Trước Tết Âm lịch, Du Dao mua vài chậu cây về treo giấy đỏ, một chậu kim quất nho nhỏ trưng trong phòng khách, một chậu tịch mai[1] lớn đặt trước nhà, một chậu thủy tiên trang trí thư phòng, cuối cùng là một chậu dâu tây kết mười mấy quả đỏ au, to bằng ngón tay cái cực kì đáng yêu, để nó yên vị ngay trên tủ đầu giường trong phòng ngủ.
[1] Tịch mai (腊梅) là một loài thực vật có hoa trong họ Lạp Mai, loài cây trang trí đặc sản truyền thống quý báu của Trung Quốc, có lịch sử vun trồng lâu đời và văn hóa tịch mai phong phú.
Đêm xuống, cô nhìn chậu dâu tây bắt mắt, không kiềm được vươn tay hái một quả nhét vào miệng. Ngọt ngoài ý muốn, vì thế lại tiếp tục ngắt thêm hai quả, quay sang thì phát hiện Giang Trọng Lâm bên cạnh đang vô cùng bất đắc dĩ xem cô ăn vụng. Du Dao cười rộ lên, thuận tiện đút cho anh một quả dâu nhỏ trong tay.
“Ngọt lắm đấy, anh thử đi.”
Giang Trọng Lâm ngó cái chậu bị cô vặt trụi gần một nửa: “… Mình có mua dâu to để trong tủ mát mà, em muốn ăn thì anh đi rửa nhé?”
Nói đoạn toan ngồi dậy, Du Dao thò tay kéo anh lại, tiện thể xoay người gác một chân lên đè anh, “Anh chẳng hiểu gì cả, dâu to tuy ngon nhưng lên giường lại thấy kế bên có mấy quả dâu mọng nước thì vẫn không nhịn dược, em không thèm ăn mà là ngứa tay.”
Giang Trọng Lâm không chú ý nghe cô nói lý, anh đang tập trung vào cái bụng đã khá lớn của cô.
“Em cẩn thận một tí, đừng xoay người nhanh vậy kẻo lát nữa chân lại chuột rút đấy.”
Vì bụng Du Dao ngày một lớn nên cô không quen nằm thẳng ngủ nữa, cứ thấy không yên giấc, như có thứ gì đè ngay ngực, vậy nên cô chuyển sang nằm nghiêng. Nhưng nghiêng về một bên lâu rồi thì cô lại khó chịu lật người, ôm bụng đổi sang bên kia, hễ cử động một tí là Giang Trọng Lâm tỉnh ngay, xoa đầu hỏi cô có khó chịu không.
Du Dao là một thai phụ phóng khoáng, bé con trong bụng lại ngoan, thế nên quá trình mang thai thoải mái một cách bất ngờ, trừ mấy ngày đầu nôn nghén, nay cô hoàn toàn bình thường, song thi chân thỉnh thoảng lại bị chuột rút.
Thầy Giang chăm cô rất cẩn thận, ngay lần đầu cô bị chuột rút ra đã phát hiện ra, ngồi dậy xoa bóp chân chuột cho cô, những ngày sau lần nào anh cũng làm vậy, Du Dao cảm động hết nấc, nhưng vẫn từ chối anh vì quá nhột, cô sợ nhất là người khác bóp chân mình, thà chịu đau một chút còn hơn nhột đến mức ôm bụng bò loạn xạ trên giường.
Sau đó thầy Giang bổ sung mạnh canxi cho cô, để cô ngâm chân trước ngủ mỗi ngày, quả nhiên qua một thời gian thì việc chuột rút giảm thấy rõ. Du Dao ngâm chân xong bò lên giường, không đắp chăn mà phơi cặp chân của mình ra hỏi thầy Giang, “Anh xem có giống hai cây củ cải trắng không?”
Chân sưng lên do mang thai đúng là có chút dáng dấp của cải trắng. Thầy Giang không hùa theo câu nói đùa của cô, kéo chăn lên không để cô lạnh.
Đắp chăn rồi bụng càng nhô ra rõ ràng, Du Dao vuốt bụng cảm thán, “Dưa này càng ngày càng to.” Cô gập ngón tay gõ một cái, tự lồng tiếng bịch bịch bịch, “Mà vẫn chưa chín nữa.”
Ngay sau đó, chỗ cô vừa gõ lập tức lồi lên, Du Dao úi dà một tiếng, “Lại ngọ nguậy, Dưa Hấu đừng quậy nữa, mau ngủ đi.”
Từ khi bụng bắt đầu to lên, Du Dao cười gọi nó là quả dưa hấu, kêu hoài kêu mãi, thế là tên thân mật bé con trở thành Dưa Hấu. thầy Giang không dị nghị gì với cái tên này, cũng gọi con là Dưa Hấu luôn.
“Được rồi, đã đến giờ dạy, thầy Giang ơi, giao sân khấu cho thầy đấy.” Du Dao thoải mái nằm ườn ra, đợi thầy Giang thai giáo bằng cách đọc bài, bắt đầu từ bài đầu tiên của lớp Một. Tuy trước đó thầy Giang định đọc mấy bài thơ ca hay ho ý nghĩa nhưng cô lại cảm thấy, đọc trước sách là rất cần thiết, cho nên mới đổi thành sách giáo khoa ngữ văn của lớp nhỏ. Đương nhiên, thế này cũng là do Du Dao có chút ý đồ xấu.
“Ngỗng ngỗng ngỗng”, “Bời bời đồng cỏ tốt”, “Ngẩng đầu nhìn trăng sáng”, Chú vịt con hay Chim én và mùa xuân[2], cô đều đã được nghe anh giáo sư được người người sùng kính này đọc được một thời gian, mỗi lần nghe anh dùng một chất giọng thuần hậu ôn hòa đọc những thứ như “Mẹ, mẹ ơi, vịt con hỏi mẹ” là Du Dao cười ngất, sau đó có thể vui vẻ suốt cả ngày.
[2] Lần lượt là ba câu thơ thuộc các bài “Vịnh ngỗng” (咏鹅), “Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt” (赋得古原草送别), “Tĩnh dạ tứ” (静夜思), câu hát trong bài “Chú vịt con” (小鸭子), và tên cuốn sách Chim én và mùa xuân (燕子和春天).
Thầy Giang không hề bị thái độ không phối hợp của mẹ đứa nhỏ ảnh hưởng, vẫn cứ nghiêm túc tích cực giao lưu với con yêu. Nhiều khi mấy bài đọc này còn là khúc hát ru, Du Dao lúc mới hơn hai mươi tuổi đêm nào cũng phải hơn mười hai giờ mới ngủ, sau khi ở chung với Giang Trọng Lâm thì không ít thói quen thay đổi, bình thường đã có thể ngủ trước mười hai giờ, hiện tại lại bị ông Giang ảnh hưởng, càng ngày ngủ càng sớm, đúng là trải nghiệm sớm cuộc sống của người già.
Chậu dâu tây đầu giường cuối cùng vẫn bị Du Dao ăn sạch trong vòng hai ngày. Thầy Giang không tài nào ngăn cản nổi cái sự ngứa tay của cô, thấy cô thở dài với chậu dâu toàn lá xanh rờn, anh còn đặc biệt rửa sẵn cho cô một đĩa dâu để đó.
“Buổi tối trước khi ngủ không nên ăn dâu tây đâu, sẽ hại răng đấy.” Du Dao nói khoác mà không biết ngượng, cứ như quên mất hai ngày trước người nào đó đã vặt trụi quả của chậu dâu bé bỏng bên cạnh.
Hai ngày trước Tết, chữ Phúc và câu đối được dán trước cửa, hình cắt giấy được dán trên cửa sổ, đỏ tươi rực rỡ, ngập tràn không khí Tết. Lúc dán câu đối, Du Dao xung phong nhận việc, thấy cô ôm bụng định leo lên trên ghế đẩu để dán, thầy Giang sợ đến mức suýt ra bệnh tim, cuối cùng cũng khuyên được cô để anh làm, nhưng còn chữ Phúc với riềm giấy đều là Du Dao dán.
Hai người chậm rì rì dọn vệ sinh nhà cửa rồi bỏ đồ ăn vặt vào khay, chờ khách đến thăm ngày Tết.
Sáng ngày ba mươi, có một ông lão tới nhà. Ông lão tên Cù Như Phong, là anh họ của Giang Trọng Lâm, cũng là thân thích duy nhất còn sống của anh. Cha anh là con một, mẹ có một người anh, hiện giờ những bậc cha chú đều đã qua đời, chỉ còn mỗi người anh họ này là thân cận nhất về mặt huyết thống với Giang Trọng Lâm. Ông đã bảy mươi mốt, càng già càng dẻo dai, chú trọng ăn mặc, khí thế vô cùng đáng sợ, cây gậy chống dưới tay thoạt nhìn không phải dùng để trợ giúp cho việc leo cầu thang, mà như dùng để tẩn người khi phật ý.
Du Dao cũng đã gặp người anh họ này nhiều lần, trước đây sở dĩ cô quen biết Giang Trọng Lâm là vì đi xem mắt thay bạn tốt, lúc đó đối tượng của Dương Quân chính là vị này, sau đó Giang Trọng Lâm đến thay anh họ, nhờ đó hai người mới gặp nhau, xét trên phương diện nào đó thì anh họ giống như bà mối vậy.
“Hai đứa sang bên anh ăn Tết đi, năm ngoái anh kêu mà em không chịu đi, năm nay dù thế nào cũng nên dẫn Du Dao qua để mấy đứa nhỏ nhà anh gặp dì của chúng chứ.” Ông Cù nói rất nghiêm, nếp nhăn nơi đầu mày khá rõ, nhìn là biết đây là một người luôn luôn nghiêm túc, hơn nữa nghe đâu ông là sếp của công ty nào đó, đã quen là người quyết sách, lúc nào nói chuyện cũng có vài phần cứng rắn, song đối đãi với Du Dao lại không tệ.
Giang Trọng Lâm cũng rất tôn trọng anh họ, mấy năm nay ông giúp đỡ anh không ít lần, hai anh em khá thân thiết. Trước kia mỗi khi anh họ tự đến gọi, nếu anh có thời gian thì sẽ sang nhà ông ăn Tết, nhưng giờ Du Dao mang thai, anh sợ cô ngại rắc rối, đã không khỏe còn phải xã giao với cả một đại gia đình nên định từ chối.
Anh chưa kịp nói gì, Du Dao đã đạp anh một cái dưới bàn trà, cô cười híp mắt đồng ý, “Anh họ đích thân đến, đương nhiên bọn em sẽ đi rồi, chỉ sợ sẽ làm phiền cả nhà thôi.”
Ông cụ thấy cô bằng lòng, sắc mặt dịu đi, nhưng giọng vẫn rất nghiêm khắc: “Phiền gì mà phiền, mấy đứa cũng là người một nhà mà.”
Người đàn ông trung niên bên cạnh ông cụ là con cả của ông, ban đầu gọi một tiếng dì dượng rồi không nói gì nữa, bây giờ cũng cười cười: “Dì đừng khách sáo với tụi con ạ, năm nay dì dượng đến được là bố con đã vui lắm rồi, sau này nếu hai người năm nào cũng sang nhà cùng ăn Tết, chung vui với tất cả mọi người thì còn gì bằng.”
Ông Cù rất hài lòng với lời của con trai, gật đầu nói: “Phải, Du Dao trở về là tốt rồi, Trọng Lâm có tật xấu của mấy người trí thức, chú ý cái này để tâm cái kia, kêu nó mười lần có tám lần không chịu đi, em về lâu như vậy rồi mà lần nào anh bảo dẫn em sang nhà anh chơi nó cũng một mực từ chối, cứ phải bắt anh đích thân tới đón, rõ là kỳ cục.”
Giang Trọng Lâm cười khổ.
“Xe cũng tới rồi, đi thôi, cùng đón năm mới, ở lại bên kia hai ngày đi, phòng cho hai đứa cũng đã chuẩn bị xong xuôi hết.” Vị anh họ lớn tuổi giải quyết dứt khoát, một xe chở hai người đi.”
“Anh họ anh đúng là chẳng thay đổi tí nào cả.” Du Dao len lén rủ rỉ rù rì với ông Giang. Anh hắng giọng: “Anh ấy càng có tuổi thì càng không thích người khác phản bác mình.”
Là một ông lão phong kiến gia trưởng đích thực.
Vợ chồng cụ Cù và gia đình con cả ở tại một khu vực biển phong phú, lô đất rất khá, một biệt thự và hai vườn hoa trước sau. Xe dừng lại, người trong nhà nghe tiếng đi ra, là vài người nam nữ tuổi tác khác nhau và mấy đứa trẻ.
Ông Cù có hai trai một gái, ba người con đều đã kết hôn sinh con, một đại gia đình nhân dịp Tết tụ hội lại thành một đám người lớn nhỏ đủ cả, đúng là náo nhiệt hơn chỗ Giang Trọng Lâm không biết bao nhiêu lần, chỉ mỗi tiếng đùa giỡn của bọn trẻ thôi là đã như một cái chợ rồi.
Cả nhà đã sớm biết chuyện của Du Dao, vậy nên ai cũng xử sự rất bình thường, nhiệt tình chào hỏi với cô. Mấy người kêu một tiếng dì đều lớn hơn cô, Du Dao cũng chào lại, cô đã quen việc ‘Bị bắt làm bậc bề trên của người lớn tuổi hơn mình’ rồi.
Tiếp đó đến lượt bọn trẻ, chúng gọi cô là bà dì.
Bà dì —— thôi được, đây là thứ bậc cao nhất của cô sau khi vượt thời gian đấy. Du Dao tức khắc cảm thấy mình già khụ, lên hàng ông bà thì lại chẳng thế? Cuối cùng là vợ của anh họ, tuy cũng bảy mươi rồi nhưng bảo dưỡng khá tốt, khí chất ngời ngời. Du Dao từng gặp chị không lâu trước khi cô mất tích ở hôn lễ hai người. Chẳng qua cô còn nhớ cũng không đồng nghĩa với việc người chị dâu không thân quen không gặp bốn mươi năm này cũng nhớ.
Chị dâu lớn tuổi bước lên cầm tay Du Dao, thái độ ôn hòa, “Du Dao phải không, lần đầu tiên đến, đừng khách sáo với chị nhé, nào, chúng ta vào nhà nói chuyện, ngoài này lạnh lắm. Bụng em cũng lớn rồi, phải cẩn thận đấy, bên này có bậc thang.”
“Dì ơi, dì biết là trai hay gái chưa ạ?” Cô con gái duy nhất của cụ Cù đi đến cạnh, thân mật đỡ tay cô.
Du Dao thích ứng rất nhanh với đại gia đình nhiều người, tự nhiên tán gẫu với họ, “Vẫn chưa, trai gái gì cũng được, dù sao Trọng Lâm cũng không kén, cứ tùy duyên thôi!”
“Cháu nghĩ dì vẫn nên đi xem thử đi ạ, chuẩn bị tâm lý trước, có điều cháu thấy trai gái đều như nhau, bây giờ đâu giống ngày xưa nữa, thời buổi này sinh con gái tốt hơn nhiều.”
[1] Tịch mai (腊梅) là một loài thực vật có hoa trong họ Lạp Mai, loài cây trang trí đặc sản truyền thống quý báu của Trung Quốc, có lịch sử vun trồng lâu đời và văn hóa tịch mai phong phú.
Đêm xuống, cô nhìn chậu dâu tây bắt mắt, không kiềm được vươn tay hái một quả nhét vào miệng. Ngọt ngoài ý muốn, vì thế lại tiếp tục ngắt thêm hai quả, quay sang thì phát hiện Giang Trọng Lâm bên cạnh đang vô cùng bất đắc dĩ xem cô ăn vụng. Du Dao cười rộ lên, thuận tiện đút cho anh một quả dâu nhỏ trong tay.
“Ngọt lắm đấy, anh thử đi.”
Giang Trọng Lâm ngó cái chậu bị cô vặt trụi gần một nửa: “… Mình có mua dâu to để trong tủ mát mà, em muốn ăn thì anh đi rửa nhé?”
Nói đoạn toan ngồi dậy, Du Dao thò tay kéo anh lại, tiện thể xoay người gác một chân lên đè anh, “Anh chẳng hiểu gì cả, dâu to tuy ngon nhưng lên giường lại thấy kế bên có mấy quả dâu mọng nước thì vẫn không nhịn dược, em không thèm ăn mà là ngứa tay.”
Giang Trọng Lâm không chú ý nghe cô nói lý, anh đang tập trung vào cái bụng đã khá lớn của cô.
“Em cẩn thận một tí, đừng xoay người nhanh vậy kẻo lát nữa chân lại chuột rút đấy.”
Vì bụng Du Dao ngày một lớn nên cô không quen nằm thẳng ngủ nữa, cứ thấy không yên giấc, như có thứ gì đè ngay ngực, vậy nên cô chuyển sang nằm nghiêng. Nhưng nghiêng về một bên lâu rồi thì cô lại khó chịu lật người, ôm bụng đổi sang bên kia, hễ cử động một tí là Giang Trọng Lâm tỉnh ngay, xoa đầu hỏi cô có khó chịu không.
Du Dao là một thai phụ phóng khoáng, bé con trong bụng lại ngoan, thế nên quá trình mang thai thoải mái một cách bất ngờ, trừ mấy ngày đầu nôn nghén, nay cô hoàn toàn bình thường, song thi chân thỉnh thoảng lại bị chuột rút.
Thầy Giang chăm cô rất cẩn thận, ngay lần đầu cô bị chuột rút ra đã phát hiện ra, ngồi dậy xoa bóp chân chuột cho cô, những ngày sau lần nào anh cũng làm vậy, Du Dao cảm động hết nấc, nhưng vẫn từ chối anh vì quá nhột, cô sợ nhất là người khác bóp chân mình, thà chịu đau một chút còn hơn nhột đến mức ôm bụng bò loạn xạ trên giường.
Sau đó thầy Giang bổ sung mạnh canxi cho cô, để cô ngâm chân trước ngủ mỗi ngày, quả nhiên qua một thời gian thì việc chuột rút giảm thấy rõ. Du Dao ngâm chân xong bò lên giường, không đắp chăn mà phơi cặp chân của mình ra hỏi thầy Giang, “Anh xem có giống hai cây củ cải trắng không?”
Chân sưng lên do mang thai đúng là có chút dáng dấp của cải trắng. Thầy Giang không hùa theo câu nói đùa của cô, kéo chăn lên không để cô lạnh.
Đắp chăn rồi bụng càng nhô ra rõ ràng, Du Dao vuốt bụng cảm thán, “Dưa này càng ngày càng to.” Cô gập ngón tay gõ một cái, tự lồng tiếng bịch bịch bịch, “Mà vẫn chưa chín nữa.”
Ngay sau đó, chỗ cô vừa gõ lập tức lồi lên, Du Dao úi dà một tiếng, “Lại ngọ nguậy, Dưa Hấu đừng quậy nữa, mau ngủ đi.”
Từ khi bụng bắt đầu to lên, Du Dao cười gọi nó là quả dưa hấu, kêu hoài kêu mãi, thế là tên thân mật bé con trở thành Dưa Hấu. thầy Giang không dị nghị gì với cái tên này, cũng gọi con là Dưa Hấu luôn.
“Được rồi, đã đến giờ dạy, thầy Giang ơi, giao sân khấu cho thầy đấy.” Du Dao thoải mái nằm ườn ra, đợi thầy Giang thai giáo bằng cách đọc bài, bắt đầu từ bài đầu tiên của lớp Một. Tuy trước đó thầy Giang định đọc mấy bài thơ ca hay ho ý nghĩa nhưng cô lại cảm thấy, đọc trước sách là rất cần thiết, cho nên mới đổi thành sách giáo khoa ngữ văn của lớp nhỏ. Đương nhiên, thế này cũng là do Du Dao có chút ý đồ xấu.
“Ngỗng ngỗng ngỗng”, “Bời bời đồng cỏ tốt”, “Ngẩng đầu nhìn trăng sáng”, Chú vịt con hay Chim én và mùa xuân[2], cô đều đã được nghe anh giáo sư được người người sùng kính này đọc được một thời gian, mỗi lần nghe anh dùng một chất giọng thuần hậu ôn hòa đọc những thứ như “Mẹ, mẹ ơi, vịt con hỏi mẹ” là Du Dao cười ngất, sau đó có thể vui vẻ suốt cả ngày.
[2] Lần lượt là ba câu thơ thuộc các bài “Vịnh ngỗng” (咏鹅), “Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt” (赋得古原草送别), “Tĩnh dạ tứ” (静夜思), câu hát trong bài “Chú vịt con” (小鸭子), và tên cuốn sách Chim én và mùa xuân (燕子和春天).
Thầy Giang không hề bị thái độ không phối hợp của mẹ đứa nhỏ ảnh hưởng, vẫn cứ nghiêm túc tích cực giao lưu với con yêu. Nhiều khi mấy bài đọc này còn là khúc hát ru, Du Dao lúc mới hơn hai mươi tuổi đêm nào cũng phải hơn mười hai giờ mới ngủ, sau khi ở chung với Giang Trọng Lâm thì không ít thói quen thay đổi, bình thường đã có thể ngủ trước mười hai giờ, hiện tại lại bị ông Giang ảnh hưởng, càng ngày ngủ càng sớm, đúng là trải nghiệm sớm cuộc sống của người già.
Chậu dâu tây đầu giường cuối cùng vẫn bị Du Dao ăn sạch trong vòng hai ngày. Thầy Giang không tài nào ngăn cản nổi cái sự ngứa tay của cô, thấy cô thở dài với chậu dâu toàn lá xanh rờn, anh còn đặc biệt rửa sẵn cho cô một đĩa dâu để đó.
“Buổi tối trước khi ngủ không nên ăn dâu tây đâu, sẽ hại răng đấy.” Du Dao nói khoác mà không biết ngượng, cứ như quên mất hai ngày trước người nào đó đã vặt trụi quả của chậu dâu bé bỏng bên cạnh.
Hai ngày trước Tết, chữ Phúc và câu đối được dán trước cửa, hình cắt giấy được dán trên cửa sổ, đỏ tươi rực rỡ, ngập tràn không khí Tết. Lúc dán câu đối, Du Dao xung phong nhận việc, thấy cô ôm bụng định leo lên trên ghế đẩu để dán, thầy Giang sợ đến mức suýt ra bệnh tim, cuối cùng cũng khuyên được cô để anh làm, nhưng còn chữ Phúc với riềm giấy đều là Du Dao dán.
Hai người chậm rì rì dọn vệ sinh nhà cửa rồi bỏ đồ ăn vặt vào khay, chờ khách đến thăm ngày Tết.
Sáng ngày ba mươi, có một ông lão tới nhà. Ông lão tên Cù Như Phong, là anh họ của Giang Trọng Lâm, cũng là thân thích duy nhất còn sống của anh. Cha anh là con một, mẹ có một người anh, hiện giờ những bậc cha chú đều đã qua đời, chỉ còn mỗi người anh họ này là thân cận nhất về mặt huyết thống với Giang Trọng Lâm. Ông đã bảy mươi mốt, càng già càng dẻo dai, chú trọng ăn mặc, khí thế vô cùng đáng sợ, cây gậy chống dưới tay thoạt nhìn không phải dùng để trợ giúp cho việc leo cầu thang, mà như dùng để tẩn người khi phật ý.
Du Dao cũng đã gặp người anh họ này nhiều lần, trước đây sở dĩ cô quen biết Giang Trọng Lâm là vì đi xem mắt thay bạn tốt, lúc đó đối tượng của Dương Quân chính là vị này, sau đó Giang Trọng Lâm đến thay anh họ, nhờ đó hai người mới gặp nhau, xét trên phương diện nào đó thì anh họ giống như bà mối vậy.
“Hai đứa sang bên anh ăn Tết đi, năm ngoái anh kêu mà em không chịu đi, năm nay dù thế nào cũng nên dẫn Du Dao qua để mấy đứa nhỏ nhà anh gặp dì của chúng chứ.” Ông Cù nói rất nghiêm, nếp nhăn nơi đầu mày khá rõ, nhìn là biết đây là một người luôn luôn nghiêm túc, hơn nữa nghe đâu ông là sếp của công ty nào đó, đã quen là người quyết sách, lúc nào nói chuyện cũng có vài phần cứng rắn, song đối đãi với Du Dao lại không tệ.
Giang Trọng Lâm cũng rất tôn trọng anh họ, mấy năm nay ông giúp đỡ anh không ít lần, hai anh em khá thân thiết. Trước kia mỗi khi anh họ tự đến gọi, nếu anh có thời gian thì sẽ sang nhà ông ăn Tết, nhưng giờ Du Dao mang thai, anh sợ cô ngại rắc rối, đã không khỏe còn phải xã giao với cả một đại gia đình nên định từ chối.
Anh chưa kịp nói gì, Du Dao đã đạp anh một cái dưới bàn trà, cô cười híp mắt đồng ý, “Anh họ đích thân đến, đương nhiên bọn em sẽ đi rồi, chỉ sợ sẽ làm phiền cả nhà thôi.”
Ông cụ thấy cô bằng lòng, sắc mặt dịu đi, nhưng giọng vẫn rất nghiêm khắc: “Phiền gì mà phiền, mấy đứa cũng là người một nhà mà.”
Người đàn ông trung niên bên cạnh ông cụ là con cả của ông, ban đầu gọi một tiếng dì dượng rồi không nói gì nữa, bây giờ cũng cười cười: “Dì đừng khách sáo với tụi con ạ, năm nay dì dượng đến được là bố con đã vui lắm rồi, sau này nếu hai người năm nào cũng sang nhà cùng ăn Tết, chung vui với tất cả mọi người thì còn gì bằng.”
Ông Cù rất hài lòng với lời của con trai, gật đầu nói: “Phải, Du Dao trở về là tốt rồi, Trọng Lâm có tật xấu của mấy người trí thức, chú ý cái này để tâm cái kia, kêu nó mười lần có tám lần không chịu đi, em về lâu như vậy rồi mà lần nào anh bảo dẫn em sang nhà anh chơi nó cũng một mực từ chối, cứ phải bắt anh đích thân tới đón, rõ là kỳ cục.”
Giang Trọng Lâm cười khổ.
“Xe cũng tới rồi, đi thôi, cùng đón năm mới, ở lại bên kia hai ngày đi, phòng cho hai đứa cũng đã chuẩn bị xong xuôi hết.” Vị anh họ lớn tuổi giải quyết dứt khoát, một xe chở hai người đi.”
“Anh họ anh đúng là chẳng thay đổi tí nào cả.” Du Dao len lén rủ rỉ rù rì với ông Giang. Anh hắng giọng: “Anh ấy càng có tuổi thì càng không thích người khác phản bác mình.”
Là một ông lão phong kiến gia trưởng đích thực.
Vợ chồng cụ Cù và gia đình con cả ở tại một khu vực biển phong phú, lô đất rất khá, một biệt thự và hai vườn hoa trước sau. Xe dừng lại, người trong nhà nghe tiếng đi ra, là vài người nam nữ tuổi tác khác nhau và mấy đứa trẻ.
Ông Cù có hai trai một gái, ba người con đều đã kết hôn sinh con, một đại gia đình nhân dịp Tết tụ hội lại thành một đám người lớn nhỏ đủ cả, đúng là náo nhiệt hơn chỗ Giang Trọng Lâm không biết bao nhiêu lần, chỉ mỗi tiếng đùa giỡn của bọn trẻ thôi là đã như một cái chợ rồi.
Cả nhà đã sớm biết chuyện của Du Dao, vậy nên ai cũng xử sự rất bình thường, nhiệt tình chào hỏi với cô. Mấy người kêu một tiếng dì đều lớn hơn cô, Du Dao cũng chào lại, cô đã quen việc ‘Bị bắt làm bậc bề trên của người lớn tuổi hơn mình’ rồi.
Tiếp đó đến lượt bọn trẻ, chúng gọi cô là bà dì.
Bà dì —— thôi được, đây là thứ bậc cao nhất của cô sau khi vượt thời gian đấy. Du Dao tức khắc cảm thấy mình già khụ, lên hàng ông bà thì lại chẳng thế? Cuối cùng là vợ của anh họ, tuy cũng bảy mươi rồi nhưng bảo dưỡng khá tốt, khí chất ngời ngời. Du Dao từng gặp chị không lâu trước khi cô mất tích ở hôn lễ hai người. Chẳng qua cô còn nhớ cũng không đồng nghĩa với việc người chị dâu không thân quen không gặp bốn mươi năm này cũng nhớ.
Chị dâu lớn tuổi bước lên cầm tay Du Dao, thái độ ôn hòa, “Du Dao phải không, lần đầu tiên đến, đừng khách sáo với chị nhé, nào, chúng ta vào nhà nói chuyện, ngoài này lạnh lắm. Bụng em cũng lớn rồi, phải cẩn thận đấy, bên này có bậc thang.”
“Dì ơi, dì biết là trai hay gái chưa ạ?” Cô con gái duy nhất của cụ Cù đi đến cạnh, thân mật đỡ tay cô.
Du Dao thích ứng rất nhanh với đại gia đình nhiều người, tự nhiên tán gẫu với họ, “Vẫn chưa, trai gái gì cũng được, dù sao Trọng Lâm cũng không kén, cứ tùy duyên thôi!”
“Cháu nghĩ dì vẫn nên đi xem thử đi ạ, chuẩn bị tâm lý trước, có điều cháu thấy trai gái đều như nhau, bây giờ đâu giống ngày xưa nữa, thời buổi này sinh con gái tốt hơn nhiều.”
Danh sách chương