Thanh Hải lúc này phải thật kiên nhẫn, đưa ra lời hứa: “ Cậu à! Cháu xin lỗi vì suy nghĩ dại dột lần trước, cháu vốn dĩ không nên có âm mưu chiếm đoạt công ty của con rể cậu... Lần này cháu muốn giúp cậu mang Hà Thị về, cháu muốn giúp Ninh Hinh lấy lại những thứ vốn thuộc về em ấy”.

Ở bên cạnh, Ninh Hinh mừng thầm liền nở một nụ cười đắc ý: “ Anh Thanh Hải tốt với con lắm nên ba cứ yên tâm. Đợi sau khi con quay lại với Hà Vĩ Thành, con sẽ trở lại với vị trí giám đốc Lâm Thị”.

Thanh Hải nghe cô nói mà lòng không bằng, anh chấp nhận trở thành người bị lợi dụng để có được thứ mình muốn.

Thực chất ý đồ chiếm đoạt Hà Thị anh vẫn chưa từ bỏ, sau đó là lấy lại Ngô Thị từ tay An Nguyên. Mọi thứ khởi đầu đang nằm trong kế hoạch của anh, nhất định phải lấy lại tất cả.

“ Ba à! Vĩ Thành đã đưa đơn ly hôn ra toà rồi, con không thể cứ ngồi yên một chỗ được”, Ninh Hinh hối thúc.

Không còn cách nào khác ông đành nhượng bộ: “ Thôi được rồi, để tôi xem cậu làm được gì”.

Anh cúi đầu tỏ lòng thành: “ Cảm ơn cậu! Cháu xin hứa nhất định sẽ không làm cậu và Ninh Hinh thất vọng”.

Ra khỏi phòng, Ninh Hinh vui vẻ: “ Anh không cần phải khách sáo đâu, đây là công ty nhà, anh cứ làm việc tự nhiên là được”.

“ Em là người đối xử tốt nhất với anh vào lúc này, anh rất biết ơn”.

“ Chỉ cần Vĩ Thành và em hoà hợp lại như xưa, anh muốn gì em cũng đồng ý”, cô cả tin.

....

Tin tức Thanh Hải đảm nhận vị trí giám đốc Lâm Thị nhanh chóng được lan truyền, chưa mấy hồi đã đến tai Trạch Dương. Anh biết hắn ta đang cố bám Lâm Thị để tìm cơ hội trở lại Ngô Thị, còn muốn chiến với An Nguyên.

Trạch Dương cũng mừng thầm vì với tình hình hiện tại thì lại càng tốt cho kế hoạch của anh. Một mũi tên trúng hai con nhạn, anh nhất định phải bắt họ trả giá đắt.

Khung ảnh nhỏ đặt trên bàn, vẫn là cô gái với chiếc váy trắng tinh khôi. Rốt cuộc thì cô ấy là ai? Có quan hệ gì với Trạch Dương? Giữa anh và Thanh Hải đã xảy ra sự việc gì trong quá khứ? ....

Chiều nay có tiết dạy, Tử Kỳ đến trễ một chút vì tiết học ngoại khóa ở trường. Vào phòng đã thấy Cẩn Du ngồi chờ sẵn, cô nhìn anh với ánh mắt nghiêm túc nói: “ Cậu đến trễ 12’19s”.

“ Tôi xin lỗi!”, cậu cũng không giải thích gì nhiều mà nhận lỗi.

“ Tôi ghét nhất là trễ giờ, nhưng vì cậu là em trai của Thiên Kỳ nên tôi sẽ bỏ qua lần này”, cô nói tiếp.

Tử Kỳ không nói gì vì anh nghĩ đến chị mình, phải nhịn một chút có lẽ sẽ tốt hơn.

Tưởng như cô tiểu thư này sẽ gây khó dễ nhưng cô đột nhiên vui vẻ trở lại: “ Chúng ta học thôi, thầy Lý”.

Sự thay đổi chóng mặt của cô khiến cậu bất ngờ, cô gái này rốt cuộc có bí ẩn gì đó khó hiểu.

Sau khi tiết học kết thúc, đang chuẩn bị về thì Trạch Dương đi qua: “ Tử Kỳ! Cậu có thể dành một ít thời gian cho tôi không? Tôi có chuyện muốn bàn”.

Tử Kỳ có chút đắn đo nhưng cuối cùng đồng ý: “ Được ạ!”.

Cẩn Du tỏ vẻ không quan tâm nhưng một lúc nhanh sau đã ở sau cánh cửa nghe lén cuộc nói chuyện của hai người.

“ Sao rồi Tử Kỳ? Cẩn Du học hành thế nào?”, anh quan tâm hỏi han tình hình.

Cậu thành thật đáp: “ Chị ấy tiếp thu rất nhanh, chăm tìm hiểu về nền kinh tế trong và ngoài nước. Những câu hỏi khó đều giải quyết một cách chắc chắn, thuyết phục”.

Nghe lời nhận xét về em gái có tiến triển tốt như vậy Trạch Dương mừng trong lòng. Anh không giấu được nụ cười tự hào: “ Vậy thì tốt quá rồi. Công sức nhờ cậu, tôi sẽ đền đáp thật xứng đáng”.

Tử Kỳ nghĩ đến chị mình nên từ chối: “ Không cần đâu anh... Xem như là một phần nào đó tôi giúp chị trả ơn, tuy không phải nhiều nhưng dù sao tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn”.

“ Như thế này vậy, học kỳ sau cậu bắt đầu thực tập đúng không?, Trạch Dương quan tâm hỏi.

“ Vâng”, cậu đáp lại theo đó là cái gật đầu nhẹ.

Trạch Dương ngay lập tức hỏi ý: “ Cậu thấy An Nguyên thế nào? Có muốn ghé đến làm thực tập sinh không?”

Tập đoàn An Nguyên là ước mơ của bao nhiêu sinh viên học khoa kinh tế như cậu, không phải ai cũng có cơ hội bước chân vào đó. Tuy trước đây Tử Kỳ có ước mơ làm việc tại đây nhưng cậu không muốn bị nói là đi cửa sau.

Cậu khéo léo từ chối: “ Chuyện này có hơi bất chợt, tôi vẫn còn đang tìm hiểu”.

Nhận thấy rằng tính cách của cậu trai này ngay thẳng, anh rất thích, cũng chẳng muốn làm khó: “ Câu trả lời rất hay... Từ đây đến đó còn nhiều thời gian, cậu cứ suy nghĩ, quan trọng là tâm tư phải thoải mái mới được”.

Ở ngoài cửa nghe thấy tất cả, Cẩn Du không ngờ rằng anh trai mình lại tin tưởng, dành tình cảm cho hai chị em này nhiều đến vậy. Cô lo sợ rằng nếu bản thân không sớm trở lại, Lý Thiên Kỳ sẽ là một vật cản trong cuộc đời khiến cô không gỡ được.

....

Buổi chiều tà xe tấp nập trên đường vì giờ tan ca, ai cũng vội vã. Chiếc xe Diệc Thần dừng lại trước cột đèn giao thông hiện lên màu đỏ.

Đang yên đang lành, một cô gái bị giật túi xách ngay trên phố. Mặc cho cô gái cầu cứu cũng không ai giúp. Diệc Thần không nhìn nổi liền xuống xe đuổi theo tên cướp. Anh tóm được hắn ngã xuống nhưng rồi lại nghe tiếng kêu từ đằng sau: “ Anh kia! Anh đang làm cái quái gì vậy?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện