“ Vì chuyện này mà em hành hạ bản thân mình như vậy sao?”
“ Em thật sự rất sợ đó anh à”, vừa nói cô vừa sà vào lòng anh.
Sau hồi lâu trấn an, cô cũng chịu đi ngủ trở lại. Vĩ Thành ngồi lặng lẽ một góc trên ghế. Anh mở điện thoại lên muốn gọi cho Thiên Kỳ nhưng bây giờ đã nửa đêm, thôi thì để cô nghỉ ngơi vậy....
....
Hai ngày trôi qua nhưng Vĩ Thành vẫn im lặng, không gọi hỏi thăm Thiên Kỳ. Vì là một cô gái hiểu chuyện, biết anh rất bận rộn nên cũng không làm phiền.
Vừa mới đặt điện thoại xuống giường thì có một cuộc điện thoại gọi đến. Cô tưởng rằng là Vĩ Thành nên không nhìn màn hình liền háo hức nhấc máy: “ Alo! Em nghe ạ”.
Tuy nhiên giọng nói bên kia nghe vừa lạ lại vừa quen: “ Xin chào cô Lý! Tôi là Ngô Thanh Hải, anh họ của Ninh Hinh đây”.
Biết được danh tính, cô rụt rè: “ Xin chào anh Ngô! Không biết... anh gọi tôi là có việc gì?”
“ Tôi có việc muốn gặp riêng cô, 1 tiếng sau hẹn ở tiệm cà phê X”.
Thiên Kỳ có thể lờ mờ đoán được là anh đang muốn nói chuyện gì, nhưng cô vẫn đồng ý gặp mặt.
....
Tiệm cà phê X, Thanh Hải đã ngồi chờ sẵn với ly cà phê nóng hổi. Từ cửa bước vào Thiên Kỳ đã thấy anh ngồi đó, cô hít thở sâu rồi đi vào đến bàn.
“ Xin chào anh Ngô! Thật ngại quá! Anh chờ có lâu không?”, cô đứng khép nép, ăn nói nhỏ nhẹ.
Quan sát lời nói và hành động của cô gái trước mặt, anh nghĩ cô đang cố diễn kịch thì trong lòng đã vô cùng khinh thường.
“ Cô ngồi đi”.
Thiên Kỳ nhẹ nhàng ngồi xuống, phục vụ mang menu đến hỏi: “ Quý khách dùng gì ạ?”
“ Cho tôi một ly cà phê nóng...”.
Cô đang gọi thức uống thì anh cắt ngang: “ Lấy cô ấy một ly sữa đi”. Rồi anh xoay đầu qua nhìn cô một cách đắc ý nói tiếp: “ Phụ nữ đang mang thai tốt nhất là không nên uống cà phê”.
Nghe anh nói như vậy, cô ngây người ra. Tại sao anh lại biết được cô có thai, không phải chuyện này chỉ có mình và Vĩ Thành biết thôi sao? Môi cô hé nhỏ, biểu cảm lo lắng thấy rõ: “ Tại sao anh lại biết tôi có thai?”
Anh cười khẩy, cầm ly cà phê từ từ thưởng thức một ngụm. Rốt cuộc là anh đã biết chuyện này từ ai, và từ lúc nào vậy chứ?
Thấy vẻ mặt cô run sợ, anh cũng không vòng vo nữa mà vào thẳng vấn đề: “ Lý do này không còn quan trọng nữa... Cô Lý! Cô có biết hiện tại Vĩ Thành đang ở đâu hay không?”
Thiên Kỳ nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc: “ Anh ấy... đang ở đâu?”
“ Ninh Hinh nhập viện rồi”, anh thẳng thắn.
Biết được tin, cô lo lắng hỏi thăm: “ Nhập viện sao ạ? Chị Ninh Hinh bị làm sao thế ạ?”
Anh không giấu nổi sự bất mãn mà trả lời: “ Bị làm sao? Đừng cố giả vờ tỏ ra quan tâm như thế. Không phải nghe tin này trong lòng cô rất mãn nguyện à?"
“ Anh đang nói gì thế, tôi không hiểu?”
Ngay lúc này phục vụ mang ly sữa đến đặt lên bàn: “ Sữa nóng của quý khách đây ạ”.
Đợi người phục vụ đi khỏi, lúc này Thanh Hải lấy trong áo khoác vest ra một phong bì đưa đến trước Thiên Kỳ.
Dáng vẻ và giọng anh vô cùng nghiêm túc: “ Cô Lý! Đây là 1 triệu tệ, đủ để cho cô mua một căn hộ ở vùng ngoại ô và sinh đứa bé... Điều kiện là cô phải chủ động chia tay với Vĩ Thành, hãy nói với cậu ta rằng đứa bé trong bụng là con của một người khác”.
Gương mặt Thiên Kỳ biến sắc, cô cảm thấy người đàn ông này xem mình thật rẻ rúng. Anh ta làm sao có thể yêu cầu cô nói thế để hạ thấp giá trị của mình chứ.
Ngay tức khắc cô từ chối: “ Anh Ngô, tôi không vì đồng tiền mà bán đi giá trị của bản thân, mong anh cẩn trọng lời nói”.
Anh nghĩ cô đang làm giá, tiếp tục ra giá cao hơn: “ 2 triệu...”.
Khi này Thiên Kỳ đã không còn tôn trọng người đàn ông trước mặt này nữa.
“ 3 triệu...”, anh vẫn đẩy cao giá tiền.
Thấy cô vẫn không có biểu hiện rung rinh, anh giở giọng khinh thường: “ Này cô Lý! 3 triệu lá số tiền rất lớn đấy có biết không. Dù cô có cày việc 10 năm cũng không thể đào được số tiền này... Đừng có mà không biết điều như thế chứ?”
Thiên Kỳ cảm thấy không thể nói chuyện đàng hoàng với anh liền lập tức đứng lên.
Tuy nhiên anh lại dùng từ ngữ thô tục để mắng chửi: “ Bên ngoài thì tỏ ra là một người tốt nhưng có ai ngờ đằng sau đó cô lại là một con đ.i.ế.m đi giật chồng người khác”.
Nghe thấy lời xúc phạm đó, cô không do dự lập tức cầm ly nước lọc trên bàn tạt thẳng vào mặt anh.
“ Tôi không ngờ rằng anh Ngô học cao trông rộng mà lại nói ra những lời thô thiển đến như vậy. Tôi xin phép đi trước!”. Cô sau khi trả đũa thì rời đi với bóng lưng vô cùng lạnh lùng.
Với dáng vẻ ướt đẫm, Thanh Hải tức giận đến nỗi bàn tay nắm chặt đập trên bàn.
....
Về đến chung cư, thang máy lên đến tầng căn hộ, Thiên Kỳ buồn bã bước ra.
Trước cửa nhà ấy thế mà Vĩ Thành đang đứng chờ, thấy cô liền gọi: “ Thiên Kỳ!”. Cô thấy anh mà cảm xúc trong lòng hoảng loạn, vừa vui vừa ấm ức.
“ Em thật sự rất sợ đó anh à”, vừa nói cô vừa sà vào lòng anh.
Sau hồi lâu trấn an, cô cũng chịu đi ngủ trở lại. Vĩ Thành ngồi lặng lẽ một góc trên ghế. Anh mở điện thoại lên muốn gọi cho Thiên Kỳ nhưng bây giờ đã nửa đêm, thôi thì để cô nghỉ ngơi vậy....
....
Hai ngày trôi qua nhưng Vĩ Thành vẫn im lặng, không gọi hỏi thăm Thiên Kỳ. Vì là một cô gái hiểu chuyện, biết anh rất bận rộn nên cũng không làm phiền.
Vừa mới đặt điện thoại xuống giường thì có một cuộc điện thoại gọi đến. Cô tưởng rằng là Vĩ Thành nên không nhìn màn hình liền háo hức nhấc máy: “ Alo! Em nghe ạ”.
Tuy nhiên giọng nói bên kia nghe vừa lạ lại vừa quen: “ Xin chào cô Lý! Tôi là Ngô Thanh Hải, anh họ của Ninh Hinh đây”.
Biết được danh tính, cô rụt rè: “ Xin chào anh Ngô! Không biết... anh gọi tôi là có việc gì?”
“ Tôi có việc muốn gặp riêng cô, 1 tiếng sau hẹn ở tiệm cà phê X”.
Thiên Kỳ có thể lờ mờ đoán được là anh đang muốn nói chuyện gì, nhưng cô vẫn đồng ý gặp mặt.
....
Tiệm cà phê X, Thanh Hải đã ngồi chờ sẵn với ly cà phê nóng hổi. Từ cửa bước vào Thiên Kỳ đã thấy anh ngồi đó, cô hít thở sâu rồi đi vào đến bàn.
“ Xin chào anh Ngô! Thật ngại quá! Anh chờ có lâu không?”, cô đứng khép nép, ăn nói nhỏ nhẹ.
Quan sát lời nói và hành động của cô gái trước mặt, anh nghĩ cô đang cố diễn kịch thì trong lòng đã vô cùng khinh thường.
“ Cô ngồi đi”.
Thiên Kỳ nhẹ nhàng ngồi xuống, phục vụ mang menu đến hỏi: “ Quý khách dùng gì ạ?”
“ Cho tôi một ly cà phê nóng...”.
Cô đang gọi thức uống thì anh cắt ngang: “ Lấy cô ấy một ly sữa đi”. Rồi anh xoay đầu qua nhìn cô một cách đắc ý nói tiếp: “ Phụ nữ đang mang thai tốt nhất là không nên uống cà phê”.
Nghe anh nói như vậy, cô ngây người ra. Tại sao anh lại biết được cô có thai, không phải chuyện này chỉ có mình và Vĩ Thành biết thôi sao? Môi cô hé nhỏ, biểu cảm lo lắng thấy rõ: “ Tại sao anh lại biết tôi có thai?”
Anh cười khẩy, cầm ly cà phê từ từ thưởng thức một ngụm. Rốt cuộc là anh đã biết chuyện này từ ai, và từ lúc nào vậy chứ?
Thấy vẻ mặt cô run sợ, anh cũng không vòng vo nữa mà vào thẳng vấn đề: “ Lý do này không còn quan trọng nữa... Cô Lý! Cô có biết hiện tại Vĩ Thành đang ở đâu hay không?”
Thiên Kỳ nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc: “ Anh ấy... đang ở đâu?”
“ Ninh Hinh nhập viện rồi”, anh thẳng thắn.
Biết được tin, cô lo lắng hỏi thăm: “ Nhập viện sao ạ? Chị Ninh Hinh bị làm sao thế ạ?”
Anh không giấu nổi sự bất mãn mà trả lời: “ Bị làm sao? Đừng cố giả vờ tỏ ra quan tâm như thế. Không phải nghe tin này trong lòng cô rất mãn nguyện à?"
“ Anh đang nói gì thế, tôi không hiểu?”
Ngay lúc này phục vụ mang ly sữa đến đặt lên bàn: “ Sữa nóng của quý khách đây ạ”.
Đợi người phục vụ đi khỏi, lúc này Thanh Hải lấy trong áo khoác vest ra một phong bì đưa đến trước Thiên Kỳ.
Dáng vẻ và giọng anh vô cùng nghiêm túc: “ Cô Lý! Đây là 1 triệu tệ, đủ để cho cô mua một căn hộ ở vùng ngoại ô và sinh đứa bé... Điều kiện là cô phải chủ động chia tay với Vĩ Thành, hãy nói với cậu ta rằng đứa bé trong bụng là con của một người khác”.
Gương mặt Thiên Kỳ biến sắc, cô cảm thấy người đàn ông này xem mình thật rẻ rúng. Anh ta làm sao có thể yêu cầu cô nói thế để hạ thấp giá trị của mình chứ.
Ngay tức khắc cô từ chối: “ Anh Ngô, tôi không vì đồng tiền mà bán đi giá trị của bản thân, mong anh cẩn trọng lời nói”.
Anh nghĩ cô đang làm giá, tiếp tục ra giá cao hơn: “ 2 triệu...”.
Khi này Thiên Kỳ đã không còn tôn trọng người đàn ông trước mặt này nữa.
“ 3 triệu...”, anh vẫn đẩy cao giá tiền.
Thấy cô vẫn không có biểu hiện rung rinh, anh giở giọng khinh thường: “ Này cô Lý! 3 triệu lá số tiền rất lớn đấy có biết không. Dù cô có cày việc 10 năm cũng không thể đào được số tiền này... Đừng có mà không biết điều như thế chứ?”
Thiên Kỳ cảm thấy không thể nói chuyện đàng hoàng với anh liền lập tức đứng lên.
Tuy nhiên anh lại dùng từ ngữ thô tục để mắng chửi: “ Bên ngoài thì tỏ ra là một người tốt nhưng có ai ngờ đằng sau đó cô lại là một con đ.i.ế.m đi giật chồng người khác”.
Nghe thấy lời xúc phạm đó, cô không do dự lập tức cầm ly nước lọc trên bàn tạt thẳng vào mặt anh.
“ Tôi không ngờ rằng anh Ngô học cao trông rộng mà lại nói ra những lời thô thiển đến như vậy. Tôi xin phép đi trước!”. Cô sau khi trả đũa thì rời đi với bóng lưng vô cùng lạnh lùng.
Với dáng vẻ ướt đẫm, Thanh Hải tức giận đến nỗi bàn tay nắm chặt đập trên bàn.
....
Về đến chung cư, thang máy lên đến tầng căn hộ, Thiên Kỳ buồn bã bước ra.
Trước cửa nhà ấy thế mà Vĩ Thành đang đứng chờ, thấy cô liền gọi: “ Thiên Kỳ!”. Cô thấy anh mà cảm xúc trong lòng hoảng loạn, vừa vui vừa ấm ức.
Danh sách chương