Edit: Lạc Thần

Mùa thu ngắn tại Chi Xuyên, một trận mưa qua đi, liền tựa như tiến vào mùa đông, ẩm ướt u ám. Tưởng Hòa Hoa bắt đầu làm ngoài giờ với công việc hậu cần ở công ty của Chu Hiểm và Phương Cử, chủ yếu là làm công việc văn kiện hậu cần. Phương Cử mở cửa sau cho cô, cho phép cô mang về túc xá làm, đỡ phải khổ cực đi đi về về, Tưởng Hòa Hoa thường ngày cũng không cần phải mệt mỏi giống ngày xưa nữa.

Hứa Đường tính chờ ăn tết ở trấn trên, đầu xuân lại về Chi Xuyên, Chu Hiểm phải theo cô, chủ yếu phụ trách nghiệp vụ Lộc Sơn, tất cả công việc ở Chi Xuyên, giao tất cả cho Phương Cử quản lý. Phương Cử loay hoay quá sức, nhưng mỗi tuần vẫn sẽ nhín chút thời gian ăn bữa cơm với Tưởng Hòa Hoa.

Phương Cử đưa Tưởng Hòa Hoa về túc xá, lại bị bạn cùng phòng trông thấy nhiều lần. Bạn cùng phòng nhịn không được trêu ghẹo nói: "Tớ thấy bằng hữu của chồng đàn chị sắp trở thành bạn trai cậu rồi nha?"

Vốn cho rằng Tưởng Hòa Hoa sẽ giống như trước đây thề thốt phủ nhận, ai ngờ cô nhíu nhíu mày, chỉ nói: "Người ta chạy Mercedes-Benz, cha mẹ ở quê nhà tớ là người có quyền có thế trên huyện, ánh mắt sao có thể thấp đến loại trình độ này."

Bạn cùng phòng giật mình, đưa tay nhẹ bóp lấy cằm cô, ngửa mặt lên: "Cậu cậu cậu thật sự được anh ta tỏ tình rồi à?"

Tưởng Hòa Hoa chớp mắt: "Không có."

"Trợn mắt nói dối."

"Thật không có, đối phương là xem ở trên mặt mũi chị của tớ chiếu cố tớ, căn bản không có muốn phát triển với tớ."

"... Cho nên là cậu động tâm?"

Tưởng Hòa Hoa không lên tiếng.

Thực ra lúc đầu cô cũng không muốn thừa nhận điều này, để cho cô tiếp nhận sự thật rằng mình thích người năm đó cõng mình chạy khỏi những tên tội phạm cướp giật trong rừng trúc, quả thực so với việc để cô chấp nhận việc tất cả bài thi chuyên ngành cuối kỳ của mình bị treo còn khó hơn.

Nhưng hơn nửa năm này ở chung với nhau, Phương Cử có thể nói là có tình có nghĩa. Đối với cô chiếu cố có thừa, cầu được ước thấy không nói, ngẫu nhiên cô động kinh tính khí hỏng bét cũng tiếp nhận đến không có chút lời oán giận nào.

Có lần cuối tuần, cô qua công ty Phương Cử đưa bản thảo đã được làm tốt, thuận tiện cùng anh ăn một bữa cơm chiều. Phương Cử chưa học xong cấp ba, mỗi lần nghe cô nhắc đến cuộc sống đại học, chắc chắn sẽ cảm thấy bùi ngùi. Tưởng Hòa Hoa liền hỏi anh, vì cái gì không học đại học.

Phương Cử cười cười: "Muốn kế thừa di chí* anh của anh."

* Di chỉ: chí nguyện của người đã chết

Tưởng Hòa Hoa  lại nghĩ tới trên xe ngày đó, anh chưa từng có vẻ mặt nghiêm túc như vậy. Lúc anh trai của anh mất, chung quy phá lệ nghiêm túc.

Kết xong sổ sách, Tưởng Hòa Hoa đi toilet, Phương Cử đi ra ngoài trước đợi cô. Lúc Tưởng Hòa Hoa đi ra, Phương Cử đứng dưới cột điện trước cửa ra vào, cúi đầu nghe điện thoại. Không biết bên kia nói cái gì, toàn bộ quá trình chỉ thấy anh cúi thấp đầu, thấy không rõ vẻ mặt. Một lát, anh để điện thoại xuống, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về một chỗ trên bầu trời đêm, cúi đầu  buông tiếng thở dài.

Tưởng Hòa Hoa dừng bước tại chỗ, bỗng nhiên không dám bước lên trước, cũng không dám lên tiếng gọi anh.

Giờ này khắc này yên tĩnh cùng với cô độc là thuộc về anh, âm thanh này bao hàm tiếng thở dài vô tận trong đáy lòng, cũng là thuộc về một mình anh.

Cô chợt cảm thấy trái tim mình trướng lên chua xót khó chịu, một loại ủy khuất không thể gọi tên giống như thủy triều xông tới.

Ngược lại là Phương Cử trông thấy cô trước, cười cừoi với cô: "Ngốc đứng ở đó làm gì, đi thôi."

Trên đường trở về, Tưởng Hòa Hoa hết sức im lặng. Cho là tâm tình của anh Phương Cử không tốt, cũng không dám tùy tiện mở miệng.

Cuối tuần ban đêm nhiều xe, trên đường chặn đến rối tinh rối mù.

Đột nhiên trong đầu Tưởng Hòa Hoa nhảy ra một cái ý niệm, muốn cứ bị chặn lại như vậy, vĩnh viễn không đến được ký túc xá thì càng tốt.

Ý tưởng này vừa mới xuất hiện, cô bị chính mình làm cho giật mình, tranh thủ thời gian liếc nhìn Phương Cử một chút. Anh đang nhìn về phía trước, ngón tay buồn bực ngán ngẩm gõ tay lái.

Còn lại nửa lộ trình, cô đều đang nỗ lực kéo những suy nghĩ xấu xa này xuống, mãi cho đến dưới lầu ký túc xá.

Phương Cử vẫy tay, trên mặt vẫn treo nụ cười sáng ngời: "Đi lên nghỉ ngơi sớm một chút!"

Tưởng Hòa Hoa rủ mắt xuống, đi vào trong mấy bước, đột nhiên dừng lại quay người, xe Phương Cử dừng lại trong bóng đêm tối đen.

Trong nháy mắt này, cô nghĩ rõ ràng.

Từ nay về sau, cô sẽ tiếp tục nỗ lực để tìm hiểu rõ suy nghĩ của Phương Cử là như thế nào. Có thể người này tùy tiện không tim không phổi, tính tình đối với ai cũng đều giống như nhau.

Tưởng Hòa Hoa bất đắc dĩ, goi điện cho Hứa Đường. Trước tiên cô nói chuyện quanh quẩn về cha mình, hàn huyên vài câu, cuối cùng không được tự nhiên xoay

tới vấn đề chính: "Cái đó... Chị Hứa Đường, chị có nghe Phương Cử nói qua về chuyện yêu đương chưa vậy?"

"Hai năm nay thì không, trước kia chị cũng không rõ, em chờ một chút." Giọng nói xa một chút, Hứa Đường gọi to "Ông xã", sau đó hỏi: "Phương Cử có nói qua chuyện yêu đương với anh không?"

Mơ hồ có tiếng cười của em bé, giọng nói của Chu Hiểm truyền đến: "Nói qua rồi, trước kia lúc ở Độ Hà trấn."

Giọng nói Hứa Đường xích lại gần: "Không có!"

Tưởng Hòa Hoa buồn cười: "Không phải anh Hiểm nói lúc anh ấy ở Độ Hà trấn có nói qua sao?"

"Vậy cũng có thể kêu là nói chuyện yêu đương?" Hứa Đường dừng một chút: "Hòa Hoa, em hỏi cái này làm cái gì?"

Trên mặt Tưởng Hòa Hoa nóng lên: "Không, chỉ là hiếu kỳ."

Bên kia yên tĩnh một lát, cười cười.

Hứa Đường là người rất thông minh, Tưởng Hòa Hoa đoán rằng cô đã biết, dứt khoát không hề che giấu: "Chị Hứa Đường, chị có thể nói một chút chuyện của Phương Cử và anh trai của anh ấy cho em biết được không?"

"Em chờ một chút." Một lát, tiếng ồn ào bên kia hoàn toàn biến mất không nghe thấy gì nữa, nghĩ là Hứa Đường đổi sang phòng khác: "Em biết lão Trịnh không?"

"Có nghe Phương Cử nhắc đến, nói cái gì toà án thẩm vấn, còn có tử hình..."

"Ừm, phán quyết gần nhất của bồi thẩm đoàn dành cho lão Trịnh, là tử hình."

Tưởng Hòa Hoa dừng một chút: "Cho nên lão Trịnh..."

"Là thủ phạmhại chết Phương Kình anh trai của Phương Cử."

Hứa Đường nói toàn bộ câu chuyện trong đó một năm một mười cho Tưởng Hòa Hoa nghe, chỉ bỏ bớt chi tiết sau cùng bắt được lão Trịnh.

Tưởng Hòa Hoa nghexong thật lâu không nói gì: "Em... Em không nghĩ tới..."

"Phương Cử không giống như bề ngoài cậu ấy thể hiện, có thể vì một việc mà kiên trì nhiều năm như vậy, mười phần không đơn giản."

Tưởng Hòa Hoa khẽ kêu một tiếng "Ừ".

Hứa Đường cười cười: "Về phần nói chuyện yêu đương sao, loại người như cậu ta, không nói thẳng cậu ta sẽ không hiểu. Cái gì ám chỉ khéo léo, hết thảy không cần diễn, chị đoán chừng chỉ cần say khướt rồi bá vương ngạnh thương cung là hữu dụng nhất..."

Tưởng Hòa Hoa mặt đỏ tới mang tai: "Chị Hứa Đường!"

Hứa Đường cười ha ha: "Chị nói đùa. Nếu là em... Thì trực tiếp nói với cậu ta đi, mặc kệ cậu ta nghĩ gì về em, nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ, sẽ không qua loa với em."

Sau khi tìm Hứa Đường lĩnh giáo kinh nghiệm, Tưởng Hòa Hoa liền chờ một cơ hội thích hợp, rất nhanh liền đến lúc cô chờ đợi. Đầu tháng mười hai trong học viện có một giải đấu lớn về văn nói, cô cầm tiền thưởng, được một ngàn đồng tiền thưởng, nhân cơ hội đưa ra muốn mời Phương Cử ăn cơm.

Lần này không phải tới chỗ ăn mỳ lần trước, Tưởng Hòa Hoa cố ý lướt qua các lời bình luận trên website tìm một quán cơm có không gian riêng tư tốt. Quán cơm thiết kế sáng tạo, toàn bộ ghế dài bố trí bên trong rừng trúc, nơi xa nước chảy róc rách, mười phần vắng vẻ.

Tưởng Hòa Hoa trước kính Phương Cử ba chén, cảm ơn anh trong khoảng thời gian này đã chiếu cố. Một lời nói nói đến làm cho Phương Cử có chút xấu hổ: "Em là em gái của chị dâu, cần phải cần phải."

Bây giờ Tưởng Hòa Hoa nghe thấy anh nói những lời này trong lòng liền tức giận: "Nếu em không phải làm em gái của chị Hứa Đường, thì anh sẽ không chiếu cố em?"

Phương Cử cười ha ha một tiếng: "Nói lời ngốc nghếch gì vậy,  nếu em không phải em gái của chị dâu, anh nhận cũng không nhận ra em, muốn chiếu cố cũng không có cách nào nha!"

Tưởng Hòa Hoa cũng bị tức chết rồi.

Vài ly rượu chảy xuống bụng, lá gan của cô lớn hơn một chút, hít sâu một hơi, liền muốn mở miệng thẳng thắn, ai ngờ điện thoại di động của Phương Cử không đúng lúc vang lên.

"Thật ngại, điện thoại công việc quan trọng." Phương Cử giải thích một câu, nhận đi ra ngoài.

Một bữa cơm, anh tiếp bốn năm cuộc điện thoại. Mỗi lần Tưởng Hòa Hoa chuẩn bị tốt cảm xúc liền bị đánh gãy, tức giận đến mức muốn thổ huyết, buồn bực uống rược vào, lại đau lòng bữa cơm này mắc như vậy.

Cơm nước xong xuôi, Tưởng Hòa Hoa muốn trả tiền, lại bị Phương Cử cản lại: "Em đoạt giải, vốn nên là anh thay emchúc mừng. Em vẫn còn là học sinh, chớ đoạt với anh, anh trả là được."

"Đã nói em mời thì chính là em mời! Anh cái người này thật phiền phức!" Tưởng Hòa Hoa "Bốp" một cái đập ba tờ tiền giấy lên bàn.

Phương Cử sững sờ một chút.

Tưởng Hòa Hoa đứng lên, bước chân đã có chút không ổn định, Phương Cử vội vàng tiến lên đỡ lấy cánh tay cô.

Chờ một lát, phục vụ viên đưa biên lai và trả tiền thừa tới, Tưởng Hòa Hoa tùy ý bỏ vào bên trong túi áo: "Đi thôi."

Phương Cử chạy nhanh cầm túi xách cô để trên ghế lên, nửa vịn cô, đi ra khỏi quán cơm.

Đến ven đường, Tưởng Hòa Hoa chợt đẩy anh ra, dưới chân cô lảo đảo một cái, lui ra phía sau một bước đứng vững, mắt say lờ đờ mông lung, nhìn Phương Cử: "Phương Cử, anh cảm thấy con người của em thế nào?"

Phương Cử gãi gãi đầu, cười nói: "Rất tốt."

"So với chị Hứa Đường thì sao?"

"Hai ngươi không phải một loại, không cách nào so sánh được."

Tưởng Hòa Hoa trừng anh: "Làm sao không cách nào so sánh được?"

Phương Cử dở khóc dở cười: "Em uống say rồi, anh đưa em trở về."

Tưởng Hòa Hoa lắc đầu, đứng tại chỗ bất động, hai gò má đỏ hồng, lẳng lặng nhìn Phương Cử một lát: "Anh Phương, em khó chịu."

Phương Cử sững sờ, đây là lần đầu tiên Tưởng Hòa Hoa gọi anh như vậy.

Anh tiến lên mấy bước, đỡ lấy cánh tay Tưởng Hòa Hoa: "Khó chịu thì trở về ngủ đi, về sau đừng uống nhiều như vậy..."

Còn chưa nói xong, liền bị Tưởng Hòa Hoa ôm chặt lấy cổ.

Phương Cử sửng sốt, sau một lúc lâu, đưa tay sờ sờ đầu người nằm trong lồng ngực mình: "Hòa Hoa?"

Tưởng Hòa Hoa chậm rãi ngẩng đầu, hơi say rượu ánh sáng trong mắt nhẹ lưu chuyển, bình tĩnh nhìn anh, mười phần sáng ngời, giống như là ngôi sao trong đêm lạnh.

Phương Cử không khỏi hô hấp trì trệ. Tiếp theo một cái chớp mắt, một cái tay ấm áp trèo lên cổ anh, sau đó có vật gì đó mềm mại hơi nóng dán lên trên môi anh.

Tiếng xe cộ chạy qua, tiếng ồn ào của thực khách nơi xa, có ai kéo căng cuống họng cất tiếng cười to...

Thế giới trong nháy mắt đứng im.

Đồ vật mềm mại ấm áp trên đôi môi phát khô của anh nhẹ nhàng trằn trọc, mười phần không lưu loát, không có phương pháp. Trong lúc hô hấp, tất cả đều là mùi thơm nhạt trên người cô.

Đầu óc Phương Cử trống rỗng.

Tưởng Hòa Hoa không được đền đáp lại, thần tình trên mặt trì trệ, chậm rãi buông tay ra, lui ra phía sau một bước, cúi thấp đầu: "Em..." Cô không biết nên nói cái gì, vừa rồi uống hết rượu trong nháy mắt đều tràn vào trong đầu, cô cảm thấy xấu hổ không thôi, hung hăng lau trên môi mình, quay người chạy.

Phương Cử giật mình một lát mới lấy lại tinh thần, hô to một tiếng: "Hòa Hoa!"

Mà Tưởng Hòa Hoa đã ngồi lên một chiếc xe taxi đối diện lái tới.

Tưởng Hòa Hoa một mực chống đỡ đến lúc về tới ký túc xá mới nôn, nôn xong ngây người ở trên ban công, nhớ lại sự tình vừa rồi, càng nghĩ càng cảm thấy  xấu hổ. Lấy điện thoại di động ra, không có cuộc gọi nhỡ, cũng không có tin nhắn.

Cô tìm dãy số của Phương Cử, muốn xóa bỏ, tới lúc xác nhận sau cùng, vẫn là từ bỏ.

Tắm rửa qua loa, tắt điện thoại di động, bò lại trên giường, rất nhanh ngủ.

Chín giờ sáng ngày hôm sau mới tỉnh, may mà buổi sáng không có lớp. Cô mở điện thoại di động ra, vẫn không có tin nhắn.

Đột nhiên trong lòng trống rỗng, một lát mới phát giác được khó chịu.

Lại đợi ba ngày, vẫn không có tin tức của Phương Cử.

Cuối cùng Tưởng Hòa Hoa chấp nhận hiện thực, cắn răng một cái, xóa bỏ số điện thoại của Phương Cử.

Đương nhiên bạn cùng phòng nhìn ra gần đây tâm trạng của cô không tốt: "Cùng soái ca Mercedes-Benz cãi nhau à?"

"Thổ lộ bị cự tuyệt."

"Không phải chứ! Nhìn không ra nha Tiểu Hoà Hoa, bạn lại chủ động như vậy thật là nữ trung hào kiệt."

Tưởng Hòa Hoa mở đầu há miệng, lại không biết nên nói cái gì.

Nhoáng một cái qua một tuần, cuối cùng cô có thể từ trong đả kích khôi phục lại một chút, như thường lệ đi học, tự học, làm ngoài giờ, chuẩn bị sắp đến cuộc thi cấp bốn.

Nhiệt độ hạ xuống rất nhanh, nghe dự báo thời tiết nói, gần đây sắp có tuyết rơi.

Tối hôm đó, Tưởng Hòa Hoa vào học môn thứ hai giừo tự chọn, chợt nghe thấy bên cửa sổ có một người nhỏ giọng hô: "Tuyết rơi!"

Lúc này phòng học lập tức vỡ tổ, cũng mặc kệ giáo viên trên bục giảng, toàn bộ vây đến bên trên cửa sổ. Giáo viên bất đắc dĩ nói: "Dù sao cũng chỉ nửa giờ, hôm nay tan học sớm, mọi người đi xem tuyết đi!"

Tưởng Hòa Hoa thu thập xong đồ đạc, cùng với những học sinh khác vui vẻ rời khỏi phòng học.

Dưới đèn đường, hoa tuyết nhỏ bé bay lả tả, phút chốc, trên cỏ khô bên đường liền phủ lên một lớp màu trắng mỏng manh. Tưởng Hòa Hoa không có bung dù, cũng không có đội mũ, trên vai trên tóc đều rơi đầy hoa tuyết.

Lầu ký túc xá rất nhanh hiện ra trong tầm mắt, trước lầu hình dáng hoa ngọc lan hiện lên dưới đèn đường, một bóng dáng quen thuộc đứng đấy.

Bước chân của Tưởng Hòa Hoa nhất thời dừng lại.

Hình như có cảm ứng, Phương Cử ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt của cô.

Dường như anh chờ đã lâu, giống như cô, trên vai trên tóc tất cả đều là tuyết trắng.

Miệng của Tưởng Hòa Hoa giống như bị người ta hung hăng nắm lại, nhất thời buồn bực đến mức hô hấp khó khăn. Cô nghiêm mặt, chỉ làm như không nhìn thấy người này, mặt không biểu tình đi về phía trước. Nhưng mà lúc đi qua bên người Phương Cử, cánh tay chợt bị bắt lại dùng lực kéo một phát, sau đó cả người tiến tới đụng vào trong ngực anh.

Tưởng Hòa Hoa không kịp giãy dụa, hai tay lạnh như băng đã bị anh gắt gao nắm lấy.

Tuyết rơi không tiếng động.

Hô hấp ấm áp nhẹ nhàng lướt qua bên mặt, giọng nói trầm thấp thuận tiện mà ra, từng câu từng chữ đâm vào trong tai: "Đừng nhúc nhích, ăn cướp."

Hoàn
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện