm thế với tao… Tao giết mày!”.



Buổi sáng sớm tinh mơ, Thanh Hải thu dọn hành lý muốn trốn ra nước ngoài. Anh quăng vali vào ghế phụ và khởi động xe chuẩn bị lái đi thì bỗng một khẩu súng chĩa thẳng vào thái dương anh.

Ngồi ở sau anh là một người đàn ông che kín mặt: “ Lái xe đi!”.

“ N… Ngươi đang làm gì vậy?”, Thanh Hải giật mình đến nói không thành tiếng.

“ Đừng hỏi nhiều, lái nhanh”, hắn gạt khoá nòng xuống ra lệnh.

Tiếng gạt khiến Thanh Hải rung bần bật, ngay lập tức lái xe đi.

Trên đường, anh liên tục hỏi han: “ Là ai đã lệnh ngươi làm việc này?”

“ Cứ lái xe đi, một chút mày sẽ biết”.

Đến một khu vực nghĩa trang, Thanh Hải mới biết ai là người đứng sau vụ này. Người đàn ông lên tiếng: “ Xuống xe!”.

Anh không có cách nào khác đành nghe theo, ngay sau đó bị đưa đến trước mộ của Hứa An Nhiên. Quả là như anh nghĩ, Trạch Dương đã đứng đợi ở đây từ lúc nào.

Đôi mắt anh nhìn vào bia mộ sâu thẳm, như nỗi nhớ da diết cứ từng ngày nhiều hơn chồng chất lên nhau khó có thể nói hết thành lời. Anh đã hạnh phúc thế nào khi cô đồng ý lời cầu hôn, cô ấy là cả thế giới trong anh, một người con gái quan trọng nhất trong cuộc đời này.

“ Tôi mang người đến rồi thưa anh Ngô!”.

Trạch Dương quay người lại, Thanh Hải cười khẩy: “ Còn tưởng là ai… Anh Ngô à! Có cần thiết phải làm đến mức này không? Chúng ta có thể hẹn gặp nói chuyện với nhau mà”.

Anh cong môi nhẹ nói: “ Tôi đã cho anh cơ hội thế mà lại muốn chọn con đường tệ nhất, anh xem nhẹ lời nói tôi thế à?”

“ Anh nghĩ mình là ai chứ?”, Thanh Hải vẫn là tỏ ra thanh cao nhìn xuống bia mộ nói ra lời tàn độc: “ HỨA AN NHIÊN… Tôi suýt nữa là quên đi cái tên này, không ngờ là vợ sắp cưới của anh. Vô tình mà trùng hợp quá nhỉ?”

Người đùa cợt trên nỗi đau của người khác quả là chẳng có gì tốt lành hay có một kết quả như ý. Trạch Dương với ánh mắt đầy phẫn nộ, tên này đúng là không biết hối hận về những việc đã gây ra.

Thanh Hải đi đến trước mặt anh giở giọng: “ Chỉ bắt tôi đến rồi nói mấy lời nhảm nhí này thôi à? Tôi đây còn rất nhiều việc phải làm, không cần tiễn”.

Khi quay người, súng ngay lập tức chỉa ngay giữa trán, Thanh Hải không dám cử động, miệng lắp ba lắp bắp: “ R… Rốt cuộc anh muốn gì?”

“ Anh đã chọn con đường này, tôi muốn mạng của anh”, Trạch Dương quyết muốn trả thù cho người mình yêu.

Thanh Hải cảnh báo: “ Giết người là ở tù đấy”.

Trạch Dương tức cười nói: “ Chỉ cần báo thù cho An Nhiên, tôi chấp nhận”.

“ Anh Ngô bình tĩnh đã, hãy nghe tôi giải thích… Chuyện xảy ra năm đó thật sự không liên quan đến tôi, đúng là tôi có thấy cô ấy gặp tai nạn, chỉ có vậy”, người đàn ông ác độc nhanh miệng giải thích.

Mặc cho Thanh Hải có giải thích, anh không hề quan tâm mà rút một khẩu súng ra. Thanh Hải thấy vậy thì sợ đến xanh mặt, ngay lập tức quỳ lạy: “ Anh Ngô à! Xin hãy tha cho tôi! Tôi sẽ đến cục cảnh sát đầu thú, tôi thật sự biết lỗi rồi…”.

Anh nhắm súng vào đầu Thanh Hải, với ánh mắt sắc lẹm mà gạt khoá nòng. Giọng trầm xuống, anh nói: “ Muộn rồi”.

“ Anh Trạch Dương!”, Thiên Kỳ chạy đến, theo sau còn có Tử Kỳ.

“ Thiên Kỳ!”, anh ngạc nhiên vì sự xuất hiện của cô.

Thiên Kỳ thấy tình hình này thì rất lo lắng: “ Anh Trạch Dương, anh đừng làm vậy… Vụ việc của chị An Nhiên hãy giao cho cảnh sát giải quyết, bỏ súng xuống đi mà anh”.

“ Đúng rồi đó anh, bỏ súng xuống đi”, Tử Kỳ cũng tiếp lời khuyên.

Trạch Dương nuốt nước mắt nói: “ Anh mệt mỏi rồi! Suốt bao năm qua anh tìm kiếm bằng chứng và chờ đợi đến ngày hôm nay. An Nhiên đã phải chịu sự ấm ức trước khi mất, còn con của cả hai nữa. Chính tên này là người gây ra, anh không thể nào tha thứ được”.

Thiên Kỳ chầm chậm bước đến: “ Em hiểu được cảm giác của anh vì em cũng đã từng mất đi đứa con chưa chào đời. Chị An Nhiên yêu anh và em chắc chắn rằng chị ấy muốn thấy anh hạnh phúc. Anh Trạch Dương! Anh tin em đi nhé!’.

Cô nhẹ nhàng chạm vào tay anh hạ khẩu súng xuống: “ Chúng ta hãy đưa bằng chứng đến cho cảnh sát, hãy để họ giải quyết”.

Khi mọi người không để ý, Thanh Hải nhanh tay cướp súng từ tay Trạch Dương rồi bắt Thiên Kỳ làm con tinh: “ Các người mà đến đây là tao bắn chết con ả này”.

Tử Kỳ lo lắng chạy đến: “ Chị à!”, thì anh cảnh báo: “ Mày bước thêm một bước nữa là tao bắn”.

Vì an toàn của chị mình nên cậu không dám manh động.

Thanh Hải đi lùi về sau, khẩu súng nhắm vào thái dương của Thiên Kỳ, anh muốn trốn khỏi đây.

Ở phía sau có một nhóm cảnh sát chạy đến giơ súng lên: “ Chúng tôi là cảnh sát, mau bỏ vũ khí xuống!”.

Bị dồn vào đường cùng, Thanh Hải càng loạn: “ Cảnh sát…”.

“ Đầu hàng đi Ngô Thanh Hải, anh không còn đường lui nữa đâu”, Thiên Kỳ khuyên nhủ.

“ Thì ra là mày báo cảnh sát, đúng là con khốn!”, anh nhận ra.

“ Bây giờ vẫn còn kịp, chỉ cần anh thú tội thì sẽ được khoang hồng”.

“ Câm miệng! Không tao bắn”, anh dí súng vào sát vào đầu cô.

Thiên Kỳ cố gắng giữ bình tĩnh, nhân cơ hội anh không để ý mà cắn mạnh vào cánh tay giữ súng để anh đau đớn mà buông lỏng tay ra. Cô không chần chừ chạy đi mà không biết rằng Thanh Hải giơ súng lên bắn một phát.

“ Thiên Kỳ!”, Trạch Dương chạy đến đỡ lấy, viên đạn trúng vào vai phải.

Ai cũng hoảng hốt lập tức đỡ lấy anh, cô chạm vào tay anh lo lắng: “ Anh Trạch Dương! Anh bị thương rồi”.

Một tiếng súng nữa phát ra, nhưng lần này là từ phía cảnh sát. Viên đạn nhắm vào khẩu súng trên tay Thanh Hải làm nó văng ra, ngay lập tức anh đã bị cảnh sát bắt giữ.

“ Làm liên lụy đến em rồi, anh xin lỗi!”, Trạch Dương cười buồn.

“ Chuyện này nói sau đi, anh phải đến bệnh viện ngay bây giờ”, cô nhìn vào chỗ vai càng lúc càng chảy ra nhiều máu.

Một viên cảnh sát đi đến chỗ mọi người nói: “ Anh Ngô! Anh bị bắt vì tội bắt cóc và tàn trữ vũ khí trái phép. Mời anh theo chúng tôi về đồn điều tra!”.

Trạch Dương biết rằng bản thân sẽ đối mặt với việc này nên không hề lo sợ: “ Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ đi!”.

“ Thưa cảnh sát! Xin hãy để anh ấy đến bệnh viện chữa trị vết thương trước, anh ấy bị trúng đạn”, Thiên Kỳ nói.

“ Được rồi! Tôi sẽ cử người đi cùng mọi người”, cảnh sát muốn có người giám sát.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện