Anh giả vờ choáng váng than thở: “ Đột nhiên anh đau đầu quá... Chắc là khi nãy uống hơi nhiều”.

Cô nhìn qua là đã biết anh giả vờ: “ Diễn xuất của anh tệ quá, biết tỏng cả rồi”.

“ Thế thì dạy anh một khoá đi”.

“ Chắc là phải lâu lắm anh mới diễn đạt được”.

Anh đáp trả: “ Không phải mất nhiều thời gian đến vậy, chúng ta có thể tranh thủ đêm nay”.

Thiên Kỳ nhận ra ý đồ của anh liền tìm cách lảng tránh: “ Đêm nay em còn phải thức làm việc, công việc nhiều lắm... Thôi anh về đi, lái xe cẩn thận nhé. Bye bye!”.

Cô vừa chào tạm biệt vừa đóng cửa lại, xong rồi thì thở phào nhẹ nhõm. Trong khi đó Vĩ Thành chưa kịp hiểu gì, bất lực rời đi. Đợi vài phút sau, cô hé cửa kiểm tra, nhìn qua nhìn lại không thấy ai nên cô yên tâm mở cửa ra.

Cô thở phào vui vẻ: “ Cuối cùng anh ấy cũng tha cho mình”.

Chưa vui được vài giây, tiếng nói phía sau cửa khiến cô giật bắn mình: “ Là em cố tình?”



Anh bước ra, mặt cô biến sắc: “ Anh sao... Sao anh vẫn còn ở đây?”

“ Tại sao lại không?”, anh hỏi ngược khiến cô không biết đường trả lời.

Anh được nước làm tới: “ Có vẻ như em đang rảnh rỗi, vậy thì dạy anh”.

Cứ thế anh bình thản bước vào nhà, để lại cô ngơ ngác một mình. Thiên Kỳ đuổi theo anh vào nhà: “ Vĩ Thành!”.

Đột nhiên anh quay người lại, kéo cô vào lòng rồi đặt nụ hôn lên môi cô. Sau đó anh áp sát cô vào tường, mắt vẫn không dứt được đôi môi gợi cảm ấy: “ Hé miệng ra một chút”.

Cô không hiểu gì mà làm theo lời anh, từ từ mở miệng ra. Thế nhưng anh vẫn chưa hài lòng: “ Một chút nữa”. Thiên Kỳ như bị thôi miên mà tiếp tục nghe gì làm đó.

Đến lúc cảm thấy vừa ý thì anh nở nụ cười mãn nguyện, ngay lập tức gậm nhấm lấy môi cô. Anh muốn đưa chiếc lưỡi hư hỏng khám phá bên trong khoang miệng của đối phương.

Thiên Kỳ cũng dần dần không kiểm soát mà thả lỏng cơ thể, tận hưởng vị ngọt từ anh.

Sau một hồi chơi đùa, anh muốn tiến sâu hơn nữa nên nhẹ nhàng bế cô lên: “ Bắt đầu học thôi”.

Vĩ Thành bế cô vào phòng, cả hai cùng nhau vận động miệt mài trên giường. Mặc cho cơ thể đầm đìa mồ hôi, tấm ga giường ướt đẫm cũng không cản trở sự kh.oái lạc của ái tình.

....

Trong khi đó, Diệc Thần buồn bã ngồi uống rượu một mình ở quán bar quen thuộc. Anh biết bản thân đối với cô gái mình theo đuổi không có tình cảm gì đặc biệt, nhưng anh vẫn cứ mãi hy vọng, mãi đợi chờ.

Có hai cô gái xinh đẹp mang ly rượu ngồi gần anh muốn làm quen nhưng chưa kịp mở lời đã bị anh từ chối: “ Tôi muốn ở một mình”.



Hai cô gái nhìn nhau bĩu môi rồi đứng dậy đi ra, anh tiếp tục rót rượu uống một lần cạn.

Mộng Dao với phong cách trưởng thành, gợi cảm với chiếc váy ngắn cũn và chiếc áo crop top hở eo đi đến. Phong cách trang điểm cá tính khiến anh không nhận ra cô là người mà anh đã có thiện cảm.

“ Không có trai, không có gái, xem ra một là làm ăn thất bại, hai là thất tình... Trông bộ dạng anh như thế này thì phần trăm là thất tình cao hơn rồi”, cô ngồi xuống cách anh một khoảng.

Nhìn cô gái trước mắt, anh tỏ ra lạnh lùng: “ Phiền cô tìm chỗ khác ngồi có được không? Tôi muốn một mình”.

Cô cười khẩy đáp: “ Đúng là anh không nhận ra tôi, chúng ta từng gặp nhau một lần rồi”.

Diệc Thần cố gắng nhìn rõ, cuối cùng anh cũng nhớ lại tối hôm đó chính cô là cô gái say xỉn cướp đi nụ hôn đầu của mình. Anh nhếch mép: “ Thì ra là cô”.

“ Hôm đó cảm ơn anh vì đã giúp tôi, càng biết ơn hơn là không lợi dụng cơ hội làm việc xấu”.

Thấy anh không hồi đáp, Mộng Dao hỏi: “ Sao anh không trả lời?”

Anh nhìn cô với ánh mắt lạnh tanh: “ Cô muốn tôi trả lời cái gì chứ?”

“ Ít nhất anh cũng nói là không có gì, hay tôi là người tốt... Đây là phép lịch sự đấy ông anh”, cô chỉnh đốn.

Diệc Thần bật cười vì lần đầu có một cô gái dám nói chuyện với mình như thế. Mộng Dao khó hiểu: “ Anh cười cái gì hả?”

“ Không có gì! Lỗi của tôi, xin lỗi!”, anh chịu thua vì sự cá tính từ cô.

Mộng Dao rộng lượng bỏ qua, còn chủ động làm quen: “ Tôi là Rachel, còn anh tên gì?”

Anh trả lời: “ Diệc Thần. Ngô Diệc Thần”.

“ Diệc Thần, cái tên được đó...”.

Bỗng nhiên Sở Diệu (bạn trai cũ của Mộng Dao) xuất hiện tìm cô: “ Cậu đi đâu mấy ngày nay mà tớ gọi cậu mãi không được?”

Cô cũng lịch sự: “ Cậu tìm tớ làm gì?”

Cậu nhìn qua thấy Diệc Thần cũng có ở đây mà làm ngơ: “ Tớ thích cậu, chúng ta quay lại đi”.

Mộng Dao cảm thấy tức cười: “ Đã nói với cậu rồi là không thể, chuyện xưa đã đi vào dĩ vãng rồi”.

Sở Diệu nhìn khoảng cách ngồi giữa hai người liền nảy sinh nghi ngờ: “ Yêu nhau mà ngồi xa nhau cả mét thế kia, cậu định lừa ai cơ chứ?”

Cô vì muốn chứng minh nên đã xích lại gần Diệc Thần: “ Thế này đã đúng ý cậu rồi chứ?”

Cậu cười nhếch vì hành động không tự nhiên nhưng ngay lập tức sau đó lại thay đổi sắc mặt cứng đờ. Bởi vì Diệc Thần chủ động ôm lấy eo kéo cô sát vào người anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện