Đinh Húc Nhâm quyết định dùng phương thức của mình đi điều tra tin tức của Tương Bình. Để che giấu, hắn tìm tới bạn tốt là Bạch Thiệu Phàm đang làm việc tại cục hình sự quốc tế.

Hai người bọn họ từ thời kì trung học đã là bạn tốt, không hẹn mà cùng ghi danh trường học cảnh sát, sau phân ra ở đơn vị khác nhau, bởi vì công việc bận rộn, bình thường cũng khó liên lạc.

Bạch Thiệu Phàm đi vào phòng khách, vừa thấy bạn tốt lập tức tiến lên bắt tay hàn huyên một phen.

"Cậu bận rộn, sao lại có thời gian rảnh tới thăm tôi?"

"Vô sự không lên Tam Bảo điện, tôi có việc nhờ cậu." Nói chuyện cũng không quanh co lòng vòng, Đinh Húc Nhâm gọn gàng dứt khoát nói ra mục đích mà mình tới đây.

"Cậu vẫn không thay đổi, chúng ta hồi lâu không gặp, ít nhất trước tiên cũng nói về vài lời cảm động chứ!"

"Tôi không thích nói lời vô nghĩa không liên quan, chỉ là nếu cậu muốn nghe lời —"

"Ha ha. . . Không cần." Bạch Thiệu Phàm cười khổ. Đặc sắc lớn nhất của bạn tốt này của hắn đó là cá tính ngay thẳng trắng đen rõ ràng, bởi vậy ở thời học sinh liền dành được phong là "người mặt sắt".

"Tìm tôi có chuyện gì?"

"Tôi muốn lén nói với cậu."

Từ biểu tình nghiêm túc của bạn tốt liền biết có việc xảy ra, vì thế Bạch Thiệu Phàm dẫn hắn vào văn phòng riêng, đè xuống bộ đàm phân phó thư ký nghiêm cấm người khác quấy rầy, sau khi ngồi vào chỗ của mình mới mở miệng. "Nói đi, muốn nhờ vả tôi cái gì?"

"Phàm là vụ án quốc tế cậu đều rõ như lòng bàn tay, phải không?"

"Có thể nói như vậy."

"Vụ án về Chu Siêu trùm thuốc phiện lớn nhất Đông Nam Á, cậu biết bao nhiêu?"

"Tuy rằng vụ án này không phải tôi phụ trách, nhưng tôi thường chú ý động tĩnh của tổ chức này." Bạch Thiệu Phàm đại khái thuyết minh về vụ án liên quan và tình báo của tổ chức khổng lồ này.

Nhiều năm qua, cục hình sự Đài Loan vẫn muốn tiêu diệt tổ chức này, tuy rằng phá được không ít vụ án buôn lậu thuốc phiện, nhưng chỉ đánh chết mấy con ruồi bọ mà không bắt được con hổ quy án là vô dụng.

Ngoài ra căn cứ tình báo, nghe nói gần mấy năm qua Chu Siêu ngầm thu mua khoa học gia Bất Tiếu nghiên cứu phát triển vũ khí, ý đồ tiến công thị trường vũ khí, khiến cho hai nước Trung - Mỹ đấu giá thu mua kịch liệt, lại từ giữa thu hoạch món lời kếch sù.

"Thuốc phiện cùng vũ khí là hai thứ lớn làm hại thế giới, đều bị hắn bao, người này là đứng đầu bảng xếp hạng tội ác tày trời, cho nên Trung - Mỹ ngày ngày đều chú ý tổ chức này thực chặt chẽ, nhưng hắn quá mức giảo hoạt, rất khó tiêu diệt hắn." Bạch Thiệu Phàm đầu đuôi gốc ngọn tự thuật xong.

Nghe xong giải thích của Thiệu Phàm, Đinh Húc Nhâm vẫn còn lâm vào trầm tư.

"Sao đột nhiên có hứng thú với vụ án quốc tế?" Thiệu Phàm chỉ là tò mò, bất quá những lời này của hắn trong lúc vô ý nhắc nhở Đinh Húc Nhâm.

"Nếu vụ án quốc tế trọng đại như vậy, sẽ không giao cho cục hình sự bình thường chứ?"

"Không nhất định, có khi vụ án quốc tế liên quan tới hình sự quốc nội, chúng tôi vẫn lẽ mời cục hình sự địa phương phối hợp."

"Vụ án này có mời cục của tôi hợp tác hay không?" Đinh Húc Nhâm hỏi.

"Nếu có, cậu hẳn là biết!"

"Cục trưởng không chịu lộ ra."

"Điều đó biểu thị là cơ mật, nếu là cơ mật tôi và cậu không thể hỏi đến."

"Cho nên tôi muốn xin cậu điều tra."

Bạch Thiệu Phàm sửng sốt, nghiêm túc nhắc nhở: "Lén điều tra là trái pháp luật."

"Tôi biết."

Hai người nhìn nhau hồi lâu, Bạch Thiệu Phàm trầm giọng nói: "Có nội tình khác hay không?" Hắn hiểu bạn tốt, Đinh Húc Nhâm cũng không phải một người biết pháp phạm pháp, trừ phi có ẩn tình khác.

"Tôi phải biết trình độ trong cục tham gia vụ án này, nếu cậu không tiện, tôi nghĩ biện pháp khác." Vẻ mặt Đinh Húc Nhâm kiên quyết, giọng điệu biểu hiện ra đầy đủ cố chấp của hắn.

Bạch Thiệu Phàm nhún nhún vai cười nói: "Tôi hiểu được, chuyện này giao cho tôi, ba ngày sau cho cậu đáp án."

"Cảm tạ."

Không dông dài nhiều lắm, Đinh Húc Nhâm đứng lên tạm biệt bạn tốt, liền rời khỏi cục hình sự quốc tế.

Hắn vẫn có dự cảm không tốt, chỉ hy vọng kết quả không có xấu như hắn suy nghĩ, nếu nhiệm vụ của Tương Bình là phải đi nằm vùng tổ chức trùm thuốc phiện, hắn tuyệt đối không thể yên tâm!

Chỉ mong, suy đoán của hắn là sai.

※※※…………………………………………………………………..

Sau khi trở thành người phụ nữ của Lôi Đình Lạc, Tương Bình thuận lợi đánh cắp đến không ít tình báo của tổ chức trùm thuốc phiện, thừa dịp Lôi Đình Lạc không ở đó, viện cái lý do lặng lẽ trở về phục mệnh, cô đem một cuộn phim giao cho cục trưởng.

"Nơi này có cứ điểm buôn bán cùng danh sách của tổ chức ở nam bộ Đài Loan." Tương Bình giải thích .

"Cô làm tốt lắm, có tình báo này, liền có thể tiêu diệt hang độc, bắt trùng độc, tôi sẽ hướng lên trên báo cáo, cô lập công, cấp trên sẽ ban huân chương cho cô."

"Tôi không muốn huân chương. . . Chỉ hy vọng có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, trở lại những ngày bình thản."

Cục trưởng cười nói: "Đó là đương nhiên, cô vĩ đại như vậy, cha cô ở dưới suối vàng có biết nhất định tự hào vì cô, nhưng quan trọng nhất là phải nhanh chóng truy ra tung tích con chip, có tin tức gì chưa?"

"Tôi kiểm tra qua chỗ ở của Lôi Đình Lạc, nhưng tìm mấy lần vẫn không ra, tôi nghĩ. . . Có lẽ hắn không đặt ở bên người."

"Vậy sao?" Vẻ mặt cục trưởng ngưng trọng, tự hỏi một lát, đè thấp thanh âm với cô. "Hắn hiện tại càng sủng nịch cô, lợi dụng sắc đẹp của cô moi tin tức ra từ miệng của hắn, nghĩ biện pháp tìm ra con chip."

"Tôi tận lực thử xem..." Ánh mắt của cô trở nên lo lắng.

"Nhớ kỹ, mục đích cuối cùng của nhiệm vụ này là tìm được con chip, vô luận như thế nào đều phải nắm bắt con chip tới tay."

"Vâng!"

Tương Bình hơi gục đầu, khe khẽ thở dài, nói thực ra cô cũng không có nắm chắc có thể hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này. Khi đang tự hỏi, cô lơ đãng từ cửa sổ lầu 5 nhìn thoáng xuống một cái bóng dáng quen thuộc, Đinh Húc Nhâm đang từ bên ngoài tiến vào cửa lớn, ánh mắt của cô theo bóng dáng của hắn mà di động, không khỏi nhìn chăm chú.

Nhận thấy cô đột nhiên trầm mặc, cục trưởng theo ánh mắt của cô nhìn xuống, thấy được người cô nhìn, không thể không đi qua nhắc nhở. "Trong lúc này tuyệt đối không thể gặp mặt hắn, gặp mặt chỉ ảnh hưởng tâm tình, tôi sợ —"

"Tôi hiểu được, ông yên tâm đi, tôi tự biết chừng mực." Cô thản nhiên mở miệng.

"Có lẽ cô cảm thấy tôi không thông tình, kỳ thật tôi cũng không nguyện ý làm như vậy, kiên quyết chia rẽ cô và Đinh Húc Nhâm là một chuyện tàn khốc, nhưng tất cả đều là vì quốc gia cùng nhân dân, hy vọng cô có thể hiểu được." Cục trưởng thấm thía nói vỗ bả vai của cô.

Thân ảnh Đinh Húc Nhâm biến mất ở cuối hành lang, ánh mắt của cô dời tới xa xa. "Đối với tôi mà nói, bất luận là ai cũng đều xa lạ, căn bản chưa nói tới cảm tình, không cảm tình, cục trưởng không cần lo lắng cho tôi."

"Vậy là tốt rồi." Cục trưởng vừa lòng cười nói, tiếp tục nói xong lời trấn an.

Cô mờ mịt nhìn về phía ngoài cửa sổ, đáy lòng đã không có người hay việc có thể vướng bận, trừ bỏ nhiệm vụ một chút mục tiêu cũng không có, một lòng tựa như lục bình trôi nổi, vận mệnh đem cô từ Nhật Bản dẫn tới Đài Loan, mà sau này sẽ về phương nào? Cô không biết, cũng vô pháp đoán trước. . .

Có đôi khi, cô sẽ cảm thấy mờ mịt bất lực. Ban ngày, bởi vì có nhiệm vụ có thể cho cô tạm thời quên mất loại bàng hoàng bất an này; nhưng đến ban đêm, cái loại cảm giác mờ mịt không đoán được giống một tấm lưới không kẽ hở đánh úp lại, bao phủ toàn thân cô, làm cho cô gần như thở hổn hển vì khó thở, không phân biệt được là mộng hay là sự thật.

Cảnh trong mơ như có như không quấn quanh cô, nếu cô không trốn liền bị nguy hiểm cắn nuốt, lúc này cô sợ hãi yếu ớt, thường thường mồ hôi lạnh chảy ròng ròng tỉnh lại ở ban đêm.

Tối nay lại là một cái bóng đè tự dưng quấy nhiễu người, giống như có đồ vật gì đó đang đuổi theo cô, cô càng không ngừng trốn, cho dù dùng hết khí lực, trái tim bị đè nén thống khổ không chịu nổi, lại vẫn không thoát khỏi bóng đen thấy không rõ lại vô cùng đáng sợ kia, đang toàn lực thổi quét về phía cô, cơ hồ đập chìm chết cô.

"Không.. ." Cô suy yếu la lên, nước mắt dính ướt hai má.

Một đôi tay ấm áp lướt nhẹ qua mắt của cô, vừa dày vừa ấm áp, đem cô từ trong ác mộng kéo trở về.

Tương Bình mở hai mắt, nước mắt mơ hồ mông lung chiếu rọi ra khuôn mặt của Lôi Đình Lạc, hắn ôm lấy cô vào trong ngực rộng rãi, nhẹ nhàng mà vỗ lưng của cô, ôn nhu nỉ non ở bên tai cô.

"Lại mơ ác mộng?"

"Uh." Cô gật đầu.

"Mơ thấy cái gì?"

"Có cái gì đang đuổi theo em. . . Thấy không rõ lắm là cái gì, thật đáng sợ." Cô nghẹn ngào.

"Không sợ, có anh ở đây, thứ gì cũng không gây thương tổn em." Lôi Đình Lạc lau đi nước mắt cho cô, săn sóc dùng chăn bao ở hai người, lẳng lặng chờ cô dịu đi cảm xúc.

Cô hấp thu cảm giác an toàn giống một đứa nhỏ, thân thể run rẩy cuộn mình ở trong lòng Lôi Đình Lạc, cảm nhận được sự bảo vệ kiên định, thời gian đi qua từng phút từng giây, thật không ngờ, lòng của cô dần dần bình phục, cảm giác sợ hãi cũng chậm rãi biến mất, cô tìm được cảm giác an toàn ở trong lòng hắn.

Sau khi cô tỉnh táo lại, bắt đầu hối hận mình vừa mới thất thố, vì thế tách rời khoảng cách ra một chút giương mắt nhìn về phía hắn.

"Đừng khóc!" Hắn nhợt nhạt cười, ôn hòa mà tuấn dật.

Cô đỏ mặt nói: "Em không sao." Không nghĩ tới mình lại giống một đứa nhỏ, thực mất mặt.

Mà hắn cũng không tính để cô rời đi ôm ấp, ngược lại càng ôm sát cô, không cho bộ mặt kiên cường của cô xuất hiện quá sớm.

"Mới trước đây, anh cũng thường mơ ác mộng, thường thường sợ tới mức không dám ngủ." Hắn nhẹ nhàng nói.

"Vậy sao?"

"Bởi vì là con trai, từ nhỏ cha huấn luyện anh ngủ một mình, hơn nữa phòng ở quá lớn, ban đêm chỉ cần có một chút thanh âm rất nhỏ đều có tiếng vọng lại, những người lớn không rõ, con nít thật là có sức tưởng tượng, một tiếng động nhỏ đều khiến cho chúng liên tưởng. Nhớ rõ khi anh năm tuổi, có một lần vào nửa đêm, anh nghe được một thanh âm trầm thấp khủng bố, sợ tới mức trốn ở trong chăn không dám nhắm mắt lại."

"Nga?" Cô chuyên chú nghe, tò mò tình huống kế tiếp.

"Liên tục vài ngày anh cũng nghe được tiếng hô trầm thấp đáng sợ kia, lúc ấy anh còn tưởng khủng long ra đảo, bởi vì thật sự rất giống tiếng kêu của khủng long trong phim hoạt hình."

"Sau đó thì sao?"

"Dù sao lòng hiếu kỳ của con nít mạnh, vì thế anh quyết định đi tìm hiểu rõ ràng thanh âm kia rốt cuộc từ nơi nào truyền tới, bởi vậy cố lấy dũng khí xuống giường đi dò xét đến tột cùng, theo thanh âm chậm rãi tới gần, thanh âm kia cũng càng lúc càng lớn, cuối cùng anh đã phát hiện khủng long."

"Ở nơi nào?" Cô mở to mắt tò mò nhìn hắn, chờ mong đáp án thần bí.

Hắn đè thấp cổ họng nói: "Thì ra con khủng long kia ngủ ở bên cạnh mẹ của anh, đang giương miệng phát ra tiếng ngáy thật lớn!"

Cô sửng sốt, chỉ chốc lát sau bật cười, hắn thành công khiến cho cô tức cười.

"Từ khi đó, anh sẽ không sợ mơ ác mộng nữa, bởi vì anh đã biết nguyên nhân." Hắn cười nói.

"May mắn anh không ngáy giống cha anh, bằng không ngay cả cơ hội nằm mơ em cũng không có."

Tương Bình dựa vào trong ngực hắn, hai người có một câu không một câu trò chuyện, nghe giọng nói nhỏ nhẹ của hắn thổi qua bên tai, một đầu tóc mềm mại vì hắn vỗ về chơi đùa mà cảm thấy ấm áp thoải mái, tựa như thôi miên, khiến cô ngay cả tiếng nói đều dần dần trở nên nhỏ giọng, mí mắt càng ngày càng nặng.

Thực rõ ràng, cô càng ngày càng buồn ngủ, lại sinh lòng sợ hãi mà mạnh mẽ chống lại không dám ngủ.

"Ngủ đi, anh sẽ nhìn em, không cho ác mộng có cơ hội." Hắn nhẹ nhàng cam đoan ở bên tai cô.

Thực kỳ dị, cô lại tin tưởng hứa hẹn của hắn, dựa trong lòng ngực, không bao lâu liền an tâm ngủ.

Hôm sau

Mặt trời lên cao, Tương Bình chậm rãi mở mắt đẹp mờ mịt.

"Tỉnh? Chào buổi sáng." Hắn cười ấm áp như ánh mặt trời vừa lên.

Cô sửng sốt, sau khi tỉnh lại khi phát hiện chính mình đang gối lên tay của hắn, mà Lôi Đình Lạc không biết tỉnh bao lâu, cứ như vậy nhìn cô.

"Sớm. . ." Thẹn thùng không hiểu nổi lên trong lòng, tuy rằng hàng đêm cùng giường mà ngủ với hắn, nhưng cô vẫn không quen bị hắn nhìn chăm chú như vậy.

"Ngủ có ngon không?"

"Uh.. . Nhờ phúc của anh."

Bởi vì đêm qua ngủ sâu, trong con ngươi có sương mù vừa thức tỉnh, trong cổ họng chưa mở mang chút khàn khàn, lúc này cô không thể lập tức đội mặt nạ phòng bị, ngược lại có vẻ mảnh mai hồn nhiên, vừa nghĩ tới đủ loại đêm qua, đột nhiên có chút ngượng ngùng, cô dĩ nhiên là bị hắn dỗ ngủ .

"Sắc mặt hồng hào, xem ra là có ngủ đủ." Hắn ở trên trán cô hôn xuống, vừa lòng bộ dáng ngủ đủ của cô.

"Anh. . . Tỉnh thật lâu?"

"Một giờ trước đã tỉnh."

Ý tứ hắn thưởng thức cô một giờ. Tương Bình không được tự nhiên kéo chăn che khuất một nửa mặt, lo lắng tướng ngủ của mình có chỗ không thoả đáng.

Nhưng động tác nhỏ này xem ở trong mắt Lôi Đình Lạc, thành biểu tình sinh bệnh.

"Không thoải mái sao?" Kéo chăn xem kỹ mặt của cô.

"Không có."

"Không có? Mặt của em nóng quá, không phải phát sốt chứ?" Nâng hai gò má của cô lên muốn xem cẩn thận, lại nhìn đến khuôn mặt đỏ bừng, hắn kinh ngạc. "Em — đang thẹn thùng?"

"Nói bậy bạ gì đó!" Cô đẩy tay hắn ra xoay mặt đi, lại bị hắn ngang ngược xoay lại, nhìn hắn.

"Không phải thẹn thùng là cái gì? Nói."

Cô nhất định không phải có khiếu giả tình nhân, theo lý thuyết hiện tại cô đang nằm vùng và làm người phụ nữ của hắn, sẽ diễn bộ dáng như thế, nếu là giả thẹn thùng coi như xong, nhưng khi phát giác chính mình là ngượng ngùng thật, cô lại đột nhiên chột dạ lên, ngược lại trách hắn tự dưng, làm gì kinh ngạc lớn như vậy!

Hắn nóng bỏng dừng ở chính mình như vậy, coi như tất cả của cô đều bị hắn nhìn thấu.

"Em chỉ. . . Không thói quen bị người nhìn chằm chằm vào tướng ngủ của mình, thật kỳ quái."

"Chúng ta là người yêu thân mật, tất cả của em anh xem trăm lần không chán."

"Nào có người nhìn chằm chằm vào người khác xem một giờ? Anh thật sự là quái nhân!"

"Nếu có thể, anh muốn xem cả đời." Hôn tay cô, một đôi mắt anh tuấn thâm thúy lửa nóng.

Lòng của cô rung động, hắn đang tuyên thệ với cô sao? Rút tay bị hắn hôn về, Tương Bình cảm thấy cả người không được tự nhiên.

"Mỗi ngày đều xem người, có cái gì đẹp!"

"Đương nhiên mặt đẹp, không chỉ mặt, mỗi một chỗ của em anh đều cẩn thận thưởng thức, tỷ như vành tai của em, ngực của em, rốn của em, cùng với của em —" hắn cúi gần bên tai cô nói nhỏ đáp án.

"Đừng nói nữa!" Tương Bình mặt đỏ khô nóng đánh hắn, đại sắc lang sóng cuồng không kềm chế được này!

Tuy rằng biết rõ hắn là muốn xem bộ dáng thẹn thùng của cô, cho nên cố ý chọc cô, nhưng Tương Bình lại thiếu kiên nhẫn trộn lẫn chung với hắn.

Không biết bắt đầu từ khi nào, cô không thích vui đùa luôn bị Lôi Đình Lạc đùa ngang ngược, mặc kệ cô có nguyện ý hay không, cuối cùng luôn bị hắn khiến cho cảm xúc cao vút.

Kỳ thật ngay từ đầu cô đã cố ý đón ý hùa theo hắn, nếu hắn muốn nhìn cô cười, cô sẽ cười cho hắn xem, nhưng Lôi Đình Lạc hình như thấy được hư tình giả ý sau tươi cười của cô, từng bước một lấy ra mặt nạ của cô, khiến tính tình chân thật của cô không thể tránh né, không có toan tính chăm sóc, hắn ngược lại cao hứng. Người đàn ông này thật là khiến người không thể nắm lấy được!

Giữa trưa, dùng cơm xong, Lôi Đình Lạc thay đổi quần áo tính ra ngoài.

Ngồi ở trước bàn trang điểm, Tương Bình cố gắng tự hỏi nên dùng lý do gì thuyết phục Lôi Đình Lạc mang cô đang đi theo, cô biết Lôi Đình Lạc muốn bàn bạc với người mua lớn nhất Đài Loan, trường hợp này bình thường không thể thiếu trường hợp nóng nảy, Lôi Đình Lạc khẳng định sẽ không để cô giao thiệp với trường hợp nguy hiểm, nhưng chỉ có đi theo hắn, cô mới có thể biết ám hiệu tiếp xúc và địa điểm giao dịch của hai bên mua bán.

Bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau không biết phải chờ tới khi nào? Cô đang sốt ruột tìm không thấy lý do, không thể tưởng được Lôi Đình Lạc đi đến phía sau cô, cúi người ở bên tai cô nói: "Bây giờ đi ra ngoài mặc nhẹ nhàng một chút, tốt nhất mặc quần dài."

Cô kinh ngạc, nhìn hắn trong kính nghi hoặc nói: "Em cũng đi?"

"Không muốn sao?"

"Em muốn đi." Cô kiên định nói.

Nhẹ hôn lên má cô. "Vậy mau chuẩn bị đi!"

Thật không ngờ thuận lợi như vậy! Cô nhanh chóng thay đổii quần dài và áo, một thân trang phục gọn gàng không giống với trang phục thục nữ mọi khi, mà dáng thon thả của cô cũng bày ra không sót dưới bộ trang phục này.

Lúc này Lôi Đình Lạc từ phía sau ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô "Nhìn dáng vẻ này của em cũng thực sự làm anh động lòng, thoạt nhìn rất có hương vị nữ cảnh (cảnh sát)."

Hai chữ nữ cảnh tự dưng thốt ra làm cho cô run sợ. "Anh nói bậy bạ gì đó?" Đẩy tay hắn ra, cô ngồi vào trước bàn trang điểm giả bộ chải đầu, cảm thấy lo lắng có làm cho hắn nhìn ra cái gì hay không?

Vì nhẹ nhàng, cô quyết định không mang trang sức gì, ngay cả đồng hồ quả quýt ngày thường hay mang cũng có ý cất lại, nhưng mới để vào trong hòm liền bị Lôi Đình Lạc ngăn cản, cô khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn.

"Đừng tháo xuống." Hắn nhẹ giọng mệnh lệnh, từ trong tay cô tiếp nhận, lại mang lên cho cô lần nữa. "Đáp ứng anh, mọi lúc mọi nơi đều mang đồng hồ quả quýt này, trừ bỏ anh, đừng để cho bất luận kẻ nào chạm vào đồng hồ của em."

Vẻ mặt cô khó hiểu, đối với vẻ kiên trì nghiêm túc của hắn sinh ra nghi hoặc, muốn từ ánh mắt của hắn tìm ra thứ dấu vết để lại gì, không thể tưởng được hắn lại gợi cảm cười nói: "Đây là vật tình yêu anh tặng cho em, không thể lấy xuống, nếu em không đeo, hoặc để cho những người khác chạm, anh sẽ ghen, biết không? Sẽ ăn dấm chua rất lớn." Hắn làm như sủng nịch lại mang theo uy hiếp xấu lắm, khiến cô không thể kháng cự, đành phải nương theo.

Đi theo Lôi Đình Lạc, cô rốt cuộc có cơ hội xem trộm tin tức mua bán giao dịch, vì tránh né cảnh sát lùng bắt, bọn họ sử dụng ám hiệu riêng để xác nhận thân phận lẫn nhau, cảnh sát vẫn không thể phá hoại tổ chức mua bán này, nhưng nếu có ám hiệu, tình huống sẽ khác.

Đối phương đến đây mười mấy người, mỗi người đều mang súng, từ kỷ luật nghiêm cẩm của bọn họ để phán đoán, nhìn ra được đều từng được huấn luyện, cũng không hồ đồ, ở sau lưng bọn họ khẳng định có tổ chức khổng lồ.

"Lão đại, chúng tôi bắt được một người nằm vùng." Một gã thủ hạ bẩm báo.

Lão đại đối phương híp mắt hung ác sắc bén, trầm giọng nói: "Mang lại đây."

Tương Bình cảm thấy kinh ngạc, nguyên lai bên trong người của đối phương cũng có nằm vùng, nói như vậy là đồng hành với cô rồi.

Chỉ chốc lát sau, bọn họ chộp tới một gã đàn ông, hung hăng đem hắn đẩy ngã trên mặt đất. Gã đàn ông đó vẻ mặt hoảng sợ, hai tay bị dây thừng trói chặt, không ngừng mà nhìn quanh bốn phía.

"Lá gan không nhỏ, dám đến nằm vùng." Lão đại đối phương lộ ra sắc mặt độc ác, ngồi xổm trước mặt gã đó lạnh lùng chất vấn."Mày tiết lộ ra bao nhiêu tin tức? Người tiếp ứng với mày là ai?"

Người đàn ông đó phun nước miếng lên mặt đối phương, lập tức bị đánh một quyền, làm gẫy răng, miệng chảy đầy máu loãng.

"Dẫn nó đi xuống!" Lão đại đối phương quát, hai gã thủ hạ lập tức tiến lên bắt hắn, lại không nghĩ rằng người đàn ông đó đột nhiên phản kích, không biết khi nào hắn buông lỏng dây thừng ra, cầm dao nhỏ đâm bị thương một gã thủ hạ trong đó, cũng lấy quyền cước đánh tên còn lại.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lôi Đình Lạc tiến lên dễ dàng chế phục hắn, không chút do dự hướng đầu hắn nả một phát súng.

Tức thì máu bắn tung toé văng khắp nơi, người đàn ông a một tiếng rồi ngã xuống đất.

Tương Bình bị một màn trước mắt này khiếp sợ đến nói không ra lời, Lôi Đình Lạc không lưu tình chút nào giết hắn, giống như giết một con kiến, mà hắn chính là lạnh lùng nhìn người liếc mắt một cái, không có biểu tình gì.

"Hừ! Có lợi cho hắn, đem hắn đến phía sau núi chôn." Lão đại đối phương hướng những người khác hạ lệnh.

Lôi Đình Lạc thu hồi súng, hướng đối phương lạnh nhạt nói: " Bên anh lẫn người vào nằm vùng, điều đó sẽ liên lụy chúng tôi."

"Thật xin lỗi, đây là sơ suất của chúng tôi nhưng anh yên tâm, chúng tôi sẽ thu thập tàn cục."

"Chờ mấy người sạch sẽ rõ ràng hãy bàn lại vụ mua bán này, chúng tôi đi." Hắn xoay người, thủ hạ khác cũng rời đi theo.

Tương Bình vẫn kinh hồn chưa định để cho Lôi Đình Lạc ôm lên xe, dọc theo đường đi, cảnh tượng máu bắn tung toé văng khắp nơi kia ở trong đầu cô không biến mất được.

Cô rốt cục thấy được sự tàn nhẫn và vô tình của Lôi Đình Lạc, nếu cho hắn biết mình cũng là nằm vùng, chỉ sợ cũng là loại kết cục này. Ông trời! Cô làm sao có thể gặp phải người đàn ông tội ác tày trời này?

Lôi Đình Lạc đã thấy hết toàn bộ khiếp sợ và cảm xúc xoay chuyển của cô, đừng nói cô vừa lên xe liền thái độ lạnh nhạt, ngay cả thân mình đều bài xích hắn, không chịu tới gần.

Hắn thở dài, nhỏ giọng nói: "Nếu không giết hắn, hắn sẽ phải chịu khổ hình tàn bạo vô cùng, đến lúc đó muốn chết đều không được."

"Hả?" Cô quay đầu nghi hoặc trừng mắt hắn.

"Ở trong tổ chức bọn họ, nếu bắt được nằm vùng, vì muốn tra ra đối phương biết bao nhiêu và tiết lộ bao nhiêu cơ mật, sẽ dùng các loại thủ đoạn tàn nhẫn bức cung, khiến cho người nọ sống không bằng chết, nhưng tuyệt đối không chết được, chờ bức cung ra bọn họ mới có thể giết người. Muốn giải trừ nỗi thống khổ của hắn, cách duy nhất chính là khiến cho hắn không báo động trước mà chấm dứt sinh mệnh." Lôi Đình Lạc chậm rãi nói xong.

"Anh. . Là vì như vậy, cho nên giết hắn?"

Hắn không trả lời, chỉ là trầm mặc nhìn phía trước, Tương Bình ở bên cạnh nhìn hắn, thực kỳ dị, cô tựa hồ cảm ứng được tâm tình của hắn, chấm dứt sinh mệnh một người đúng là một loại lựa chọn bất đắc dĩ không thể làm sao.

Cô lại bị mê hoặc lần nữa, rốt cuộc hắn là cái hạng người gì? Hắn vừa chính vừa tà, thực khiến cho người ta không rõ cũng đoán không ra thế nào…

Cô bắt đầu hoài nghi một chuyện.

Trong một tháng nằm vùng này, cô thu hoạch không ít tin tức, bởi vì tất cả đều quá thuận lợi, khiến cô nảy sinh ý tưởng kỳ quái, có đôi khi cảm thấy Lôi Đình Lạc là cố ý tiết lộ cơ mật cho cô, nhưng lại nhìn không ra Lôi Đình Lạc có gì khác thường, có khả năng hay không. Tương Bình tự lắc đầu với mình, giễu cợt mình đa tâm vô nghĩa. Hắn là phần tử hắc đạo, chính tà bất lưỡng lập (không cùng chung), có lẽ là cô quá khẩn trương, đối mặt người đàn ông nguy hiểm này, ngay cả mình đều trở nên bị thần kinh.

"Tương Bình?"

"Vâng?" Cô hoàn hồn, cục trưởng kêu to kéo suy nghĩ của cô quay về.

"Sao lại ngẩn người, vừa rồi tôi nói cô nghe được không?"

"Thực xin lỗi, tôi không để ý." Cô áy náy xin lỗi.

"Không sao, cái này cũng khó trách, mặc cho ai nghe xong tin tức như vậy đều sẽ cao hứng không tập trung."

Cô buồn bực, không hiểu ý tứ của cục trưởng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện