Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Giải thích tên chương: Aphrodite (Venus) là vị nữ thần đại diện cho tình yêu, sắc đẹp và dục vọng trong thần thoại Hy Lạp.
_________________
Bữa cơm tối nay là bốn người họ cùng nhau ăn, cũng may Tống Trân mua nhiều thức ăn, nếu không thì thật sự không đủ cho bốn người họ.
Ăn cơm xong, hai người Chu Duyên Xuyên rất biết ý, ôm Yoyo tạm biệt xong liền đi, lưu lại Tống Trân và Tề Nghiễm Ninh thu dọn tàn cục.
“Em cứ để đó, anh làm cho.” Tề Nghiễm Ninh ngăn Tống Trân lại. Người ta đã nấu cơm cho anh, cũng không thể để người ta rửa bát luôn được.
Tống Trân cũng không ngại ngùng, nếu anh đã nói anh dọn thì cô đành ngừng tay để anh dọn vậy.
Tề Nghiễm Ninh ở trong phòng bếp rửa bát, cô thì dựa vào cửa phòng bếp nói chuyện với anh.
“Hôm nay cơm ngon không?”
Tề Nghiễm Ninh gật đầu với cô: “Ngon.”
Tống Trân thỏa mãn mỉm cười, đương nhiên anh sẽ cảm thấy ngon, trù nghệ của cô đâu phải là khoác lác. Nhà cô kinh doanh nhà hàng, bố nổi danh là đầu bếp hàng đầu, mẹ là nhà phê bình giới ẩm thực, cho nên mới nói bố mẹ cô là trời sinh một đôi, tình yêu của hai người cũng bắt nguồn từ mỹ thực.
Có một người bố là đầu bếp, trù nghệ của cô muốn không tốt cũng khó.
“Lần sau em lại làm cho anh tiếp, được không?”
Hai chữ ‘được không’ cuối cùng mềm mại câu ngươi, ăn sâu đến tận lòng anh, khiến anh không khỏi ma xui quỷ khiến gật đầu với cô.
“Được.”
Nói xong, anh mới ý thức được mình vừa nói gì, nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi, sao anh có thể thu hồi lại được?
Thu dọn xong, Tống Trân cũng phải về.
Cô nhìn Tề Nghiễm Ninh, nói: “Em không lái xe.”
“Anh đưa em về.”
Tống Trân mím môi, mục đích thực hiện được.
“Vậy phiền anh.”
Tề Nghiễm Ninh nhìn Tống Trân cười đến hai mắt cong cong, cũng nở nụ cười theo. Anh lấy chìa khóa xe trên bàn trà, hai người cùng nhau đi xuống tầng.
Dọc theo đường đi, Tống Trân rất yên lặng. Lúc anh lái xe, cô cũng tự giác không quấy rầy, nhưng ánh mắt trần trụi của cô khiến Tề Nghiễm Ninh cảm giác như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Vì sao anh luôn có ảo giác ánh mắt Tống Trân nhìn mình như chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống anh?
Đương nhiên là Tống Trân không biết trong đầu Tề Nghiễm Ninh nghĩ gì, cô chỉ đơn thuần là muốn nhìn anh, nhìn sườn mặt hoàn mỹ không chút tì vết của anh, tim cô lập tức đập loạn như nai con.
Ánh mắt cô dừng trên môi anh, lúc hai người họ đóng phim đã từng có vài cảnh hôn, nhớ đến đôi môi mềm mại ướt át, Tống Trân cảm thấy bắt đầu miệng đắng lưỡi khô, cô nuốt nước miếng theo bản năng.
Vốn cô chỉ muốn nhẹ nhàng nuốt nước miếng, nhưng ai ngờ nuốt như vậy không phải nhẹ nhàng mà là “ực” một tiếng thật vang.
Ngay cả người vẫn luôn im lặng dù cô có nhìn chằm chằm như Tề Nghiễm Ninh cũng phải quay đầu nhìn cô.
Tống Trân lúc ấy liền 囧, mặt mũi ném ra Thái Bình Dương hết rồi, vậy mà cô lại nuốt nước miếng lớn tiếng như vậy, còn bị anh nghe được, đúng là phát điên rồi mà!
Đôi mắt cô xoay chuyển vài vòng, sau đó ngượng ngùng nói với anh: “Hôm nay ánh trăng không tồi nhỉ.”
Tề Nghiễm Ninh nhìn ngoài cửa sổ, không nói gì. Bên ngoài âm u, bầu trời tối tăm không một ngôi sao, có lẽ sắp có một trận mưa lớn.
Tống Trân cũng phát hiện, khóe môi cô giật giật, xấu hổ cười cười, sau đó quay đầu nhìn đám đông phía bên ngoài cửa sổ.
Sau khi đưa Tống Trân về nhà, Tề Nghiễm Ninh nhớ đến vừa rồi cô nhìn mình nuốt nước miếng, không khỏi bật cười.
Có lẽ chính anh cũng không có ý thức được, ý cười trên mặt mình sâu như thế nào.
Đi ngang qua siêu thị, anh nhìn tấm biển đang sáng đèn, nhớ đến đôi chân trần trên thảm của cô ngày hôm nay.
Anh dừng xe bên đường, sau đó đi vào siêu thị. Chỉ là lúc đi ra, trong tay anh đã có thêm hai đôi dép lê, một đôi màu hồng nhạt, một đôi màu lam nhạt.
...
“Anh cảm thấy Trân và anh Nghiễm Ninh ở bên nhau thì thế nào?” Hà An Nhiên nghiêng đầu nhìn Chu Duyên Xuyên đang lái xe.
Chu Duyên Xuyên suy nghĩ một lát.
“Cũng không tệ lắm.”
“Cũng không tệ lắm là ý gì?”
“Chính là cảm thấy rất hợp.”
“Phải không, em cũng cảm thấy vậy.” Hà An Nhiên vui vẻ nói.
“Trông em có vẻ rất vui vẻ?”
“Đúng vậy, em rất hy vọng hai người họ ở bên nhau.”
Chu Duyên Xuyên quay mặt, đôi mắt đen như mực nhìn cô, trên mặt cô toàn là ý cười.
Rất nhanh đã đến tiểu khu.
Đỗ xe xong, hai người cùng nhau đi lên, phía sau còn có Yoyo đi theo.
Vào nhà, Hà An Nhiên liền chạy đến sô pha nhỏ mà cô thích nhất, không hề có hình tượng nằm ườn trên sô pha, hơn nữa hôm nay cô mặc khá nhiều áo, từ góc độ của Chu Duyên Xuyên nhìn qua thì trông cô giống một quả cầu nằm trên sô pha vậy.
Chu Duyên Xuyên đi qua, Hà An Nhiên thấy anh lại đây liền ngồi ngay ngắn lại.
“Vừa rồi ăn no chưa?” Anh nhẹ giọng hỏi.
“Ừm, no rồi.”
Chu Duyên Xuyên mỉm cười, anh đứng trước mặt cô, thân hình cao lớn che đi phần lớn ánh sáng.
Ánh mắt anh nhìn cô khiến cô có hơi hồi hộp.
Anh đột nhiên chống hai tay lên sô pha, vây cô trong ngực mình, từ từ cúi người xuống.
Hà An Nhiên không tự chủ được mà lùi về phía sau, cho đến khi lưng đã chạm vào lưng ghế, không còn đường lui.
Đôi mắt thâm thúy của Chu Duyên Xuyên chăm chú nhìn Hà An Nhiên.
Hơi thở của anh dần dần đến gần cô: “An Nhiên, anh muốn… hôn em.”
Nói xong, không chờ Hà An Nhiên trả lời, Chu Duyên Xuyên đã hôn lên môi cô, hơi thở của hai người cũng hòa quyện vào nhau.
Tuy đã hôn vài lần, nhưng đối với nụ hôn của anh, Hà An Nhiên vẫn cảm thấy rung động như cũ. Cô hơi hé môi đáp lại anh. Cánh tay của cô cũng rất tự giác vòng quanh cổ anh.
Hà An Nhiên không nhắm mắt, cho nên cô thấy lông mi vừa dày vừa đen của Chu Duyên Xuyên, là một người đàn ông, vậy mà lông mi còn dài hơn cả con gái.
Chu Duyên Xuyên hôn thâm tình hơn bất cứ lúc nào. Bờ môi của anh hơi lạnh, nhưng cọ xát qua lại liền bắt đầu nóng lên.
Anh dần dần đến gần, nụ hôn cũng càng ngày càng sâu, hô hấp của Hà An Nhiên bắt đầu bất ổn, ngực cũng bắt đầu phập phồng lên xuống, đầu cô bị anh áp chế trên sô pha.
Cô dần dần cảm nhận thay đổi trên người anh, anh giống như một ngọn lửa, ngọn lửa này thiêu đốt từ tay cô đến lòng cô, như núi lửa sắp phun trào, dung nham nóng cháy sắp trào ra…
Nụ hôn của Chu Duyên Xuyên dần dần di chuyển xuống dưới, từ môi đến cằm, sau đó gặm cắn dọc theo cần cổ trắng nõn mảnh khảnh của cô đi xuống, mỗi lần đi xuống thêm một chút, cơ thể cô lại run rẩy.
Nút áo khoác của cô bị ngón tay linh hoạt của anh cởi ra, cách một lớp áo lông cừu mỏng manh. Bàn tay anh ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, ngón tay dần không an phận bắt đầu đi vào dò xét, đến đâu cũng là làn da mịn màng.
Tay anh hơi lạnh, kích thích khiến Hà An Nhiên không khỏi cử động cơ thể, nhưng cô vừa cử động thì đã bị anh dùng sức ôm eo lại.
Chu Duyên Xuyên nhíu mày, giọng nói khàn khàn kì lạ khiến nó còn dụ hoặc hơn bình thường rất nhiều lần: “Đừng nhúc nhích.”
Thích ứng với độ ấm bàn tay anh, Hà An Nhiên cũng không dám lộn xộn nữa. Nhưng Chu Duyên Xuyên cũng không tiếp tục di chuyển xuống, bàn tay chỉ đặt trên eo cô.
Anh nhìn cô, ánh mắt thâm trầm phức tạp, hô hấp dồn dập, như đang kiềm chế bản thân mình lại.
Một lúc lâu sau, anh mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó từ từ rút tay trong áo cô về.
“Gâu gâu!” Yoyo đang ghé vào bàn ăn đột nhiên ngẩng đầu sủa một tiếng thật to. Hai người đều nhìn sang phía nó, Yoyo mờ mịt nhìn hai người họ, nó không biết hai chủ nhân đang làm gì, hơn nữa nó đã đói bụng rồi.
Chu Duyên Xuyên nhớ ra, vừa rồi ở nhà Tề Nghiễm Ninh, mấy người họ đã ăn no, nhưng Yoyo ngoại trừ gặm một chút thịt thì chưa ăn tối.
Chu Duyên Xuyên cúi đầu hôn lên môi cô một cái: “Anh đi cho Yoyo ăn.”
Nói xong, anh liền định đứng dậy chuẩn bị lấy đồ ăn cho chó, nhưng còn chưa tách ra thì cánh tay đã bị kéo lại. Ngay sau đó, một cơ thể mềm mại thơm ngát khiến anh điên cuồng dán vào, cánh tay của cô vòng quanh cổ anh, ngẩng đầu hôn lên môi anh.
Chu Duyên Xuyên sửng sốt, cô có biết mình đang làm gì không? Anh đẩy cô cách mình ra một chút, ánh mắt sáng rực nhìn cô: “Em có biết em đang làm gì không?”
Gương mặt Hà An Nhiên hồng hồng, trái tim vì hồi hộp mà như muốn nổ tung, cô rất rõ ràng mình làm vậy sẽ đem lại điều gì.
“… Biết.” Giọng cô nhỏ như tiếng ruồi muỗi bay.
Vừa nói xong, cằm cô liền bị người ta nâng lên. Anh hôn sâu cô, cô cảm thấy đầu lưỡi của anh như có ngọn lửa, nóng bỏng khiến cô theo bản năng muốn chạy trốn, rồi lại bị anh bức không còn đường lui.
Anh đột nhiên rời khỏi môi cô, sau đó bế ngang cô lên, nhanh chóng đi vào phòng ngủ.
Cô bị ném lên giường lớn mềm mại, còn chưa kịp bò dậy thì đã cảm giác được cơ thể rắn chắc nóng như lửa đè lên. Đôi tay cô bị anh nhấc lên, sau đó bị anh áp chế trên đỉnh đầu.
“Đây là em trêu chọc anh.” Giọng anh trầm xuống vài decibel.
Hà An Nhiên không dám lên tiếng, chỉ có thể vô tội mở to mắt nhìn anh.
Chu Duyên Xuyên thật sự bị cô chọc giận. Anh buông tay cô ra, không chút do dự bắt đầu cởi quần áo trên người cô, áo khoác, áo lông cừu gì đó cũng bị anh cởi xuống hết.
Cho đến khi một cơ thể mảnh khảnh trắng mịn lộ ra.
Đầu óc Chu Duyên Xuyên như muốn nổ tung, đôi mắt đỏ ngầu.
Hà An Nhiên xấu hổ không dám mở mắt, bàn tay anh bất ngờ chạm vào nơi mềm mại của cô, khiến trong miệng cô không khỏi bật ra một tiếng rên rỉ.
Hà An Nhiên bị tiếng rên rỉ này làm cho kinh ngạc, âm thanh mềm mại đáng yêu này thật sự phát ra từ cô sao?
Còn Chu Duyên Xuyên lại vì này tiếng rên rỉ này mà hô hấp càng thêm dồn dập. Đôi mắt anh đỏ ngầu, anh đứng thẳng người dậy, nhanh chóng cởi áo trên người, sau đó là quần.
Cuối cùng hai người cũng chân chính chạm vào nhau, da thịt trần trụi cọ sát vào nhau khiến cho hai người đều run rẩy.
Bụng cô có thứ gì đó chạm vào, rất nóng, cô không nhịn được mà lùi lên trên, nhưng lại bị anh bá đạo ôm eo lại.
“Có hơi khó chịu…” Cô nhỏ giọng nói.
“Chút nữa là không sao rồi.” Anh dán vào vành tai mẫn cảm của cô, nói.
Rốt cuộc thì Chu Duyên Xuyên cũng không phải là chính nhân quân tử gì, anh là quân tử đối với người khác chỉ vì anh không có dục vọng, còn cô gái trong lòng anh lại là tất cả chấp niệm, dục vọng được chiếm hữu của anh.
Chu Duyên Xuyên nhìn cô gái dưới thân mình, cô gái khiến anh vừa si mê lại vừa điên cuồng, cô gái anh yêu thương đặt trong lòng nhiều năm, cô tựa như một đóa hoa anh túc, khiến cho anh muốn ngừng cũng không được.
Beta: Quanh
Giải thích tên chương: Aphrodite (Venus) là vị nữ thần đại diện cho tình yêu, sắc đẹp và dục vọng trong thần thoại Hy Lạp.
_________________
Bữa cơm tối nay là bốn người họ cùng nhau ăn, cũng may Tống Trân mua nhiều thức ăn, nếu không thì thật sự không đủ cho bốn người họ.
Ăn cơm xong, hai người Chu Duyên Xuyên rất biết ý, ôm Yoyo tạm biệt xong liền đi, lưu lại Tống Trân và Tề Nghiễm Ninh thu dọn tàn cục.
“Em cứ để đó, anh làm cho.” Tề Nghiễm Ninh ngăn Tống Trân lại. Người ta đã nấu cơm cho anh, cũng không thể để người ta rửa bát luôn được.
Tống Trân cũng không ngại ngùng, nếu anh đã nói anh dọn thì cô đành ngừng tay để anh dọn vậy.
Tề Nghiễm Ninh ở trong phòng bếp rửa bát, cô thì dựa vào cửa phòng bếp nói chuyện với anh.
“Hôm nay cơm ngon không?”
Tề Nghiễm Ninh gật đầu với cô: “Ngon.”
Tống Trân thỏa mãn mỉm cười, đương nhiên anh sẽ cảm thấy ngon, trù nghệ của cô đâu phải là khoác lác. Nhà cô kinh doanh nhà hàng, bố nổi danh là đầu bếp hàng đầu, mẹ là nhà phê bình giới ẩm thực, cho nên mới nói bố mẹ cô là trời sinh một đôi, tình yêu của hai người cũng bắt nguồn từ mỹ thực.
Có một người bố là đầu bếp, trù nghệ của cô muốn không tốt cũng khó.
“Lần sau em lại làm cho anh tiếp, được không?”
Hai chữ ‘được không’ cuối cùng mềm mại câu ngươi, ăn sâu đến tận lòng anh, khiến anh không khỏi ma xui quỷ khiến gật đầu với cô.
“Được.”
Nói xong, anh mới ý thức được mình vừa nói gì, nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi, sao anh có thể thu hồi lại được?
Thu dọn xong, Tống Trân cũng phải về.
Cô nhìn Tề Nghiễm Ninh, nói: “Em không lái xe.”
“Anh đưa em về.”
Tống Trân mím môi, mục đích thực hiện được.
“Vậy phiền anh.”
Tề Nghiễm Ninh nhìn Tống Trân cười đến hai mắt cong cong, cũng nở nụ cười theo. Anh lấy chìa khóa xe trên bàn trà, hai người cùng nhau đi xuống tầng.
Dọc theo đường đi, Tống Trân rất yên lặng. Lúc anh lái xe, cô cũng tự giác không quấy rầy, nhưng ánh mắt trần trụi của cô khiến Tề Nghiễm Ninh cảm giác như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Vì sao anh luôn có ảo giác ánh mắt Tống Trân nhìn mình như chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống anh?
Đương nhiên là Tống Trân không biết trong đầu Tề Nghiễm Ninh nghĩ gì, cô chỉ đơn thuần là muốn nhìn anh, nhìn sườn mặt hoàn mỹ không chút tì vết của anh, tim cô lập tức đập loạn như nai con.
Ánh mắt cô dừng trên môi anh, lúc hai người họ đóng phim đã từng có vài cảnh hôn, nhớ đến đôi môi mềm mại ướt át, Tống Trân cảm thấy bắt đầu miệng đắng lưỡi khô, cô nuốt nước miếng theo bản năng.
Vốn cô chỉ muốn nhẹ nhàng nuốt nước miếng, nhưng ai ngờ nuốt như vậy không phải nhẹ nhàng mà là “ực” một tiếng thật vang.
Ngay cả người vẫn luôn im lặng dù cô có nhìn chằm chằm như Tề Nghiễm Ninh cũng phải quay đầu nhìn cô.
Tống Trân lúc ấy liền 囧, mặt mũi ném ra Thái Bình Dương hết rồi, vậy mà cô lại nuốt nước miếng lớn tiếng như vậy, còn bị anh nghe được, đúng là phát điên rồi mà!
Đôi mắt cô xoay chuyển vài vòng, sau đó ngượng ngùng nói với anh: “Hôm nay ánh trăng không tồi nhỉ.”
Tề Nghiễm Ninh nhìn ngoài cửa sổ, không nói gì. Bên ngoài âm u, bầu trời tối tăm không một ngôi sao, có lẽ sắp có một trận mưa lớn.
Tống Trân cũng phát hiện, khóe môi cô giật giật, xấu hổ cười cười, sau đó quay đầu nhìn đám đông phía bên ngoài cửa sổ.
Sau khi đưa Tống Trân về nhà, Tề Nghiễm Ninh nhớ đến vừa rồi cô nhìn mình nuốt nước miếng, không khỏi bật cười.
Có lẽ chính anh cũng không có ý thức được, ý cười trên mặt mình sâu như thế nào.
Đi ngang qua siêu thị, anh nhìn tấm biển đang sáng đèn, nhớ đến đôi chân trần trên thảm của cô ngày hôm nay.
Anh dừng xe bên đường, sau đó đi vào siêu thị. Chỉ là lúc đi ra, trong tay anh đã có thêm hai đôi dép lê, một đôi màu hồng nhạt, một đôi màu lam nhạt.
...
“Anh cảm thấy Trân và anh Nghiễm Ninh ở bên nhau thì thế nào?” Hà An Nhiên nghiêng đầu nhìn Chu Duyên Xuyên đang lái xe.
Chu Duyên Xuyên suy nghĩ một lát.
“Cũng không tệ lắm.”
“Cũng không tệ lắm là ý gì?”
“Chính là cảm thấy rất hợp.”
“Phải không, em cũng cảm thấy vậy.” Hà An Nhiên vui vẻ nói.
“Trông em có vẻ rất vui vẻ?”
“Đúng vậy, em rất hy vọng hai người họ ở bên nhau.”
Chu Duyên Xuyên quay mặt, đôi mắt đen như mực nhìn cô, trên mặt cô toàn là ý cười.
Rất nhanh đã đến tiểu khu.
Đỗ xe xong, hai người cùng nhau đi lên, phía sau còn có Yoyo đi theo.
Vào nhà, Hà An Nhiên liền chạy đến sô pha nhỏ mà cô thích nhất, không hề có hình tượng nằm ườn trên sô pha, hơn nữa hôm nay cô mặc khá nhiều áo, từ góc độ của Chu Duyên Xuyên nhìn qua thì trông cô giống một quả cầu nằm trên sô pha vậy.
Chu Duyên Xuyên đi qua, Hà An Nhiên thấy anh lại đây liền ngồi ngay ngắn lại.
“Vừa rồi ăn no chưa?” Anh nhẹ giọng hỏi.
“Ừm, no rồi.”
Chu Duyên Xuyên mỉm cười, anh đứng trước mặt cô, thân hình cao lớn che đi phần lớn ánh sáng.
Ánh mắt anh nhìn cô khiến cô có hơi hồi hộp.
Anh đột nhiên chống hai tay lên sô pha, vây cô trong ngực mình, từ từ cúi người xuống.
Hà An Nhiên không tự chủ được mà lùi về phía sau, cho đến khi lưng đã chạm vào lưng ghế, không còn đường lui.
Đôi mắt thâm thúy của Chu Duyên Xuyên chăm chú nhìn Hà An Nhiên.
Hơi thở của anh dần dần đến gần cô: “An Nhiên, anh muốn… hôn em.”
Nói xong, không chờ Hà An Nhiên trả lời, Chu Duyên Xuyên đã hôn lên môi cô, hơi thở của hai người cũng hòa quyện vào nhau.
Tuy đã hôn vài lần, nhưng đối với nụ hôn của anh, Hà An Nhiên vẫn cảm thấy rung động như cũ. Cô hơi hé môi đáp lại anh. Cánh tay của cô cũng rất tự giác vòng quanh cổ anh.
Hà An Nhiên không nhắm mắt, cho nên cô thấy lông mi vừa dày vừa đen của Chu Duyên Xuyên, là một người đàn ông, vậy mà lông mi còn dài hơn cả con gái.
Chu Duyên Xuyên hôn thâm tình hơn bất cứ lúc nào. Bờ môi của anh hơi lạnh, nhưng cọ xát qua lại liền bắt đầu nóng lên.
Anh dần dần đến gần, nụ hôn cũng càng ngày càng sâu, hô hấp của Hà An Nhiên bắt đầu bất ổn, ngực cũng bắt đầu phập phồng lên xuống, đầu cô bị anh áp chế trên sô pha.
Cô dần dần cảm nhận thay đổi trên người anh, anh giống như một ngọn lửa, ngọn lửa này thiêu đốt từ tay cô đến lòng cô, như núi lửa sắp phun trào, dung nham nóng cháy sắp trào ra…
Nụ hôn của Chu Duyên Xuyên dần dần di chuyển xuống dưới, từ môi đến cằm, sau đó gặm cắn dọc theo cần cổ trắng nõn mảnh khảnh của cô đi xuống, mỗi lần đi xuống thêm một chút, cơ thể cô lại run rẩy.
Nút áo khoác của cô bị ngón tay linh hoạt của anh cởi ra, cách một lớp áo lông cừu mỏng manh. Bàn tay anh ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, ngón tay dần không an phận bắt đầu đi vào dò xét, đến đâu cũng là làn da mịn màng.
Tay anh hơi lạnh, kích thích khiến Hà An Nhiên không khỏi cử động cơ thể, nhưng cô vừa cử động thì đã bị anh dùng sức ôm eo lại.
Chu Duyên Xuyên nhíu mày, giọng nói khàn khàn kì lạ khiến nó còn dụ hoặc hơn bình thường rất nhiều lần: “Đừng nhúc nhích.”
Thích ứng với độ ấm bàn tay anh, Hà An Nhiên cũng không dám lộn xộn nữa. Nhưng Chu Duyên Xuyên cũng không tiếp tục di chuyển xuống, bàn tay chỉ đặt trên eo cô.
Anh nhìn cô, ánh mắt thâm trầm phức tạp, hô hấp dồn dập, như đang kiềm chế bản thân mình lại.
Một lúc lâu sau, anh mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó từ từ rút tay trong áo cô về.
“Gâu gâu!” Yoyo đang ghé vào bàn ăn đột nhiên ngẩng đầu sủa một tiếng thật to. Hai người đều nhìn sang phía nó, Yoyo mờ mịt nhìn hai người họ, nó không biết hai chủ nhân đang làm gì, hơn nữa nó đã đói bụng rồi.
Chu Duyên Xuyên nhớ ra, vừa rồi ở nhà Tề Nghiễm Ninh, mấy người họ đã ăn no, nhưng Yoyo ngoại trừ gặm một chút thịt thì chưa ăn tối.
Chu Duyên Xuyên cúi đầu hôn lên môi cô một cái: “Anh đi cho Yoyo ăn.”
Nói xong, anh liền định đứng dậy chuẩn bị lấy đồ ăn cho chó, nhưng còn chưa tách ra thì cánh tay đã bị kéo lại. Ngay sau đó, một cơ thể mềm mại thơm ngát khiến anh điên cuồng dán vào, cánh tay của cô vòng quanh cổ anh, ngẩng đầu hôn lên môi anh.
Chu Duyên Xuyên sửng sốt, cô có biết mình đang làm gì không? Anh đẩy cô cách mình ra một chút, ánh mắt sáng rực nhìn cô: “Em có biết em đang làm gì không?”
Gương mặt Hà An Nhiên hồng hồng, trái tim vì hồi hộp mà như muốn nổ tung, cô rất rõ ràng mình làm vậy sẽ đem lại điều gì.
“… Biết.” Giọng cô nhỏ như tiếng ruồi muỗi bay.
Vừa nói xong, cằm cô liền bị người ta nâng lên. Anh hôn sâu cô, cô cảm thấy đầu lưỡi của anh như có ngọn lửa, nóng bỏng khiến cô theo bản năng muốn chạy trốn, rồi lại bị anh bức không còn đường lui.
Anh đột nhiên rời khỏi môi cô, sau đó bế ngang cô lên, nhanh chóng đi vào phòng ngủ.
Cô bị ném lên giường lớn mềm mại, còn chưa kịp bò dậy thì đã cảm giác được cơ thể rắn chắc nóng như lửa đè lên. Đôi tay cô bị anh nhấc lên, sau đó bị anh áp chế trên đỉnh đầu.
“Đây là em trêu chọc anh.” Giọng anh trầm xuống vài decibel.
Hà An Nhiên không dám lên tiếng, chỉ có thể vô tội mở to mắt nhìn anh.
Chu Duyên Xuyên thật sự bị cô chọc giận. Anh buông tay cô ra, không chút do dự bắt đầu cởi quần áo trên người cô, áo khoác, áo lông cừu gì đó cũng bị anh cởi xuống hết.
Cho đến khi một cơ thể mảnh khảnh trắng mịn lộ ra.
Đầu óc Chu Duyên Xuyên như muốn nổ tung, đôi mắt đỏ ngầu.
Hà An Nhiên xấu hổ không dám mở mắt, bàn tay anh bất ngờ chạm vào nơi mềm mại của cô, khiến trong miệng cô không khỏi bật ra một tiếng rên rỉ.
Hà An Nhiên bị tiếng rên rỉ này làm cho kinh ngạc, âm thanh mềm mại đáng yêu này thật sự phát ra từ cô sao?
Còn Chu Duyên Xuyên lại vì này tiếng rên rỉ này mà hô hấp càng thêm dồn dập. Đôi mắt anh đỏ ngầu, anh đứng thẳng người dậy, nhanh chóng cởi áo trên người, sau đó là quần.
Cuối cùng hai người cũng chân chính chạm vào nhau, da thịt trần trụi cọ sát vào nhau khiến cho hai người đều run rẩy.
Bụng cô có thứ gì đó chạm vào, rất nóng, cô không nhịn được mà lùi lên trên, nhưng lại bị anh bá đạo ôm eo lại.
“Có hơi khó chịu…” Cô nhỏ giọng nói.
“Chút nữa là không sao rồi.” Anh dán vào vành tai mẫn cảm của cô, nói.
Rốt cuộc thì Chu Duyên Xuyên cũng không phải là chính nhân quân tử gì, anh là quân tử đối với người khác chỉ vì anh không có dục vọng, còn cô gái trong lòng anh lại là tất cả chấp niệm, dục vọng được chiếm hữu của anh.
Chu Duyên Xuyên nhìn cô gái dưới thân mình, cô gái khiến anh vừa si mê lại vừa điên cuồng, cô gái anh yêu thương đặt trong lòng nhiều năm, cô tựa như một đóa hoa anh túc, khiến cho anh muốn ngừng cũng không được.
Danh sách chương