Đang làm việc thì Vĩ Thành nhận được cuộc gọi đến, anh nhấc máy: “ Alô! Con nghe?”
Đầu dây bên kia là giọng nữ trung niên: “ Em gái con bị ba phát hiện tốt nghiệp trường diễn xuất rồi, bây giờ nó bị ba bắt về nước vào Hà Thị làm việc”.
Anh nghe tin thì ngạc nhiên: “ Sao ba mẹ không báo trước với con? Em ấy bay khi nào?”
“ Sáng hôm qua, mẹ gọi cho nó nhưng không bắt máy, lo chết đi được cái con nha đầu này”.
Anh an ủi: “ Được rồi mẹ, để con đến sân bay xem sao?”
Anh mới vừa lấy áo mặc vào thì thư ký đi vào báo: “ Thưa Hà tổng! Có một cô gái xưng là em gái anh muốn gặp, nhưng do không thể xác minh nên tiếp tân để cô ấy chờ dưới sảnh”.
“ Cô giúp tôi đưa em ấy lên đây”, anh lệnh.
Vài phút sau thư ký Triệu đã dẫn cô gái trẻ đó lên phòng gặp anh.
Vừa thấy Vĩ Thành, cô gái đã đưa tay lên vẫy chào: “ Hello babe~”.
Anh tức giận gọi chậm từng chữ tên cô: “ Hà… Mộng… Dao”.
“ Chúc mừng em gái anh trở về nước!”, cô hân hoan tự chào đón mình.
Vĩ Thành biết tính em gái mình liền lập tức nghiêm túc: “ Đừng diễn nữa”.
Cô thừa nhận: “ Đúng đúng… Em bị ba mẹ phát hiện rồi, nhưng mà phát hiện đúng lúc ngay ngày em tốt nghiệp mới đau chứ”.
“ Anh đã nói với em là hãy nói sự thật với họ từ đầu đi mà”.
“ Heyya! Anh biết tính ba rất khó khăn mà, ông ấy mà biết em học diễn xuất thế nào cũng cấm và bắt em thi vào ngành kinh tế cho mà xem… Với nhan sắc này mà làm doanh nhân thì uổng phí công sức uốn nắn của ba mẹ lắm. Anh hai nói xem có đúng không?”, cô chớp mắt tỏ vẻ đáng thương.
Vĩ Thành lắc đầu bó tay với cô em gái này: “ Tạm thời em cứ ở đây một thời gian, anh sẽ lựa lời nói với ba”.
Cô đáp: “ Sao lại là một thời gian? Em quyết định sẽ sống ở đây luôn”.
“ Còn ba mẹ?”, anh hỏi.
Cô thản nhiên đáp lại: “ Anh cứ yên tâm, ba mẹ vì muốn để em học trường nước ngoài nên mới đi theo. Thể nào hai người cũng sẽ về nước thôi, chỉ là sớm hay muộn”.
Anh bó tay lần hai: “ Nói thế nào cũng trả lời được… Thôi em về nhà nghỉ ngơi đi”.
Khi cô đứng dậy thì chợt nhớ ra điều gì đó: “ Khoan đã… Mụ phù thủy đó có biết em về không?”
“ Mụ phù thủy?”, anh thắc mắc.
Cô đảo mắt chán nản: “ Là bà vợ anh đó”.
Anh chỉnh đốn: “ Em không được gọi như vậy có biết chưa? Ninh Hinh là chị dâu, phải xưng hô cho tử tế một chút”.
“ Vẫn chưa biết, em về đột ngột như vậy anh cũng không đỡ kịp”.
Mộng Dao mỉm cười rất nham hiểm: “ Wow~ tuyệt vời! Hẹn gặp lại anh ở nhà! Bye babe~!”.
Sau khi chào tạm biệt thì cô vui vẻ kéo vali rời khỏi phòng. Vĩ Thành thở dài vì cô em gái tinh nghịch này.
…
Tập đoàn An Nguyên, Diệc Thần đến phòng làm việc của Trạch Dương.
“ Anh hai! Chúng ta chuẩn bị có một hợp đồng béo bở, Ngô Thị tìm đến rồi”, Diệc Thần thông báo.
Trạch Dương nghiêm túc: “ Là công ty quảng cáo truyền thông Ngô Thị? Anh có nghe nhầm không đấy?”
Diệc Thần nói rõ: “ Bên họ đang có một dự án mở rộng, cần rất nhiều vốn đầu tư. Nếu chúng ta đồng ý, An Nguyên sẽ nắm giữ rất nhiều cổ phần, chỉ xếp sau người đứng đầu Ngô Thị… Anh, đây thật sự là một món hời lớn, Ngô Thị mấy năm gần đây phất lên như diều gặp gió. Chúng ta chỉ cần gật đầu, An Nguyên cũng theo đó mà mở ra không ít cánh cửa mới”.
“ Dự án này giao cho em, anh sẽ chờ kết quả”, Trạch Dương tin tưởng giao hoàn toàn trách nhiệm cho em trai.
“ Còn một chuyện nữa ạ… Họ gửi thiệp mời ba anh em chúng ta đến dự tiệc kỷ niệm 20 năm năm thành lập Ngô Thị”, Diệc Thần đặt tấm thiệp mời trên bàn.
Trạch Dương cầm tấm thiệp lên: “ Nói với Cẩn Du sắp xếp thời gian đi cùng với chúng ta, phải tạo ấn tượng đặc biệt chứ nhỉ?”
“ Em sẽ gọi cho em ấy ngay”, Diệc Thần đáp.
…
Đến giờ tan làm, tất cả nhân viên lần lượt rời khỏi công ty, chỉ còn Vĩ Thành và Cẩn Du ở trong phòng làm việc quên giờ giấc.
Thư ký Nicole đi vào đưa cho Cẩn Du bản báo cáo: “ Phó tổng! Hết giờ làm rồi ạ”.
Cẩn Du nhìn đồng hồ trên cổ tay thở dài: “ Nhanh đến vậy sao? Nicole, cô về nghỉ ngơi trước đi, tôi còn một số việc phải làm cho xong”.
“ Hay để tôi ở lại giúp cô”.
“ Nicole! Cả ngày hôm nay cô vất vả rồi, chạy qua chạy lại hai nơi, về tắm rửa nghỉ ngơi sớm”, Cẩn Du nói.
Cuối cùng thì thư ký cũng nghe theo: “ Được… Phó tổng có cần gì thì liên lạc với tôi ngay nhé”.
Cô gật đầu đồng ý rồi cho Nicole tan ca.
8h tối, bây giờ chỉ có một vài tầng trong công ty còn sáng đèn. Vĩ Thành khát nước nhưng ly trên bàn đã cạn, anh đành phải đi kiếm gì đó uống. Đến quầy pha thức uống thì bắt gặp Cẩn Du cũng ở đây, cô đang pha cà phê. Hai người nhìn nhau không nói gì, anh cũng bước đến quầy để lấy nước uống.
Đầu dây bên kia là giọng nữ trung niên: “ Em gái con bị ba phát hiện tốt nghiệp trường diễn xuất rồi, bây giờ nó bị ba bắt về nước vào Hà Thị làm việc”.
Anh nghe tin thì ngạc nhiên: “ Sao ba mẹ không báo trước với con? Em ấy bay khi nào?”
“ Sáng hôm qua, mẹ gọi cho nó nhưng không bắt máy, lo chết đi được cái con nha đầu này”.
Anh an ủi: “ Được rồi mẹ, để con đến sân bay xem sao?”
Anh mới vừa lấy áo mặc vào thì thư ký đi vào báo: “ Thưa Hà tổng! Có một cô gái xưng là em gái anh muốn gặp, nhưng do không thể xác minh nên tiếp tân để cô ấy chờ dưới sảnh”.
“ Cô giúp tôi đưa em ấy lên đây”, anh lệnh.
Vài phút sau thư ký Triệu đã dẫn cô gái trẻ đó lên phòng gặp anh.
Vừa thấy Vĩ Thành, cô gái đã đưa tay lên vẫy chào: “ Hello babe~”.
Anh tức giận gọi chậm từng chữ tên cô: “ Hà… Mộng… Dao”.
“ Chúc mừng em gái anh trở về nước!”, cô hân hoan tự chào đón mình.
Vĩ Thành biết tính em gái mình liền lập tức nghiêm túc: “ Đừng diễn nữa”.
Cô thừa nhận: “ Đúng đúng… Em bị ba mẹ phát hiện rồi, nhưng mà phát hiện đúng lúc ngay ngày em tốt nghiệp mới đau chứ”.
“ Anh đã nói với em là hãy nói sự thật với họ từ đầu đi mà”.
“ Heyya! Anh biết tính ba rất khó khăn mà, ông ấy mà biết em học diễn xuất thế nào cũng cấm và bắt em thi vào ngành kinh tế cho mà xem… Với nhan sắc này mà làm doanh nhân thì uổng phí công sức uốn nắn của ba mẹ lắm. Anh hai nói xem có đúng không?”, cô chớp mắt tỏ vẻ đáng thương.
Vĩ Thành lắc đầu bó tay với cô em gái này: “ Tạm thời em cứ ở đây một thời gian, anh sẽ lựa lời nói với ba”.
Cô đáp: “ Sao lại là một thời gian? Em quyết định sẽ sống ở đây luôn”.
“ Còn ba mẹ?”, anh hỏi.
Cô thản nhiên đáp lại: “ Anh cứ yên tâm, ba mẹ vì muốn để em học trường nước ngoài nên mới đi theo. Thể nào hai người cũng sẽ về nước thôi, chỉ là sớm hay muộn”.
Anh bó tay lần hai: “ Nói thế nào cũng trả lời được… Thôi em về nhà nghỉ ngơi đi”.
Khi cô đứng dậy thì chợt nhớ ra điều gì đó: “ Khoan đã… Mụ phù thủy đó có biết em về không?”
“ Mụ phù thủy?”, anh thắc mắc.
Cô đảo mắt chán nản: “ Là bà vợ anh đó”.
Anh chỉnh đốn: “ Em không được gọi như vậy có biết chưa? Ninh Hinh là chị dâu, phải xưng hô cho tử tế một chút”.
“ Vẫn chưa biết, em về đột ngột như vậy anh cũng không đỡ kịp”.
Mộng Dao mỉm cười rất nham hiểm: “ Wow~ tuyệt vời! Hẹn gặp lại anh ở nhà! Bye babe~!”.
Sau khi chào tạm biệt thì cô vui vẻ kéo vali rời khỏi phòng. Vĩ Thành thở dài vì cô em gái tinh nghịch này.
…
Tập đoàn An Nguyên, Diệc Thần đến phòng làm việc của Trạch Dương.
“ Anh hai! Chúng ta chuẩn bị có một hợp đồng béo bở, Ngô Thị tìm đến rồi”, Diệc Thần thông báo.
Trạch Dương nghiêm túc: “ Là công ty quảng cáo truyền thông Ngô Thị? Anh có nghe nhầm không đấy?”
Diệc Thần nói rõ: “ Bên họ đang có một dự án mở rộng, cần rất nhiều vốn đầu tư. Nếu chúng ta đồng ý, An Nguyên sẽ nắm giữ rất nhiều cổ phần, chỉ xếp sau người đứng đầu Ngô Thị… Anh, đây thật sự là một món hời lớn, Ngô Thị mấy năm gần đây phất lên như diều gặp gió. Chúng ta chỉ cần gật đầu, An Nguyên cũng theo đó mà mở ra không ít cánh cửa mới”.
“ Dự án này giao cho em, anh sẽ chờ kết quả”, Trạch Dương tin tưởng giao hoàn toàn trách nhiệm cho em trai.
“ Còn một chuyện nữa ạ… Họ gửi thiệp mời ba anh em chúng ta đến dự tiệc kỷ niệm 20 năm năm thành lập Ngô Thị”, Diệc Thần đặt tấm thiệp mời trên bàn.
Trạch Dương cầm tấm thiệp lên: “ Nói với Cẩn Du sắp xếp thời gian đi cùng với chúng ta, phải tạo ấn tượng đặc biệt chứ nhỉ?”
“ Em sẽ gọi cho em ấy ngay”, Diệc Thần đáp.
…
Đến giờ tan làm, tất cả nhân viên lần lượt rời khỏi công ty, chỉ còn Vĩ Thành và Cẩn Du ở trong phòng làm việc quên giờ giấc.
Thư ký Nicole đi vào đưa cho Cẩn Du bản báo cáo: “ Phó tổng! Hết giờ làm rồi ạ”.
Cẩn Du nhìn đồng hồ trên cổ tay thở dài: “ Nhanh đến vậy sao? Nicole, cô về nghỉ ngơi trước đi, tôi còn một số việc phải làm cho xong”.
“ Hay để tôi ở lại giúp cô”.
“ Nicole! Cả ngày hôm nay cô vất vả rồi, chạy qua chạy lại hai nơi, về tắm rửa nghỉ ngơi sớm”, Cẩn Du nói.
Cuối cùng thì thư ký cũng nghe theo: “ Được… Phó tổng có cần gì thì liên lạc với tôi ngay nhé”.
Cô gật đầu đồng ý rồi cho Nicole tan ca.
8h tối, bây giờ chỉ có một vài tầng trong công ty còn sáng đèn. Vĩ Thành khát nước nhưng ly trên bàn đã cạn, anh đành phải đi kiếm gì đó uống. Đến quầy pha thức uống thì bắt gặp Cẩn Du cũng ở đây, cô đang pha cà phê. Hai người nhìn nhau không nói gì, anh cũng bước đến quầy để lấy nước uống.
Danh sách chương