“ Hà tổng!”, Cẩn Du lo lắng chạy nhanh đến đỡ lấy anh.
Gương mặt anh tái mét, đổ mồ hôi trán, người thì nóng ran hết cả lên, dấu hiệu này là sốt cao lắm rồi.
Cẩn Du đưa anh vào phòng làm việc của mình gần bên ngồi nghỉ. Sau đó lấy thuốc trong túi và rót một ly nước đưa đến cho anh.
“ Hà tổng! Anh uống viên thuốc này đi, nó giúp hạ sốt rất hay”.
Anh nhìn viên thuốc trước mặt rồi ngước lên nhìn vào đôi mắt long lanh ấy, anh tin tưởng nhận viên thuốc và nước cho vào miệng.
Khi cô định rời đi, anh giữa lấy cổ tay nói: “ Có thể ở cạnh tôi một chút được không?”
Cẩn Du thật sự thật sự rất muốn ôm chặt lấy anh ngay lúc này nhưng nếu cô làm thế, chẳng khác nào ngầm thừa nhận bản thân có tình cảm đặc biệt với anh.
“ Hà tổng à, có phải anh đã hiểu lầm gì rồi không? Tôi chỉ là thấy anh không khoẻ, muốn giúp anh một chút, không hề có ý gì khác… Nếu người trong công ty nhìn thấy chúng ta ở bên cạnh nhau sẽ rất là rắc rối. Anh hiểu tôi chứ Hà tổng?”, cô phũ phàng kéo tay anh ra.
Anh đứng lên hỏi rõ: “ Vậy vẻ mặt lo lắng lúc nãy là gì? Đại diện Ngô có thể giải thích không?”
Cô xoay mặt sang hướng khác, trả lời qua loa: “ Chỉ là thấy người gặp nạn nên giúp, không có gì đặc biệt cả…”.
Anh không cần lời giải thích cho có này nữa mà kéo cô vào lòng ôm chặt lấy: “ Em chính là Lý Thiên Kỳ, đừng giấu tôi nữa”.
Hai cánh tay Cẩn Du muốn chạm vào eo anh nhưng lý trí lại mách bảo dừng lại.
Vĩ Thành đưa bàn tay lên chạm vào cạnh má cô, nhìn vào đôi mắt long lanh ấy: “ Trò chơi trốn tìm này kết thúc ở đây được rồi, đừng để tôi lại một mình nữa”.
Sau đó anh lướt xuống môi cô đặt một nụ nhẹ, Cẩn Du từ từ nhắm mắt lại, giọt nước mắt lăn dài trên má.
Thấy cô không từ chối, anh bắt đầu hôn sâu hơn. Cả hai hôn nhau thắm thiết bất chấp đang ở trong công ty.
Đang cao trào thì đột nhiên cô đẩy anh ra: “ Anh lại nhầm lẫn tôi với cô gái đó nữa rồi… Hà tổng! Tôi còn phải làm việc, anh có thể ra ngoài được không?”
Vừa dứt lời cô đến bàn làm việc ngồi xuống ghế xem máy tính như không có chuyện gì xảy ra.
Vĩ Thành hụt hẫng đi ra khỏi đó, cánh cửa đóng lại, Cẩn Du mới dám thở phào. Cô nhớ lại khoảnh khắc chạm môi khi nãy rồi tự khuyên nhủ với bản thân: Lý Thiên Kỳ! Phải kìm lòng trước anh ấy, nhất định không được vượt quá giới hạn trong thời gian này.
…
Trong căn phòng lớn, em gái thật Cẩn Du đang nằm trên giường với dây từ máy đo nhịp tim cạnh bên. Ngày nào Trạch Dương cũng vào thăm cô ít nhất 2 lần. Có khi còn tâm sự, kể những câu chuyện hàng ngày diễn ra cho cô nghe.
Lúc này Diệc Thần cũng mở cửa bước vào đứng cạnh anh trai.
“ Em còn nhớ lúc nhỏ anh luôn là người đứng ra giảng hòa khi hai đứa em cãi vã, còn mua kem cho nữa. Anh rất là yêu chiều Cẩn Du vì em ấy là em út, hơn nữa là con gái… Cẩn Du muốn cái gì anh cũng mua, muốn đi chơi anh liền dắt đi. Em thật sự rất nhớ giọng nói của em ấy, dù có hơi ngang ngạnh nhưng rất đáng yêu”, Diệc Thần kể lại kỷ niệm tuổi thơ.
Nhìn đứa em gái bây giờ thành người thực vật, anh tự trách: “ Nếu ngày hôm đó em bắt máy thì Cẩn Du sẽ không bị như thế này”.
Diệc Thần vẫn nghĩ là do lỗi của mình nên mới xảy ra cớ sự này.
… Tối hôm đó trước khi đi đến điểm hẹn, Cẩn Du có dặn Diệc Thần đến đón cô vào 10h tối. Anh cũng có hẹn với vài người bạn học ở quán bar uống rượu.
Đến hơn 10h mà không thấy anh mình đến đón, cô gọi điện thoại nhưng vì anh đặt máy ở trên bàn, nhạc thì lớn nên không nghe thấy.
Vì thấy xung quanh tối, Cẩn Du sợ gặp những kẻ nguy hiểm nên quyết định đón taxi về nhà.
Ngồi trên xe, cô rất giận anh trai, kiểm tra điện thoại cũng không thấy cuộc gọi lại.
Chiếc xe đi đến ngã tư đường, tài xế thấy đèn xanh nên chạy. Bất ngờ một chiếc xe tải vượt đèn đỏ lao nhanh đến đụng chiếc xe taxi văng xa, còn lộn vài vòng đến méo mó.
Người lái xe tải vì quá sợ hãi nên co cẳng chạy mà không đến xem tình hình mình đã gây ra.
Ở trong xe taxi, tài xế với người đầy máu chết tại chỗ, còn Cẩn Du vẫn còn thở nhưng ngất lịm đi, không còn biết gì.
Cũng may thay người đi đường phát hiện đã gọi báo cảnh sát và gọi cấp cứu.
Một lúc sau Diệc Thần biết bản thân đã quên còn phải rước đứa em gái. Thấy số điện thoại của em mình gọi đến, anh định gọi lại thì tiếng chuông điện thoại vang lên, cũng là số điện thoại đó.
“ Cẩn Du! Em đang ở đâu?”
Một giọng nói lạ vang lên, thông báo về vụ việc tai nạn. Diệc Thần trợn tròn mắt, hốt hoảng lái xe nhanh đến bệnh viện. Khi thấy em gái đang trong phòng cấp cứu, không biết là như thế nào, chỉ nghe y tá nói rằng phần trăm sống sót rất ít ỏi.
Trạch Dương nghe tin báo cũng bỏ tất cả mọi công việc cấp tốc bay sang Mỹ.
Vài ngày sau, tài xế xe tải cũng tự ra đầu thú và nhận án phạt thích đáng.
Vì không muốn làm lớn chuyện, Trạch Dương cũng bàn bạc với gia đình đưa Cẩn Du về nước tiện chăm sóc. Anh khuyên nhủ Diệc Thần không được vì chuyện này mà tự trách, phải tiếp tục học cho đến tốt nghiệp.
Trạch Dương trở về nước thu xếp mọi việc như chưa có chuyện gì xảy ra.
Gương mặt anh tái mét, đổ mồ hôi trán, người thì nóng ran hết cả lên, dấu hiệu này là sốt cao lắm rồi.
Cẩn Du đưa anh vào phòng làm việc của mình gần bên ngồi nghỉ. Sau đó lấy thuốc trong túi và rót một ly nước đưa đến cho anh.
“ Hà tổng! Anh uống viên thuốc này đi, nó giúp hạ sốt rất hay”.
Anh nhìn viên thuốc trước mặt rồi ngước lên nhìn vào đôi mắt long lanh ấy, anh tin tưởng nhận viên thuốc và nước cho vào miệng.
Khi cô định rời đi, anh giữa lấy cổ tay nói: “ Có thể ở cạnh tôi một chút được không?”
Cẩn Du thật sự thật sự rất muốn ôm chặt lấy anh ngay lúc này nhưng nếu cô làm thế, chẳng khác nào ngầm thừa nhận bản thân có tình cảm đặc biệt với anh.
“ Hà tổng à, có phải anh đã hiểu lầm gì rồi không? Tôi chỉ là thấy anh không khoẻ, muốn giúp anh một chút, không hề có ý gì khác… Nếu người trong công ty nhìn thấy chúng ta ở bên cạnh nhau sẽ rất là rắc rối. Anh hiểu tôi chứ Hà tổng?”, cô phũ phàng kéo tay anh ra.
Anh đứng lên hỏi rõ: “ Vậy vẻ mặt lo lắng lúc nãy là gì? Đại diện Ngô có thể giải thích không?”
Cô xoay mặt sang hướng khác, trả lời qua loa: “ Chỉ là thấy người gặp nạn nên giúp, không có gì đặc biệt cả…”.
Anh không cần lời giải thích cho có này nữa mà kéo cô vào lòng ôm chặt lấy: “ Em chính là Lý Thiên Kỳ, đừng giấu tôi nữa”.
Hai cánh tay Cẩn Du muốn chạm vào eo anh nhưng lý trí lại mách bảo dừng lại.
Vĩ Thành đưa bàn tay lên chạm vào cạnh má cô, nhìn vào đôi mắt long lanh ấy: “ Trò chơi trốn tìm này kết thúc ở đây được rồi, đừng để tôi lại một mình nữa”.
Sau đó anh lướt xuống môi cô đặt một nụ nhẹ, Cẩn Du từ từ nhắm mắt lại, giọt nước mắt lăn dài trên má.
Thấy cô không từ chối, anh bắt đầu hôn sâu hơn. Cả hai hôn nhau thắm thiết bất chấp đang ở trong công ty.
Đang cao trào thì đột nhiên cô đẩy anh ra: “ Anh lại nhầm lẫn tôi với cô gái đó nữa rồi… Hà tổng! Tôi còn phải làm việc, anh có thể ra ngoài được không?”
Vừa dứt lời cô đến bàn làm việc ngồi xuống ghế xem máy tính như không có chuyện gì xảy ra.
Vĩ Thành hụt hẫng đi ra khỏi đó, cánh cửa đóng lại, Cẩn Du mới dám thở phào. Cô nhớ lại khoảnh khắc chạm môi khi nãy rồi tự khuyên nhủ với bản thân: Lý Thiên Kỳ! Phải kìm lòng trước anh ấy, nhất định không được vượt quá giới hạn trong thời gian này.
…
Trong căn phòng lớn, em gái thật Cẩn Du đang nằm trên giường với dây từ máy đo nhịp tim cạnh bên. Ngày nào Trạch Dương cũng vào thăm cô ít nhất 2 lần. Có khi còn tâm sự, kể những câu chuyện hàng ngày diễn ra cho cô nghe.
Lúc này Diệc Thần cũng mở cửa bước vào đứng cạnh anh trai.
“ Em còn nhớ lúc nhỏ anh luôn là người đứng ra giảng hòa khi hai đứa em cãi vã, còn mua kem cho nữa. Anh rất là yêu chiều Cẩn Du vì em ấy là em út, hơn nữa là con gái… Cẩn Du muốn cái gì anh cũng mua, muốn đi chơi anh liền dắt đi. Em thật sự rất nhớ giọng nói của em ấy, dù có hơi ngang ngạnh nhưng rất đáng yêu”, Diệc Thần kể lại kỷ niệm tuổi thơ.
Nhìn đứa em gái bây giờ thành người thực vật, anh tự trách: “ Nếu ngày hôm đó em bắt máy thì Cẩn Du sẽ không bị như thế này”.
Diệc Thần vẫn nghĩ là do lỗi của mình nên mới xảy ra cớ sự này.
… Tối hôm đó trước khi đi đến điểm hẹn, Cẩn Du có dặn Diệc Thần đến đón cô vào 10h tối. Anh cũng có hẹn với vài người bạn học ở quán bar uống rượu.
Đến hơn 10h mà không thấy anh mình đến đón, cô gọi điện thoại nhưng vì anh đặt máy ở trên bàn, nhạc thì lớn nên không nghe thấy.
Vì thấy xung quanh tối, Cẩn Du sợ gặp những kẻ nguy hiểm nên quyết định đón taxi về nhà.
Ngồi trên xe, cô rất giận anh trai, kiểm tra điện thoại cũng không thấy cuộc gọi lại.
Chiếc xe đi đến ngã tư đường, tài xế thấy đèn xanh nên chạy. Bất ngờ một chiếc xe tải vượt đèn đỏ lao nhanh đến đụng chiếc xe taxi văng xa, còn lộn vài vòng đến méo mó.
Người lái xe tải vì quá sợ hãi nên co cẳng chạy mà không đến xem tình hình mình đã gây ra.
Ở trong xe taxi, tài xế với người đầy máu chết tại chỗ, còn Cẩn Du vẫn còn thở nhưng ngất lịm đi, không còn biết gì.
Cũng may thay người đi đường phát hiện đã gọi báo cảnh sát và gọi cấp cứu.
Một lúc sau Diệc Thần biết bản thân đã quên còn phải rước đứa em gái. Thấy số điện thoại của em mình gọi đến, anh định gọi lại thì tiếng chuông điện thoại vang lên, cũng là số điện thoại đó.
“ Cẩn Du! Em đang ở đâu?”
Một giọng nói lạ vang lên, thông báo về vụ việc tai nạn. Diệc Thần trợn tròn mắt, hốt hoảng lái xe nhanh đến bệnh viện. Khi thấy em gái đang trong phòng cấp cứu, không biết là như thế nào, chỉ nghe y tá nói rằng phần trăm sống sót rất ít ỏi.
Trạch Dương nghe tin báo cũng bỏ tất cả mọi công việc cấp tốc bay sang Mỹ.
Vài ngày sau, tài xế xe tải cũng tự ra đầu thú và nhận án phạt thích đáng.
Vì không muốn làm lớn chuyện, Trạch Dương cũng bàn bạc với gia đình đưa Cẩn Du về nước tiện chăm sóc. Anh khuyên nhủ Diệc Thần không được vì chuyện này mà tự trách, phải tiếp tục học cho đến tốt nghiệp.
Trạch Dương trở về nước thu xếp mọi việc như chưa có chuyện gì xảy ra.
Danh sách chương