Vĩ Thành từ trong phòng tắm bước ra liền thấy Ninh Hinh ngồi chờ trên giường. Anh chán nản định rời đi thì cô lên tiếng: “ Vĩ Thành! Anh tắm xong rồi sao?”

Anh từ từ quay người lại trả lời: “ Ừm, em có chuyện gì muốn nói với anh sao?”

Ninh Hinh cười buồn đáp: “ Chẳng lẽ có chuyện mới được à?”

Bầu không khí bỗng lắng đọng một hồi lâu cô mới nói tiếp: “ Ba mẹ em công tác về rồi, lần này sẽ ở lại Thượng Hải lâu dài. Vĩ Thành à! Họ muốn chúng ta về Lâm gia ăn cơm”.

“ Anh sẽ sắp xếp công việc đi cùng em”.

Dù không yêu Ninh Hinh nhưng trên danh nghĩa anh vẫn là chồng, là con rể của Lâm gia, anh không thể từ chối.

Cô đứng lên mò mẫm bước đến nắm lấy tay anh giọng ngọt ngào: “ Lâu rồi chúng ta không có động tĩnh, ba mẹ muốn có cháu lắm rồi chồng ạ”.

‘Knock-knock’, ở bên ngoài có tiếng gõ cửa rồi Mộng Dao tự nhiên mở cửa bước vào. Thấy Ninh Hinh đang nắm tay tình cảm với anh mình cô liền trêu chọc: “ Cũng chủ động ghê gớm đấy”.



“ Em vào đây có việc gì?”, anh hỏi.

Mộng Dao đến chen vào, ôm lấy cánh tay anh đáp: “ Anh hai, em muốn cho anh xem cái này vui lắm. Đi thôi cho nóng”.

Sau đó thì cô kéo Vĩ Thành ra ngoài để lại Ninh Hinh tức tối vì đứa em chồng phá hỏng chuyện tốt của mình.

Vào trong thư phòng, Mộng Dao mở một đoạn video cho anh xem. Bên trong là hình ảnh Ninh Hinh đi và ra khỏi khách sạn vào đêm hôm qua. Không phải cô ấy bệnh nên ở nhà mà, giữa đêm trong khách sạn làm gì? Sắc mặt anh trở nên nghiêm túc, không vì ghen mà là khó hiểu.

“ Anh à, em nghĩ anh nên điều tra chuyện này cho thật rõ ràng”, cô tức thay cho anh.

Vĩ Thành xoá đoạn video đi như không có chuyện gì xảy ra. Cô em gái ngạc nhiên: “ Anh làm gì vậy?”

“ Mộng Dao, hãy xem như là em chưa có đoạn video này. Chuyện hôn nhân của anh sớm đã không còn nguyên vẹn nữa rồi, anh sẽ biết cách giải quyết”, anh can ngăn.

Cô nghe mà bực tức: “ Chị ta lừa gạt anh từ đầu mà anh không hề hay biết, anh đã bị cả Lâm gia lừa rồi”.

“ Đừng suy diễn linh tinh được không? Ninh Hinh vì cứu anh nên đôi mắt mới trở nên như vậy, anh không thể để cô ấy chịu thiệt thòi”.

“ Nói như thế là anh định sống với chị ta cả đời này?”, cô hỏi.

Vĩ Thành lắc đầu khẳng định: “ Không… Anh không yêu Ninh Hinh”.

Mộng Dao cười khẩy vì không hiểu được anh mình đang muốn làm gì với cuộc hôn nhân vô nghĩa này. Cô lập tức trở về phòng mình thay một chiếc váy ôm sát cơ thể, trang điểm như một trap girl thực thụ và hẹn bạn đi chơi.



Còn Vĩ Thành vẫn ngồi trong thư phòng, trước mặt là chiếc nhẫn cưới mà anh đã cất trong tủ suốt mấy năm qua. Nhớ lại lúc ba mẹ đã sắp xếp cuộc hôn nhân này, và tai nạn ấy xảy ra khiến anh không thể không có trách nhiệm.

Ban đầu lỗi là do anh ngoại tình, nếu li hôn, Ninh Hinh muốn gì anh cũng đồng ý bù đắp tổn thương mà anh đã gây ra.



Buổi họp sáng đầu tiên ra mắt các cổ đông lớn của tập đoàn Ngô Thị, tất cả đều mang phong thái tự tin ngồi vào vị trí của mình. Đặc biệt sự trở lại của ông Lâm Bạch Thiển (ba của Ninh Hinh) khiến Cẩn Du cảm thấy đặc biệt hào hứng.

Trong lúc diễn ra cuộc họp, Cẩn Du rất thận trọng mà quan sát các cổ đông khác. Cô muốn tìm hiểu những ‘nhà mua bán’ tiềm năng, làm bàn đạp đóng cột Ngô Thị.

Sau hơn 1 tiếng họp hội, tất cả cũng giải tán trở về phòng làm việc. Cẩn Du chạm mặt Thanh Hải, cô cố tình tỏ ra choáng váng, bước chân không vững. Anh thấy vậy liền lập tức đỡ lấy, giọng lo lắng: “ Cô Ngô, cô bị làm sao thế?”

“ Tôi… Tôi chỉ là hơi chóng mặt”, cô đáp lại với biểu hiện mệt mỏi.

“ Để tôi dìu cô vào phòng nghỉ”, nói xong anh đưa cô vào phòng nghỉ gần đó.

Cẩn Du uống một ngụm nước rồi ngồi nghỉ ngơi. Thanh Hải lo lắng hỏi han: “ Cô Ngô cảm thấy thế nào rồi? Có cần đến bệnh viện hay không?”

“ Không sao đâu, một chút nữa sẽ ổn thôi, chủ tịch Ngô đừng quá lo lắng”, cô nhẹ nhàng đáp.

Thanh Hải nhân cơ hội thể hiện tâm ý: “ Làm sao tôi có thể không lo được chứ? Tôi rất quan tâm đến cô đó, Cẩn Du”.

Cô nhắc lại cuộc hẹn bị lỡ tối qua: “ Cuộc hẹn tối hôm qua tôi thật sự xin lỗi vì không đến được. Chắc là làm mất thời gian của anh rồi”.

Sự tinh tế của cô khiến anh càng thích: “ Đối với cô Ngô đây tôi không hối tiếc”.

Cẩn Du không ngờ rằng người đàn ông này lại dễ mắc câu đến vậy, chỉ mới như thế mà đã say mê cô như điếu đổ. Cô không trả lời mà chuyển sang chủ đề khác: “ Khi nãy ở phòng họp cổ đông, có một người tôi chưa từng gặp. Lâm Bạch Thiển, một trong những cổ đông lớn của tập đoàn”.

Thanh Hải không đề phòng mà nhiệt tình giới thiệu: “ Ông ấy là chủ tịch của công ty Lâm Thị, cũng là cậu ruột của tôi”.

“ Tôi nghe nói ông ấy rất giỏi, chưa đầy 2 năm đã thu mua cả 4 công ty lớn”, cô giả vờ như bản thân chỉ mới tìm hiểu về ông Lâm.

Anh cũng tự tin, không ngừng khoe khoang: “ Còn hơn như thế nhiều, Lâm Thị lớn mạnh được như hiện tại cũng phải ít nhất 20 công ty lớn nhỏ nhập lại. Đây là cách của cậu Lâm”.

Để tránh bị nghi ngờ, cô lại lái sang chuyện khác: “ Chủ tịch Ngô à, để bù đắp lại cuộc hẹn tối qua hay là tôi mời anh dùng bữa. Anh cứ chọn ngày, tôi sẽ đặt bàn trước”.

Thanh Hải lập tức ngắt lời: “ Không cần đâu… Sao tôi có thể để phụ nữ mời cơm được? Còn ngày giờ chi bằng tối nay luôn cô thấy thế nào?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện