“Ấy, thầy bị ốm hả cô? Cô có cần bọn em giúp một tay không?”

Du Dao cầm thiết bị đầu cuối nhanh chóng trả lời: “Không cần đâu, chỉ là phát sốt thôi, bây giờ còn đang nghỉ ngơi, cô có thể chăm được. Cô tìm em là muốn hỏi một chút, nghe nói năm ngoái thầy ngã bệnh phải nằm viện một đoạn thời gian, không biết ai đã chăm sóc thầy trong lúc đó?”

Nhắn xong một lúc lâu, bên kia vẫn không đáp lại. Du Dao chăm chú nhìn gương mặt say sưa ngủ của Giang Trọng Lâm chừng mười phút mới nhận được câu trả lời.

Đối phương nói: “Khi đó em với Quách Đồng đang ở thành phố khác cách chỗ thầy hơi xa lại còn rất bận rộn, nên nghe tin thầy nằm viện bọn em chỉ đến thăm được một lần, lúc đi thì có một cậu đàn em bọn em không thân lắm chăm sóc cho thầy, năm ngoái vẫn còn học ở đại học Hải, năm nay chắc đã tốt nghiệp, em không có phương thức liên lạc của cậu ấy. Hơn nữa em vừa hỏi người khác, cậu đàn em đó chỉ chăm thầy vài ngày, suốt khoảng thời gian kia là do mấy học trò rảnh rỗi xung quanh thay phiên nhau đi chăm bệnh.”

Du Dao lại nói thêm vài câu với La Dung cũng không hỏi thêm được gì, liền kết thúc cuộc trò chuyện. Lúc cô ngồi ở mép giường nhìn Giang Trọng Lâm ngủ, không hiểu sao nhớ tới anh từng tình cờ nhắc đến một chuyện, rằng năm ngoái từng ngã bệnh phải vào viện sau đó thì từ chức, Du Dao muốn biết khi ấy anh bệnh gì, cuối cùng kết quả ra sao.

Thế nhưng hỏi mấy đứa học trò trong nhóm thì ai cũng như La Dung, đều nói mình không rõ lắm, kể cả người từng chăm sóc Giang Trọng Lâm hai ngày cũng chỉ nói mình tạm thời bị nhà trường gọi đến hỗ trợ, không làm gì ngoài giúp thầy Giang mua cơm vài lần, cũng không biết cụ thể thầy Giang bị bệnh gì.

Du Dao có hơi nghi ngờ Giang Trọng Lâm đã nói gì đó với mấy cô cậu học trò này, không cho phép chúng tiết lộ với cô, song ngẫm lại thì thấy không cần thiết, những chuyện thế này có gì mà phải giấu diếm.

Ban đầu chỉ là nhất thời nổi hứng muốn hỏi chút chuyện, không ngờ lại hỏi không ra nên Du Dao bắt đầu để ý. Cô vuốt cằm nghĩ, nếu thật sự là bệnh nghiêm trọng, có thể trong nhà sẽ còn giữ sổ khám bệnh, phiếu kết quả kiểm tra hay gì đó tương tự.

Nghĩ tới đây, Du Dao ngồi không yên. Thấy Giang Trọng Lâm còn ngủ rất say, cô rón rén đứng lên đi vào thư phòng cách vách.

Giang Trọng Lâm nếu có cất giữ tư liệu thì chắc là sẽ ở chỗ này.

Du Dao chỉ lướt sơ qua giá sách lộ liễu, trọng điểm quan tâm là mấy hộc tủ và ngăn kéo đóng lại. Giang Trọng Lâm là điển hình của kiểu người “Quân tử luôn thanh thản”, tất cả ngăn tủ trong thư phòng đều không có khóa, Du Dao chỉ cần mở một cái là ra, bên trong phần lớn là các loại báo cáo và sách vở năm xưa, còn có bản thảo và sách cổ cô không rành lắm, thêm cả một ít vật kỷ niệm vụn vặt.

Du Dao vốn định tìm sổ khám bệnh, kết quả lục lọi một hồi, sự chú ý của cô đã bị những món đồ trông rất cũ kĩ này kéo đi. Cô tìm được một chiếc hộp trong ngăn tủ cuối cùng, mở ra thì phát hiện một đống dâu bạc màu. Du Dao bóp bóp thử, cứng. Cô lập tức nhớ Giang Trọng Lâm đã từng nói, hồi Quách Đồng còn đi học đã nghịch ngợm tặng anh một hộp dâu đất sét.

Thì ra anh vẫn còn giữ.

Du Dao lật đến một quyển album. Các thiết bị đầu cuối hiện giờ đều có dung lượng khủng, ai cũng đã quen với việc chuyển ảnh từ dạng thật thể sang dạng điện tử để lưu trữ, thật không ngờ Giang Trọng Lâm vẫn còn có một quyển album dày thế này. Trong đây hầu hết đều là người Du Dao không biết, nhìn dòng chữ đỏ ‘Ảnh lưu niệm của thầy trò khóa XX’ trên những tấm hình, Du Dao mới phát hiện, hóa ra Giang Trọng Lâm từng dạy nhiều học trò như vậy. Anh còn giữ rất nhiều ảnh tốt nghiệp chụp riêng của họ, nhưng mình thì hiếm khi xuất hiện trong đó. Cô nhận ra trường học cũng không giống nhau, chứng tỏ anh không chỉ đi dạy ở mỗi một ngôi trường.

Cô lần lượt nhìn từng đứa học trò xa lạ, nụ cười của họ đọng lại giữa dòng thời gian, thoảng qua nét cũ kĩ, mà cảnh sắc của ngôi trường bên cạnh thì đang chầm chậm thay đổi. Du Dao chú ý đến Giang Trọng Lâm bị mọi người vây quanh trong ảnh, tuổi xuân của anh dần dần qua đi, theo từng bức ảnh, cô thấy tóc mai anh cũng từ từ bạc trắng, lẽ ra anh không nên già nhanh như vậy.

Du Dao thả quyển album lại, tiếp tục phát hiện không ít giấy chứng nhận thành tích, có giấy khen Giang Trọng Lâm được nhà trường bầu là giáo sư ưu tú, có đạt giải ở một số cuộc thi sáng tác văn học, có giấy khen cho tranh tài ở trường học, thậm chí có cả một lá cờ thưởng được cuốn lại, buộc bằng dây lụa.

Tất cả những thứ này đều là đại diện cho quãng thời gian đã qua của Giang Trọng Lâm, là những viên đá cuội mà anh tìm được trong sông dài nhân sinh của mình.

Du Dao “tuần tra” hết mấy ngăn tủ, cuối cùng là chiếc bàn Giang Trọng Lâm hay ngồi. Nó cũng có tuổi lắm rồi, trên mặt bàn có vết trầy, một dấu cháy đen nho nhỏ như bị lửa hơ qua và một khối thủy tinh chặn vài tờ báo cũ. Trước đây Du Dao không mấy để ý, nội dung của chúng thoạt nhìn rất bình thường, toàn là những chuyện lông gà vỏ tỏi khi ấy, cô chẳng biết được việc nào hết.

Thế nhưng lúc này, có lẽ là do long đã thông suốt, cô bỗng nhiên phát hiện tờ báo phía dưới cùng có một trang được gấp dấu, mở ra thì thấy một cái thông báo tìm người nằm trên mẩu quảng cáo nhỏ.

Tìm cô.

Đây là tờ báo của rất nhiều năm trước. Đây cũng là cái bàn của rất nhiều năm trước.

Du Dao ngồi xuống ghế, cô kéo hộc bàn ra, bên trong có vở, giấy trắng và bút máy cũ. Cây bút hư nào từng dùng một thời gian dài thì Giang Trọng Lâm sẽ không nỡ vứt, đành phải cho hết vào đây. Còn lại là các loại danh bạ sổ địa chỉ, Du Dao thuận tay lật lật rồi trả về.

Cuối cùng, cô trông thấy ngăn tủ nhỏ phía dưới bên phải chiếc bàn, cô kéo thử, không ngờ không mở được.

Du Dao sửng sốt, cô ôm bụng cúi người cẩn thận xem xét, phát hiện nó đã bị khóa. Du Dao chưa từng nghĩ thầy Giang cũng sẽ có ngày cần phải khóa thứ gì đó. Nhưng chẳng sao, ổ khóa kiểu cũ của loại bàn này chỉ cần đè phần lưỡi gà xuống là mở được ngay, hồi còn học cấp III cô từng không ít lần chạy tới phòng giáo viên cạy hộc bàn xem lén bài thi, bởi vậy làm đến quen tay luôn.

Cảm thấy hứng thú với ngăn tủ duy nhất bị khóa này, Du Dao chẳng mấy chốc đã thuận lợi mở được nó ra.

Bên trong có một quyển sổ tay màu đen và một túi giấy dầu màu đỏ.

Du Dao quyết định khám phá cái túi trước, đến khi nhìn thấy nó chứa thứ gì, cô bỗng ngây ra một lúc.

Một chiếc điện thoại di động ốp xanh đậm cũ mèm, là của cô. Hôm mất tích, cô đi chợ quên mang điện thoại. Hiện tại cái di động này không còn khởi động được nữa, nhưng trông bạc màu cũ nát như đã bị ai đó dùng rất lâu, nếu không có ốp lưng này, phỏng chừng Du Dao cũng không nhận ra.

Trong túi còn có thẻ căn cước của cô, giấy chứng nhận kết hôn của hai người và một bức thư tình Giang Trọng Lâm viết cho cô.

Không phải kiểu viết thư tỏ tình để theo đuổi như những người khác, Giang Trọng Lâm viết thư này khi hai người đã kết hôn. Cũng không hẳn là thư tình, gọi nó là thư giải thích thì đúng hơn, vì có lần cô vì cãi nhau với anh nên không để ý đến anh cả một ngày, tối đó tan làm về nhà thì thấy bức thư này ở cửa, đặt trên dép của cô, vừa định đổi giày là thấy ngay.

“Cả đời này, anh chỉ mong có thể cùng em đi đến bạc đầu, không có ai khác, thề mãi mãi chỉ thích mình em, có lẽ em sẽ không tin, dù sao cả đời thật sự quá dài, nhưng anh cũng không biết phải nói gì để em tin anh…”

Nội dung thư từ đầu tới cuối đều tràn đầy khổ não mà giải thích, nguyên nhân là vì Du Dao trông thấy một nữ sinh tỏ tình với Giang Trọng Lâm. Thật ra anh rất vô tội, chỉ lễ phép từ chối đối phương, lúc bị nữ sinh kia kích động bắt lấy tay, anh cũng nhanh chóng kéo người ta ra, Du Dao vốn chẳng có lý do để giận Giang Trọng Lâm. Nhưng cô cứ vô duyên vô cớ mà dỗi vậy đấy, có lẽ là vì cô bé đó đã trẻ đẹp lại còn mang một tấm lòng son rõ ràng như thế, ánh mắt dành cho anh cũng cố chấp như mỗi khi anh nhìn cô, hai người đứng dưới bóng cây trông thật xứng đôi làm cô tức chết đi được.

Du Dao thừa nhận mình đang ghen, không chỉ vậy, càng ghen ghét mất bình tĩnh cô càng cảm thấy mất mặt, phớt lờ Giang Trọng Lâm cả một ngày nên anh mới hoảng sợ, vô cùng trịnh trọng viết thư gửi cô bày tỏ cõi lòng, nhiều lần hứa hẹn chỉ thích mình cô, thích cả đời.

Nhận được thư, Du Dao rất cảm động, nhưng đồng thời cô cũng không tin trên thế gian này sẽ có tình cảm lâu dài đến cả đời không thay đổi, cũng không tin anh chàng trẻ tuổi tràn ngập tình yêu này có thể gìn giữ vẹn nguyên tấm lòng của mình đến bạc đầu, đây là một việc rất không thể tưởng tượng, Dopamine tình yêu cùng lắm chỉ tồn tại mấy năm, nếu không đã chẳng có nhiều người yêu lâu rồi vẫn chán nhau như vậy.

Khi đó cô cầm thư nghĩ, có lẽ sau khi cô chung sống với người này vài năm, tình yêu và sự nồng nhiệt rồi cũng sẽ bị mài mòn, ngày ngày cãi vã vì mấy chuyện vụn vặt, giống như những cặp vợ chồng mà cô đã từng gặp vậy, cảm thấy bực bội với tất cả mọi thứ của đối phương.

Những ai có người yêu hoặc nhiều hoặc ít đều chôn dưới đáy lòng mình các loại ý tưởng bi quan tương tự.

Giờ phút này, Du Dao gặp lại bức thư nhiều năm trước, cô đọc lại một lần, đọc từng câu từng chữ.

Người đàn ông viết bức thư này quả thật đã làm được, chỉ có mỗi mình cô, chỉ thích cô, thích cả đời. Người ấy đã dùng thời gian để chứng minh cho cô thấy, trên thế giới thực sự có tình cảm mãi không phôi pha, song quá trình chứng minh lại vô cùng chua xót.

Du Dao cố gắng điều chỉnh cảm xúc, rút từ phía dưới ra hai tấm vé, là vé đặt trước trên mạng của một triển lãm ở Tử Cấm thành. Giang Trọng Lâm muốn đi, hai người dự định ngày 20 tháng 7 sẽ cùng đến dự triển lãm này. Tuy ngày 15 mới đúng là ngày kỷ niệm một năm ngày cưới, nhưng hôm đó Giang Trọng Lâm không có thời gian nên cuộc hẹn hò kỷ niệm được định vào ngày 20.

Cuối cùng hai người chưa kịp đi, hai tấm vé đến giờ vẫn còn ở đây.

Du Dao nhắm mắt lại, lần lượt trả những thứ này về chỗ cũ, sau đó nhìn về phía một đám sổ tay bìa đen kia. Cô cầm quyển trên cùng nhìn có vẻ mới nhất lên mở ra. Đây là một quyển bút kí, bên trong viết rất nhiều thứ lộn xộn.

Đúng rồi, Giang Trọng Lâm có thói quen mang theo một quyển bút kí tùy thân, ghi lại những thông tin hằng ngày và một số linh cảm. Du Dao lật vài trang, phát hiện quyển sổ này vẫn chưa được dùng hết, lần sử dụng gần nhất là vào mấy tháng trước. Cô cắn cắn môi, lật đến đó, thời gian là lúc cô vừa trở về không lâu, trên mặt giấy chỉ có một đoạn văn.

“Em ấy trở về thật rồi, vẫn dáng vẻ đó, vẫn là em trong kí ức của tôi, nhưng nhìn em như vậy tôi chỉ thấy đau lòng. Vợ tôi tốt đẹp là thế, vậy mà tôi chỉ cho em ấy được hai phiên bản tệ nhất của mình: Giang Trọng Lâm trẻ dại ngày xưa, và Giang Trọng lâm già yếu của hiện tại. Tôi…”

Dòng chữ dừng ở đây, dường như người viết đã đau đến không nhấc nổi bút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện