Ra ngoài, Cẩn Du đón taxi, lúc này cô kiểm tra lại điện thoại của mình thì phát hiện Vĩ Thành có gọi đến. Mà kì lạ là cô không hề nhớ là mình có bắt máy, nghĩ đi nghĩ lại thì thời gian đó rất có thể Thanh Hải đã cầm điện thoại của mình.

Cô gọi lại cho anh thì đầu dây bên kia không đổ chuông, cô lo lắng gọi cho thư ký Triệu hỏi han: “ Thư ký Triệu! Cô có biết Vĩ Thành giờ đang ở đâu không?”

“ Tôi không biết nữa thưa cô… Sau bữa tiệc thì Hà tổng đã về trước, không đi cùng chúng tôi nữa”.

Cẩn Du suy nghĩ một hồi nhanh rồi nói: “ Được rồi, phiền cô rồi thư ký Triệu”.

Cô nhấc máy xuống rồi nói với tài xế địa chỉ, nơi mà cô nghĩ anh đang ở đó.

Chiếc taxi dừng trước một toà nhà lớn, đã lâu lắm rồi cô mới trở lại. Cẩn Du đi vào bên trong, ấn mật khẩu và mở cửa đi vào.

Vừa bước vào căn hộ thì đã thấy chai rượu vang đã vơi đi một nửa ở trên bàn. Cô sốt ruột đi đến phòng ngủ tìm anh, lúc này anh cũng vừa mới tắm xong, trên người còn quấn khăn.

Vĩ Thành nhìn cô bằng ánh mắt thờ ơ: “ Em đến đây làm gì?”

“ Tại sao em có mặt ở đây anh biết mà?”, cô hỏi ngược lại.

Anh quay lưng đi, lạnh lùng nói: “ Tan ca lâu rồi, tôi không tiếp khách”.

Cẩn Du hỏi thẳng vấn đề: “ Ngô Thanh Hải đã nói gì với anh?”

“ Anh ta nói gì không quan trọng, điều tôi nhìn thấy mới là sự thật”, anh bày tỏ sự thất vọng với cô.

Nói đến đây cô đã nhận ra anh đang hiểu lầm cô và Thanh Hải đến khách sạn và ngủ với nhau. Cô nhìn bóng lưng anh vài giây rồi nói hết những tâm tư của mình: “ Vĩ Thành! Em từng là một cô gái chân ướt chân ráo lên thành phố học rồi tìm việc làm. Từ công việc phục vụ, rửa chén, giao sữa đến người mẫu ảnh, tiền làm ra đều trong sạch. Em không dám yêu ai cả bởi em sợ bản thân vốn không có gì sẽ làm ảnh hưởng đến người bên cạnh. Đến khi gặp anh, em từ một người nhút nhát trở nên mạnh mẽ hơn”.

Đôi mắt cô ngấn lệ nói tiếp: “ Em vẫn vậy, vẫn luôn tin tưởng anh vô điều kiện nhưng ngược lại, anh lại nghi ngờ tình cảm của em… Vĩ Thành à! Ngoài anh ra em chưa từng phát sinh quan hệ với một người đàn ông nào khác. Nếu anh đã không muốn tiếp khách thì em xin phép về”.

Cẩn Du quay người đi, khi này anh mới biết bản thân đã hiểu lầm nghiêm trọng.

Vĩ Thành kéo cô ôm trọn vào lòng, khoé mắt ướt đẫm, miệng thì luôn nói: “ Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi em! Xin lỗi em Thiên Kỳ!..”.

“ Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Anh nói đi? Tại sao?”, lúc này cô cũng oà khóc lên, tay liên tục đấm vào sau lưng anh xả giận.

“ Tôi sai rồi! Thiên Kỳ! Tôi sai thật rồi!”.

Tay cô dừng lại rồi từ từ thả lỏng, người cũng không cựa quậy nữa. Hai người nhẹ nhàng buông nhau ra, ánh mắt chứa đầy hình bóng đối phương. Anh lau đi nước mắt cô ướt đẫm trên gò má, bàn tay to lớn chạm vào khiến cô cảm nhận được sự che chở, bình yên đến lạ kỳ.

Vĩ Thành đưa môi lên chạm lên trán cô rồi lướt xuống mắt, mũi và cuối cùng là bờ môi đỏ mọng. Lúc đầu chỉ là những cái chạm hờ hững, nhưng nhanh sau đó không những cơ môi mà cơ lưỡi cũng hoạt động thành thục.

Cả hai dừng lại thở, anh nhân cơ hội cảnh báo: “ Nếu cứ thế này, tôi không đảm bảo là chỉ dùng miệng và tay không đâu”.

Cẩn Du không hề lo sợ mà nhìn thẳng vào mắt anh đáp: “ Em muốn anh ngoại tình… Em muốn anh chiếm lấy em”.

Nghe câu khẳng định này, cơ thể của anh nóng bừng bừng lên, anh lại báo trước: “ Lần này tôi không dừng được đâu”.

“ Ai cho anh dừng?”, cô vừa hỏi vừa cảm thán rồi kéo anh lại hôn một cách đắm đuối.

Sự kìm hãm ham muốn một thời gian dài khiến hai cơ thể không còn sợ hãi mà muốn giải phóng tất cả. Mỗi một lần chạm là mỗi một lần tê tái, khó mà dứt ra được.

Vĩ Thành hít lấy phần hõm cổ, còn để lại dấu hôn đỏ ửng ở những nơi từng lướt qua. Anh tuột dây váy xuống, bờ vai hờ hững mê hoặc khiến anh không nhịn nổi mà cắn một miếng.

Sự tác động hơi đau nhưng lại làm cơ thể cô kích thích mà rên nhẹ: “ Umh~”.

Để an ủi vết cắn, anh dùng lưỡi ẩm ướt chấm m.ú.t từ tốn.

Đến lượt Cẩn Du, cô hôn anh từ từ trườn xuống từ môi, cổ, ngực, bụng. Cô quỳ gối xuống, thẳng thừng cởi khăn quấn văng sang một bên. Cậu nhỏ cươ.ng cứ.ng chỉa thẳng ngay trước mặt, những đường gân tím xanh chằn chịt nổi lên thấy rõ.

Cô đưa tay lên vuốt ve nhẹ nhàng, còn đưa ánh mắt thách thức ngước nhìn anh. Ý định trả lại anh vết cắn ở vai nảy sinh, nhưng phía trên vẫn không hề biết gì mà đang chờ tận hưởng.

Như mọi lần, cô nắm lấy cậu nhỏ rồi dùng lưỡi l.i.ế.m l.á.m xung quanh điêu luyện. Đang nhắm mắt tận hưởng thì một phát anh bị cô cắn nhẹ khiến anh nhăn mặt: “ Chết t.iệt… em trả đũa tôi”.

Anh mất kiên nhẫn xé toạc chiếc váy rách thành hai mảnh, xoay người cô lại áp sát vào tường.

Tấm lưng trần trắng nõn, mịn màng nhanh chóng đã bị anh dùng môi chiếm đóng.

Không một lời hay một cử chỉ báo trước, Vĩ Thành trực tiếp cắm d.ư.ơ.n.g v.ậ.t vào sâu bên trong cô bé. Cẩn Du bị tác động bất ngờ nên ưỡn người lên, tiếng rên cũng theo bản năng mà phát ra: “ Ưhhh~”.

Anh phấn khích nên vỗ nhẹ vào mông khiến cô tê tái mà cắn môi dưới đầy mê muội.

Cẩn Du đã lâu không có cảm giác được lấp đầy như thế này, nhưng vẫn cảm nhận được kích thích có vẻ to và c.ứ.n.g hơn. Cô quay đầu nhẹ qua nói nhỏ: “ Anh nhẹ thôi nhé”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện