Bờ đê rất hẹp, chỉ đủ cho một người đi. Du Dao đi trước, Giang Trọng Lâm theo sau, hai người cách nhau chừng nửa mét.
Du Dao vươn tay sờ lá sen ở hai bên, đoạn nói mà không quay đầu: “Chắc anh cảm thấy mấy người trẻ tuổi phiền lắm nhỉ? Suốt ngày gây sự vô cớ thôi.”
Giang Trọng Lâm lặng lẽ nhìn bóng lưng vợ, “Không, là anh không tốt.”
Nhớ hồi trẻ, anh cũng từng buồn bực vì chuyện tương tự. Khác ở chỗ anh không có dũng khí nói thẳng ra như Du Dao, sợ cô biết sẽ tức giận, sẽ cười nhạo. Khi đó có rất nhiều người thích Du Dao, cô có bạn trai cũ, cũng có bạn nam quan hệ không tồi. Lúc cùng đi chơi, thấy cô cười cười nói nói với người ta, trong lòng Giang Trọng Lâm rất không vui. Anh biết họ chỉ là bạn bè bình thường, nhưng ghen ghét vốn là một cảm xúc khó khống chế và không có lý do.
Anh không nói, Du Dao dường như cũng chẳng phát hiện. Về nhà rồi, cô mới ấn anh xuống sofa, còn mình thì ngồi phía đối diện, nói: “Anh bạn quán quân ạ, anh thành công rước được em về là đã tới đỉnh cao cuộc sống rồi, vui vẻ lên nào.”
Nghe xong, chẳng hiểu sao Giang Trọng Lâm liền nhoẻn cười, tí tẹo không vui trong lòng dễ dàng bị Du Dao xóa sạch. Cô rất tốt, nhận ra vấn đề của anh là có thể ung dung giải quyết ngay. Lúc ấy anh phấn chấn lên xong lại thấy mình thật vô lí, còn phải để vợ an ủi. Giang Trọng Lâm khi nhỏ hơn Du Dao ba tuổi cực kì ngây ngô non nớt, sự thiếu chín chắn đó khiến anh rất xấu hổ. Người trẻ luôn khát khao được trưởng thành, để có thể chứng minh hoặc bảo vệ điều gì đó.
Tam thập nhi lập, khi hơn ba mươi, anh rửa sạch sự ngây ngô trong bần cùng gian khổ.
Tứ thập nhi bất hoặc, cuộc đời chìm nổi bắt đầu lắng đọng, anh trở nên kiên cường hơn, chững chạc hơn.
Ngũ thập nhi tri thiên mệnh, anh đã thông suốt rất nhiều việc, cũng hiểu được cưỡng cầu là vô ích.
Mà nay lục thập nhi nhĩ thuận[1], anh có thể gặp chuyện lòng không gợn sóng, trình độ học thức cũng gần như hoàn hảo.
[1] Câu nói của Khổng Tử chép trong sách “Luận ngữ Vi chính”, về cuộc đời ông nói riêng và các mốc của đời người nói chung. Nguyên văn: “Ngô thập hữu ngũ nhi chí vu học. Tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc, ngũ thập tri thiên mệnh, lục thập nhi nhĩ thuận, thất thập nhi tùng tâm sở dục, bất du củ.” Nghĩa là “Ta 15 tuổi mới có chí học hành, 30 tuổi vững bước, 40 tuổi chẳng nghi hoặc (vì trí tuệ đã mở mang), 50 tuổi biết mệnh trời, 60 tuổi biết phán đoán mọi sự, 70 tuổi theo lòng mình muốn mà không vượt ra ngoài khuôn khổ đạo lý.”
Song, nghe câu nói không vui như nặng trĩu lại như nhẹ tênh của Du Dao, anh của hiện tại cũng không biết làm sao để an ủi cô. Trong cái ngoảnh đầu bất giác ở tuổi sáu mươi hơn, anh chợt phát hiện mình vẫn chẳng thể hoàn thành được nguyện vọng đơn giản ngày còn hai mươi ấy.
Không nghe được tiếng bước chân phía sau, Du Dao đi đằng trước quay đầu, thấy Giang Trọng Lâm đứng đấy, nhìn cô với ánh mắt pha chút đau khổ. Tim cô tự dưng mềm nhũn. Thật khó hiểu, tuyệt chiêu dùng mắt làm nũng của người đàn ông này hồi trẻ đã rất lợi hại rồi, giờ có tuổi càng đáng gờm hơn, nhìn tí là mềm lòng ngay. Du Dao đành phải đi ngược về, nắm lấy tay anh.
“Thôi, không so đo với anh nữa.”
Giang Trọng Lâm hiếm khi được một lần chủ động đưa tay vuốt phần tóc bên má cô, dịu dàng đong đầy đáy mắt.
“Anh thật sự mong em được vui vẻ.”
Chẳng hiểu sao mũi Du Dao bỗng xon xót, cô nghiêng đầu, gắng nhịn lại.
Tiếng nước rào rào bỗng truyền tới từ bên cạnh. Lớp lớp lá sen bị đẩy ra, một người đeo gùi xuất hiện. Là người của nông trang đang hái đài sen.
Đài sen trong gùi vẫn còn một thân dài xanh ngắt, bị buộc thành từng bó. Trông thấy hai người trên bờ đê, biết đây là khách đến nông trang, anh chàng vô cùng nhiệt tình rút vài đài sen ra cho họ.
“Tôi mới vừa hái đấy, ngọt cực. Mấy cái này còn non nên tim sen cũng chả đắng, không cần lấy ra, cứ để thế ăn vẫn tuyệt cú mèo.”
Chàng hái đài sen còn nói, ruộng sen nơi đây còn cho ra hoa sen, lá sen và củ sen, vừa cung cấp cho nông trang vừa có thể đem đi bán. Người nọ tiện thể giới thiệu luôn những thứ khác ở đây, trừ hồ nuôi cá và mấy vườn trái cây thì vẫn còn hai lều lớn trồng dâu tây, lúc này vừa khéo đang là mùa dâu.
Du Dao nghe xong thì mừng rỡ hỏi: “Bọn em hái được không anh?”
Anh ta cười: “Được chứ, có một lều mở cửa cho phép vào hái, ăn tại chỗ cũng được. Nhưng đừng lãng phí nhé.”
Du Dao nói cảm ơn rồi kéo Giang Trọng Lâm ra khỏi ruộng sen, đi theo hướng được chỉ. Quả nhiên, chẳng mấy chốc đã thấy hai cái lều to một đóng một mở nằm liền nhau, dùng một loại chất liệu trong suốt nom như thủy tinh che bên trên.
Ngoài lều có một người phụ nữ trung niên trông giữ. Du Dao phát hiện dì này đang đắm chìm trong phim ảnh, một giọng gào đau khổ truyền ra từ thiết bị đầu cuối cá nhân: “Anh ở với tôi chỉ vì tiền thôi à!” Tiếp đó là giọng nam đầy tức tối, “Cô thì sao, chả nhẽ cô ở với tôi không chỉ vì gương mặt này dáng người này ư?!”
Du Dao liếc nhìn cảnh tượng trong thiết bị đầu cuối của dì ta. Lúc này người phụ nữ mới phát hiện có khách đến, ngẩng đầu ngó nhanh hai người một cái, chỉ vào đống giỏ nhỏ bên cạnh: “Mỗi người được hái một giỏ miễn phí, nhiều hơn sẽ thu phí.” Dứt lời lại lập tức cúi xuống tiếp tục xem phim.
Du Dao lấy hai cái giỏ, đưa cho Giang Trọng Lâm một cái, hai người cùng đi vào. Trong lều không có ai, vừa bước vào đã ngửi thấy vị ngọt của dâu, trước mắt là một loạt giá ba tầng lớn xếp thành hàng, tầng nào cũng kết đầy dâu tây đỏ au múp míp.
Du Dao thích nhất là phân đoạn hái dâu, cảm giác được tự tay hái từng quả dâu còn sung sướng hơn ăn chúng. Quả nào màu đẹp dáng đẹp cô mới chọn, nhìn vài quả Giang Trọng Lâm vừa hái, Du Dao không hài lòng lắm, rửa sơ qua đút luôn cho anh để anh tự xử hết.
“Em hái dâu, anh cầm giỏ.”
Giang Trọng Lâm sợ cô còn không vui, giờ thấy cô hứng thú thế thì từ chối mới là lạ, liền xách giỏ đứng cạnh xem cô hái.
Dạo hơn nửa lều, hai giỏ nhỏ đã đầy. Nhưng Du Dao lại phát hiện nửa sau trồng một loại dâu màu trắng ngà, có mùi thơm hệt sữa dâu.
Du Dao thử một quả, thấy rất ngon. Nhìn hai cái giỏ đầy ắp, cô nghĩ bụng, quá tâm cơ, đi tới đằng sau mới phát hiện có thứ tuyệt hơn, bên này còn đặc biệt để sẵn không ít giỏ, xem ra là riêng chuẩn bị cho những vị khách như cô.
Giang Trọng Lâm yên lặng cầm thêm hai chiếc giỏ không.
Du Dao lại hái hai giỏ dâu trắng, đoạn mỗi người hai giỏ rời khỏi lều.
Dọc đường gặp những thành viên hiệp hội khác sang đây dạo chơi, trông thấy dâu trên tay họ thì đều hứng thú hỏi ở đâu rồi cũng chạy đi hái.
Du Dao không ăn trưa đàng hoàng nên giờ đã hơi đói. Cô rửa sạch dâu, ngồi trên một tảng đá lớn cạnh ruộng sen giải quyết tại chỗ. Có vài người trẻ trong hiệp hội đi ngang qua bắt gặp, Du Dao nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói thì thào kích động của một cô gái, “Nhìn kìa nhìn kìa! Thầy Giang đang ăn dâu với vợ đằng kia kìa!”
Du Dao: “…” Ăn dâu chứ có phải trồng dâu đâu mà ngạc nhiên dữ vậy ta.
Thấy cô ăn quá nhiều dâu, Giang Trọng Lâm không thể không ngăn lại, “Em đừng ăn nữa, để dành tối ăn tiếp. Hay mình qua quán nhỏ bên kia kêu tô mì em ăn đỡ đói nhé?”
Du Dao đồng ý, kéo anh đứng lên.
Cô gái trẻ vây xem đằng sau lại nhỏ giọng hú hét, “A a a nắm tay kìa!”
Du Dao: “…” Nắm tay thôi mà mấy bạn trẻ kia.
Lúc cô ngồi trong quán ăn mì, Giang Trọng Lâm cũng ngồi cạnh. Du Dao hỏi anh có muốn ăn không rồi cầm bát nhỏ san cho anh non nửa tô mì.
Vài thành viên hiệp hội đi ngang qua cách đó không xa thấy cảnh này liền cảm thán: “Vợ chồng thầy Giang tình cảm thật đấy.”
Du Dao rất không hiểu, rủ rỉ rù rì với nhau thôi mà sao lại lớn tiếng thế nhỉ, đương sự nghe không sót chữ nào đây này. Nhưng nhìn Giang Trọng Lâm vẫn cực kì bình tĩnh ăn mì, cô lại có phần nghi ngờ chỉ tại tai mình quá tốt, anh vốn chẳng nghe được gì.
Có điều mới thế còn chưa là gì, tối đó lúc ăn cơm xong cùng đi tắm suối, Du Dao vừa tách khỏi Giang Trọng Lâm thì gần như ngay lập tức bị vây lại.
Bên bể nữ của cô hầu hết là người nhà và học trò được thành viên hiệp hội dẫn theo. Những cô gái này gan khá to, có một kẻ xung phong thì những người còn lại cũng tiến lên theo.
“Cô Giang ơi.” Một cô học trò tới gần, cẩn thận quan sát sắc mặt cô, đoạn hỏi: “Cô xuyên qua bốn mươi năm thật ạ?”
Du Dao cười cười, “Thật mà.”
Thấy thái độ của cô tốt, gan những người khác đều mập ra, nhao nhao ném qua đủ loại câu hỏi, cái gì mà “Thầy Giang hồi trẻ siêu đẹp trai đúng không ạ?”, “Ngày xưa cô với thầy quen nhau thế nào vậy ạ?” rồi còn “Bốn mươi năm trước trông ra sao ạ?”, “Lúc xuyên thời gian cô có cảm giác gì, có ngất xỉu không ạ? Có như đi vào vũ trụ không ạ?”
Du Dao trả lời không kịp, đến khi ngâm mình trong suối nước nóng rồi, cô mới chọn vài câu giải đáp.
“Bốn mươi năm trước ư? Các em có thể xem trong sách Lịch sử mà. Trên cơ bản thì là vậy, chẳng có nhiều thứ tiện lợi như bây giờ, thế hệ trước các em ai cũng biết.”
“Xuyên qua là một chuyện siêu siêu nhanh, chớp mắt vài cái là xuyên tới rồi.”
“Giang Trọng Lâm hồi trẻ đúng là rất xinh giai.”
“Quen nhau thế nào hả, cô gặp thầy trong một buổi xem mắt đó…”
Mấy cô gái trẻ òa một tiếng, cực kì kinh ngạc vì hình thức giao lưu nam nữ cổ xưa này, mãnh liệt yêu cầu cô miêu tả cụ thể hơn.
Kì thực việc này có hơi phức tạp. Một thời gian dài cô từng cho rằng hai người gặp nhau lần đầu là vào hôm xem mắt. Đến tận khi đã kết hôn, nghe Giang Trọng Lâm kể lại chuyện hồi cấp hai thì Du Dao mới vỡ lẽ, hóa ra hôm ấy là lần gặp thứ hai của họ. Anh bảo vì ấn tượng của lần đầu tiên quá sâu sắc nên vừa thấy cô anh đã nhớ ngay.
Buổi xem mắt đó vốn là của Dương Quân – cô bạn tốt của Du Dao và anh họ Giang Trọng Lâm. Sau, Dương Quân không có thời gian, cũng chẳng hứng thú với đối tượng xem mắt nên mới nhờ chiến hữu Du Dao tiếp viện đi thay. Khéo làm sao, anh họ Giang Trọng Lâm là một tên cuồng công việc, vừa lúc phải dự họp ngoài giờ khẩn cấp, đành đưa cậu em họ ra trận thay để khỏi thất lễ.
Cuối cùng, cặp nam nữ đáng nhẽ phải tới lại không tới, một kẻ bạn bè một kẻ thân thích đi thay thì chẳng hiểu sao lại thành một đôi.
…
Đối phó với các cô gái siêu nhiệt tình xong, lại tán gẫu đôi câu với vài bà lão, Du Dao nhanh chóng đứng lên rời khỏi bể. Quả nhiên cô sẽ bị vây xem, Giang Trọng Lâm nói không sai, đi cùng anh là yên tĩnh nhất.
Cô ra ngoài, ngồi hóng gió trước một chiếc cầu vòm nhỏ. Trên ghế dài nơi đó có một bà cụ tóc bạc, khí chất rất tốt, trông vô cùng ưu nhã chững chạc, chắc hẳn thời trẻ đã đọc đủ loại thơ văn.
Cụ bà thấy Du Dao, khẽ bật cười, “Có thể dạo một vòng với chị không?”
Ban đầu Du Dao cứ tưởng bà là người trong hiệp hội, nhưng nhìn kĩ hơn lại thấy không quen, hình như hôm nay cô chưa gặp bao giờ.
“Chị là?” Cô ngờ vực hỏi.
Bà lão cười thân thiện: “Chị là Tào Thanh Linh.”
Du Dao vươn tay sờ lá sen ở hai bên, đoạn nói mà không quay đầu: “Chắc anh cảm thấy mấy người trẻ tuổi phiền lắm nhỉ? Suốt ngày gây sự vô cớ thôi.”
Giang Trọng Lâm lặng lẽ nhìn bóng lưng vợ, “Không, là anh không tốt.”
Nhớ hồi trẻ, anh cũng từng buồn bực vì chuyện tương tự. Khác ở chỗ anh không có dũng khí nói thẳng ra như Du Dao, sợ cô biết sẽ tức giận, sẽ cười nhạo. Khi đó có rất nhiều người thích Du Dao, cô có bạn trai cũ, cũng có bạn nam quan hệ không tồi. Lúc cùng đi chơi, thấy cô cười cười nói nói với người ta, trong lòng Giang Trọng Lâm rất không vui. Anh biết họ chỉ là bạn bè bình thường, nhưng ghen ghét vốn là một cảm xúc khó khống chế và không có lý do.
Anh không nói, Du Dao dường như cũng chẳng phát hiện. Về nhà rồi, cô mới ấn anh xuống sofa, còn mình thì ngồi phía đối diện, nói: “Anh bạn quán quân ạ, anh thành công rước được em về là đã tới đỉnh cao cuộc sống rồi, vui vẻ lên nào.”
Nghe xong, chẳng hiểu sao Giang Trọng Lâm liền nhoẻn cười, tí tẹo không vui trong lòng dễ dàng bị Du Dao xóa sạch. Cô rất tốt, nhận ra vấn đề của anh là có thể ung dung giải quyết ngay. Lúc ấy anh phấn chấn lên xong lại thấy mình thật vô lí, còn phải để vợ an ủi. Giang Trọng Lâm khi nhỏ hơn Du Dao ba tuổi cực kì ngây ngô non nớt, sự thiếu chín chắn đó khiến anh rất xấu hổ. Người trẻ luôn khát khao được trưởng thành, để có thể chứng minh hoặc bảo vệ điều gì đó.
Tam thập nhi lập, khi hơn ba mươi, anh rửa sạch sự ngây ngô trong bần cùng gian khổ.
Tứ thập nhi bất hoặc, cuộc đời chìm nổi bắt đầu lắng đọng, anh trở nên kiên cường hơn, chững chạc hơn.
Ngũ thập nhi tri thiên mệnh, anh đã thông suốt rất nhiều việc, cũng hiểu được cưỡng cầu là vô ích.
Mà nay lục thập nhi nhĩ thuận[1], anh có thể gặp chuyện lòng không gợn sóng, trình độ học thức cũng gần như hoàn hảo.
[1] Câu nói của Khổng Tử chép trong sách “Luận ngữ Vi chính”, về cuộc đời ông nói riêng và các mốc của đời người nói chung. Nguyên văn: “Ngô thập hữu ngũ nhi chí vu học. Tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc, ngũ thập tri thiên mệnh, lục thập nhi nhĩ thuận, thất thập nhi tùng tâm sở dục, bất du củ.” Nghĩa là “Ta 15 tuổi mới có chí học hành, 30 tuổi vững bước, 40 tuổi chẳng nghi hoặc (vì trí tuệ đã mở mang), 50 tuổi biết mệnh trời, 60 tuổi biết phán đoán mọi sự, 70 tuổi theo lòng mình muốn mà không vượt ra ngoài khuôn khổ đạo lý.”
Song, nghe câu nói không vui như nặng trĩu lại như nhẹ tênh của Du Dao, anh của hiện tại cũng không biết làm sao để an ủi cô. Trong cái ngoảnh đầu bất giác ở tuổi sáu mươi hơn, anh chợt phát hiện mình vẫn chẳng thể hoàn thành được nguyện vọng đơn giản ngày còn hai mươi ấy.
Không nghe được tiếng bước chân phía sau, Du Dao đi đằng trước quay đầu, thấy Giang Trọng Lâm đứng đấy, nhìn cô với ánh mắt pha chút đau khổ. Tim cô tự dưng mềm nhũn. Thật khó hiểu, tuyệt chiêu dùng mắt làm nũng của người đàn ông này hồi trẻ đã rất lợi hại rồi, giờ có tuổi càng đáng gờm hơn, nhìn tí là mềm lòng ngay. Du Dao đành phải đi ngược về, nắm lấy tay anh.
“Thôi, không so đo với anh nữa.”
Giang Trọng Lâm hiếm khi được một lần chủ động đưa tay vuốt phần tóc bên má cô, dịu dàng đong đầy đáy mắt.
“Anh thật sự mong em được vui vẻ.”
Chẳng hiểu sao mũi Du Dao bỗng xon xót, cô nghiêng đầu, gắng nhịn lại.
Tiếng nước rào rào bỗng truyền tới từ bên cạnh. Lớp lớp lá sen bị đẩy ra, một người đeo gùi xuất hiện. Là người của nông trang đang hái đài sen.
Đài sen trong gùi vẫn còn một thân dài xanh ngắt, bị buộc thành từng bó. Trông thấy hai người trên bờ đê, biết đây là khách đến nông trang, anh chàng vô cùng nhiệt tình rút vài đài sen ra cho họ.
“Tôi mới vừa hái đấy, ngọt cực. Mấy cái này còn non nên tim sen cũng chả đắng, không cần lấy ra, cứ để thế ăn vẫn tuyệt cú mèo.”
Chàng hái đài sen còn nói, ruộng sen nơi đây còn cho ra hoa sen, lá sen và củ sen, vừa cung cấp cho nông trang vừa có thể đem đi bán. Người nọ tiện thể giới thiệu luôn những thứ khác ở đây, trừ hồ nuôi cá và mấy vườn trái cây thì vẫn còn hai lều lớn trồng dâu tây, lúc này vừa khéo đang là mùa dâu.
Du Dao nghe xong thì mừng rỡ hỏi: “Bọn em hái được không anh?”
Anh ta cười: “Được chứ, có một lều mở cửa cho phép vào hái, ăn tại chỗ cũng được. Nhưng đừng lãng phí nhé.”
Du Dao nói cảm ơn rồi kéo Giang Trọng Lâm ra khỏi ruộng sen, đi theo hướng được chỉ. Quả nhiên, chẳng mấy chốc đã thấy hai cái lều to một đóng một mở nằm liền nhau, dùng một loại chất liệu trong suốt nom như thủy tinh che bên trên.
Ngoài lều có một người phụ nữ trung niên trông giữ. Du Dao phát hiện dì này đang đắm chìm trong phim ảnh, một giọng gào đau khổ truyền ra từ thiết bị đầu cuối cá nhân: “Anh ở với tôi chỉ vì tiền thôi à!” Tiếp đó là giọng nam đầy tức tối, “Cô thì sao, chả nhẽ cô ở với tôi không chỉ vì gương mặt này dáng người này ư?!”
Du Dao liếc nhìn cảnh tượng trong thiết bị đầu cuối của dì ta. Lúc này người phụ nữ mới phát hiện có khách đến, ngẩng đầu ngó nhanh hai người một cái, chỉ vào đống giỏ nhỏ bên cạnh: “Mỗi người được hái một giỏ miễn phí, nhiều hơn sẽ thu phí.” Dứt lời lại lập tức cúi xuống tiếp tục xem phim.
Du Dao lấy hai cái giỏ, đưa cho Giang Trọng Lâm một cái, hai người cùng đi vào. Trong lều không có ai, vừa bước vào đã ngửi thấy vị ngọt của dâu, trước mắt là một loạt giá ba tầng lớn xếp thành hàng, tầng nào cũng kết đầy dâu tây đỏ au múp míp.
Du Dao thích nhất là phân đoạn hái dâu, cảm giác được tự tay hái từng quả dâu còn sung sướng hơn ăn chúng. Quả nào màu đẹp dáng đẹp cô mới chọn, nhìn vài quả Giang Trọng Lâm vừa hái, Du Dao không hài lòng lắm, rửa sơ qua đút luôn cho anh để anh tự xử hết.
“Em hái dâu, anh cầm giỏ.”
Giang Trọng Lâm sợ cô còn không vui, giờ thấy cô hứng thú thế thì từ chối mới là lạ, liền xách giỏ đứng cạnh xem cô hái.
Dạo hơn nửa lều, hai giỏ nhỏ đã đầy. Nhưng Du Dao lại phát hiện nửa sau trồng một loại dâu màu trắng ngà, có mùi thơm hệt sữa dâu.
Du Dao thử một quả, thấy rất ngon. Nhìn hai cái giỏ đầy ắp, cô nghĩ bụng, quá tâm cơ, đi tới đằng sau mới phát hiện có thứ tuyệt hơn, bên này còn đặc biệt để sẵn không ít giỏ, xem ra là riêng chuẩn bị cho những vị khách như cô.
Giang Trọng Lâm yên lặng cầm thêm hai chiếc giỏ không.
Du Dao lại hái hai giỏ dâu trắng, đoạn mỗi người hai giỏ rời khỏi lều.
Dọc đường gặp những thành viên hiệp hội khác sang đây dạo chơi, trông thấy dâu trên tay họ thì đều hứng thú hỏi ở đâu rồi cũng chạy đi hái.
Du Dao không ăn trưa đàng hoàng nên giờ đã hơi đói. Cô rửa sạch dâu, ngồi trên một tảng đá lớn cạnh ruộng sen giải quyết tại chỗ. Có vài người trẻ trong hiệp hội đi ngang qua bắt gặp, Du Dao nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói thì thào kích động của một cô gái, “Nhìn kìa nhìn kìa! Thầy Giang đang ăn dâu với vợ đằng kia kìa!”
Du Dao: “…” Ăn dâu chứ có phải trồng dâu đâu mà ngạc nhiên dữ vậy ta.
Thấy cô ăn quá nhiều dâu, Giang Trọng Lâm không thể không ngăn lại, “Em đừng ăn nữa, để dành tối ăn tiếp. Hay mình qua quán nhỏ bên kia kêu tô mì em ăn đỡ đói nhé?”
Du Dao đồng ý, kéo anh đứng lên.
Cô gái trẻ vây xem đằng sau lại nhỏ giọng hú hét, “A a a nắm tay kìa!”
Du Dao: “…” Nắm tay thôi mà mấy bạn trẻ kia.
Lúc cô ngồi trong quán ăn mì, Giang Trọng Lâm cũng ngồi cạnh. Du Dao hỏi anh có muốn ăn không rồi cầm bát nhỏ san cho anh non nửa tô mì.
Vài thành viên hiệp hội đi ngang qua cách đó không xa thấy cảnh này liền cảm thán: “Vợ chồng thầy Giang tình cảm thật đấy.”
Du Dao rất không hiểu, rủ rỉ rù rì với nhau thôi mà sao lại lớn tiếng thế nhỉ, đương sự nghe không sót chữ nào đây này. Nhưng nhìn Giang Trọng Lâm vẫn cực kì bình tĩnh ăn mì, cô lại có phần nghi ngờ chỉ tại tai mình quá tốt, anh vốn chẳng nghe được gì.
Có điều mới thế còn chưa là gì, tối đó lúc ăn cơm xong cùng đi tắm suối, Du Dao vừa tách khỏi Giang Trọng Lâm thì gần như ngay lập tức bị vây lại.
Bên bể nữ của cô hầu hết là người nhà và học trò được thành viên hiệp hội dẫn theo. Những cô gái này gan khá to, có một kẻ xung phong thì những người còn lại cũng tiến lên theo.
“Cô Giang ơi.” Một cô học trò tới gần, cẩn thận quan sát sắc mặt cô, đoạn hỏi: “Cô xuyên qua bốn mươi năm thật ạ?”
Du Dao cười cười, “Thật mà.”
Thấy thái độ của cô tốt, gan những người khác đều mập ra, nhao nhao ném qua đủ loại câu hỏi, cái gì mà “Thầy Giang hồi trẻ siêu đẹp trai đúng không ạ?”, “Ngày xưa cô với thầy quen nhau thế nào vậy ạ?” rồi còn “Bốn mươi năm trước trông ra sao ạ?”, “Lúc xuyên thời gian cô có cảm giác gì, có ngất xỉu không ạ? Có như đi vào vũ trụ không ạ?”
Du Dao trả lời không kịp, đến khi ngâm mình trong suối nước nóng rồi, cô mới chọn vài câu giải đáp.
“Bốn mươi năm trước ư? Các em có thể xem trong sách Lịch sử mà. Trên cơ bản thì là vậy, chẳng có nhiều thứ tiện lợi như bây giờ, thế hệ trước các em ai cũng biết.”
“Xuyên qua là một chuyện siêu siêu nhanh, chớp mắt vài cái là xuyên tới rồi.”
“Giang Trọng Lâm hồi trẻ đúng là rất xinh giai.”
“Quen nhau thế nào hả, cô gặp thầy trong một buổi xem mắt đó…”
Mấy cô gái trẻ òa một tiếng, cực kì kinh ngạc vì hình thức giao lưu nam nữ cổ xưa này, mãnh liệt yêu cầu cô miêu tả cụ thể hơn.
Kì thực việc này có hơi phức tạp. Một thời gian dài cô từng cho rằng hai người gặp nhau lần đầu là vào hôm xem mắt. Đến tận khi đã kết hôn, nghe Giang Trọng Lâm kể lại chuyện hồi cấp hai thì Du Dao mới vỡ lẽ, hóa ra hôm ấy là lần gặp thứ hai của họ. Anh bảo vì ấn tượng của lần đầu tiên quá sâu sắc nên vừa thấy cô anh đã nhớ ngay.
Buổi xem mắt đó vốn là của Dương Quân – cô bạn tốt của Du Dao và anh họ Giang Trọng Lâm. Sau, Dương Quân không có thời gian, cũng chẳng hứng thú với đối tượng xem mắt nên mới nhờ chiến hữu Du Dao tiếp viện đi thay. Khéo làm sao, anh họ Giang Trọng Lâm là một tên cuồng công việc, vừa lúc phải dự họp ngoài giờ khẩn cấp, đành đưa cậu em họ ra trận thay để khỏi thất lễ.
Cuối cùng, cặp nam nữ đáng nhẽ phải tới lại không tới, một kẻ bạn bè một kẻ thân thích đi thay thì chẳng hiểu sao lại thành một đôi.
…
Đối phó với các cô gái siêu nhiệt tình xong, lại tán gẫu đôi câu với vài bà lão, Du Dao nhanh chóng đứng lên rời khỏi bể. Quả nhiên cô sẽ bị vây xem, Giang Trọng Lâm nói không sai, đi cùng anh là yên tĩnh nhất.
Cô ra ngoài, ngồi hóng gió trước một chiếc cầu vòm nhỏ. Trên ghế dài nơi đó có một bà cụ tóc bạc, khí chất rất tốt, trông vô cùng ưu nhã chững chạc, chắc hẳn thời trẻ đã đọc đủ loại thơ văn.
Cụ bà thấy Du Dao, khẽ bật cười, “Có thể dạo một vòng với chị không?”
Ban đầu Du Dao cứ tưởng bà là người trong hiệp hội, nhưng nhìn kĩ hơn lại thấy không quen, hình như hôm nay cô chưa gặp bao giờ.
“Chị là?” Cô ngờ vực hỏi.
Bà lão cười thân thiện: “Chị là Tào Thanh Linh.”
Danh sách chương