Vĩ Thành cũng đang nói chuyện với bạn ở gần đó cũng muốn xác nhận.

Diệc Thần ngay lập tức giải nguy: “ Cẩn Du cũng chỉ về nước hơn một năm nay, con bé trưởng thành hơn rất nhiều. Lâu lắm rồi mới gặp lại nên chắc chú không nhận ra”.

“ Chắc là vậy rồi, bây giờ cháu trưởng thành rất là xinh đẹp… Rất đẹp đó”.

Cẩn Du cười khẽ đáp: “ Cảm ơn chú Trương!”.

“ À phải rồi, Trạch Dương lần trước có tặng cho ta một chai rượu Louis XIII Black Pearl Cognac, rất tuyệt vời”, đôi mắt ông tràn đầy mãn nguyện.

“ Chú vẫn còn sưu tầm rượu chứ ạ?”, Diệc Thần.

“ Ta nào bỏ được, ăn sâu tận trong máu đây này Hahaha”, ông cười lớn rồi lại thở dài.

Diệc Thần hỏi han: “ Có chuyện gì sao chú Trương?”

Ông cười buồn kể: “ Ta sưu tầm rượu từ năm 20 tuổi, đến nay cũng được 40 năm. Loại rượu nào ta cũng từng nếm qua nhưng có một loại cứ tìm mãi cũng chả thấy”.

“ Glenfiddich Janet Sheed Roberts Reserve năm 1955, một loại rượu quý hiếm trên thế giới”, ông nói.

Cẩn Du ngẫm nghĩ điều gì đó rất tập trung rồi lại cười rất mỉm chi.

Một lúc nhanh sau thì buổi đấu giá bắt đầu, các vật giá trị lần lượt được trình ra đấu giá.

Vĩ Thành không thích sưu tầm nên cũng nhường lại cho những người khác.

Về phía Diệc Thần, anh nhắm trúng một cây trâm cài tóc. Vì muốn tặng nó cho Cẩn Du, anh ra giá lên đến tận 1 triệu tệ để sở hữu.

Xem ra anh rất thương cô em gái này, nhưng lại không để ý rằng Vĩ Thành đã nhận ra điều gì đó.



Sau buổi đấu giá, khách mời ở lại ăn uống và tiếp tục trò chuyện.

Một nữ phục vụ vô tình đụng trúng Ninh Hinh khiến cho rượu đổ tràn lên váy. Không một ai xung quanh đi đến giúp, chỉ trừng mắt ra xem và bàn tán.

Ninh Hinh loay hoay, vì giả mù nên cũng phải giả vờ như không biết rượu dính vào váy. Nữ phục vụ liên hồi cúi đầu nói xin lỗi, cô nén cơn tức trả lời với thái độ dịu dàng: “ Không sao đâu! Cô cứ tiếp tục làm việc của mình đi”.

Nữ phục vụ rời đi, Cẩn Du bước đến đưa một chiếc khăn tay ra: “ Cô cứ dùng khăn này lau”.

Ninh Hinh nở một nụ cười tươi vì có người giúp đỡ: “ Cảm ơn cô!”, nhưng lúc nhận lấy chiếc khăn, ánh mắt cô lướt qua nhận ra Cẩn Du, nụ cười liền trở nên gượng gạo.

Đôi mắt ẩn chứa sự lo sợ, đến bây giờ mà còn giả mù, cô vợ này chắc hẳn đang có bí mật gì ở phía sau nữa đây.

Cẩn Du nhìn thấy Vĩ Thành đang đi đến, cô không vội mà từ từ quay người rời đi, cố tình để anh nhìn thấy bóng lưng mình.

“ Em bị làm sao thế Ninh Hinh?”, anh nhìn bộ dạng từ trên xuống.

“ Không sao, chắc em phải vào nhà vệ sinh xử lý một lát”.

Anh muốn theo giúp: “ Anh đi cùng em”, nhưng cô từ chối: “ Không cần, nhà vệ sinh nữ, đàn ông không nên đâu, anh cứ nhờ một nữ phục vụ nào đó đưa em đi là được”.

Cứ như vậy, anh gọi một nữ phục vụ gần đó đưa Ninh Hinh đi ra ngoài.

Vào đến trong nhà vệ sinh, Ninh Hinh nói phục vụ ở ngoài chờ mình. Cô một mình trong phòng, nắm chiếc khăn trong tay mà lòng rối như tơ nhện. Cẩn Du và Thiên Kỳ quá giống nhau, cô lắc đầu tự nhủ với bản thân: “ Không đâu… Chỉ là người giống người, cô ta rõ ràng đã chìm dưới đáy biển, không đời nào lại có thể sống dậy rồi trở thành Ngô Cẩn Du được… Đúng vậy, có ta đã chết rồi…”.

Ở bên ngoài, một số bạn kinh doanh đang bàn chuyện với Vĩ Thành. Anh đang rất vui vẻ thì đột nhiên khựng lại, một lần nữa ánh mắt chạm Cẩn Du.

Cô cũng nhìn anh, lần này không lướt qua nữa mà cố tình nhìn bằng ánh mắt khiêu khích.



Cô uống một ngụm rồi đặt ly lên bàn, không vội mà cười nhếch một cái rồi rời khỏi buổi tiệc.

Vĩ Thành muốn tìm hiểu nên đã đi theo ra bên ngoài.

Cẩn Du đi đến khu hồ bơi hít thở chút không khí trong lành. Vừa nhắm mắt lại tận hưởng, đằng sau cất lên tiếng: “ Xin chào!”.

Cô nhẹ nhàng xoay người lại với nét mặt kiêu sa: “ Xin thứ lỗi anh đây là…?”

Giọng nói cất lên cũng rất quen thuộc, anh càng khẳng định điều mình nghĩ là đúng.

“ Xem ra tôi tìm được em rồi Lý Thiên Kỳ”.

Cẩn Du tỏ vẻ không hiểu: “ Hình như anh cũng là khách mời của buổi đấu giá, anh say nên nhận nhầm người rồi”.

Nói rồi cô bước ngang qua, anh lập tức giữ tay cô lại: “ Không thể nhầm lẫn được, em chính là Lý Thiên Kỳ”.

“ Em đã ở đâu trong thời gian qua? Tại sao lại xuất hiện với cái tên Ngô Cẩn Du?..”, anh hỏi liên tục, càng lúc càng nắm chặt hơn.

Cô tỏ ra khó chịu trước người đàn ông này: “ Anh đang làm tôi đau đấy, buông tôi ra”.

Anh vẫn không ngừng hỏi: “ Là người đàn ông nào khiến em rời bỏ tôi?..”

“ Tôi không hiểu anh đang nói gì cả”, cô hất tay anh ra. Vì dùng lực mạnh quá nên có bị mất thăng bằng, anh kéo lại cô vào người như thế nào mà cả hai đều rơi xuống hồ bơi.

Cẩn Du chìm hẳn dưới đáy, cơn ác mộng ngày đó chớp nhoáng hiện về. Lúc ấy cô nghĩ mình đã không còn cơ hội sống sót, bản thân lại không biết bơi, càng lúc càng chìm sâu dưới đáy biển mênh mông.

Vĩ Thành bơi đến đưa cô ngoi lên mặt nước, ngay lập tức cô cũng mở mắt ra thở gấp gáp.

“ Thiên Kỳ!.. Thiên Kỳ!”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện