Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
“Chị An Nhiên, hình như sau khi chúng ta hợp tác với làng du lịch, danh tiếng của phòng làm việc chúng ta đã cao hơn không ít. Gần đây có rất nhiều tạp chí muốn hợp tác với chúng ta, còn có một trường tiểu học mời chúng ta đi vẽ tường.”
Hà An Nhiên buông bút trong tay: “Đây là khách hàng mà làng du lịch mang đến cho chúng ta.”
Làng du lịch là một nơi để giải trí, tường vẽ mà phòng làm việc bọn cô thiết kế hẳn là đã hấp dẫn không ít người, mà những người thực sự hiểu điều này sẽ trở thành khách hàng của các cô.
“Đúng vậy, nhưng hiệu quả và lợi ích mang đến cũng quá lớn rồi?”
“Suy cho cùng thì là hai bên cùng lợi.”
Hai bên đều đạt được mục tiêu, bọn cô hoàn thành làng du lịch đúng hạn, chính thức bắt đầu mở để thu tiền, mà các cô cũng có khách hàng lưu động miễn phí.
Hai người đang nói chuyện thì Vương Lệ đẩy cửa đi vào: “Chị An Nhiên, bên ngoài có người tìm chị.”
Hà An Nhiên tò mò, ai sẽ tìm đến cô? Cô đẩy ghế ra, đứng dậy: “Ai thế?”
“Không rõ lắm, dù sao cũng là một người đàn ông trung niên, nhìn rất có khí chất.” Vương Lệ nói.
“Ừ, được rồi, chị ra ngoài xem.” Nói xong, Hà An Nhiên liền đi ra bên ngoài.
Cô ra khỏi phòng làm việc, thấy trong hành lang có một người đàn ông trung niên đang đứng. Dáng vẻ của ông ấy khiến cô cảm thấy quen thuộc kì lạ, nhìn kỹ lại, cô liền nhận ra.
Là ông ấy.
...
Hai người ngồi trong một quán cà phê dưới phòng làm việc, đối diện mỗi người là một tách cà phê. Hà An Nhiên có thể nhìn ra, Hà Thủ Ngu là người rất có phong độ và khí chất, mặt mày rất ôn hòa, đôi tay ông giao nhau, đặt trên bàn, vì vẽ tranh mà bảo dưỡng rất tốt. Cho đến bây giờ cô mới hiểu được vì sao Đường Giai lại mê mẩn ông như vậy, ông thật sự có vốn liếng.
“Ông tìm tôi có chuyện gì sao?” Cô lễ phép nhưng lại xa cách hỏi ông.
Hà Thủ Ngu chỉ đánh giá cô, không nói gì.
Không khí bắt đầu trở nên gượng gạo, hai người ngồi cùng nhau, nhưng lại không có lời nào để nói.
Cô gái trước mắt như cùng một khuôn mẫu khắc ra với Thẩm Bội Tuệ, đặc biệt là lúc cười rộ lên, hoàn toàn giống y hệt nhau. Cả đời này ông không mắc nợ ai, chỉ có mình hai mẹ con này.
Hà Thủ Ngu cầm cốc lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê rồi đặt xuống, chất lỏng đắng chát theo thực quản chảy xuống dạ dày, trong miệng toàn là hương vị cay đắng.
“Thật là xinh đẹp.”
Hà An Nhiên nhướng mày, đây là ý gì, khen cô sao?
“An Nhiên, con biết chú…”
“Tôi biết ông là ai.” Hà An Nhiên nhấp một ngụm cà phê, cười nói.
Hà Thủ Ngu cũng nở nụ cười, lúc cười tuy trên mặt có nếp nhăn nhưng vẫn không ảnh hưởng đến khí chất của ông như cũ.
Hà An Nhiên cúi đầu, chậm rãi quấy cà phê trong tách, màu nâu đen của cà phê cuốn theo chiếc thìa, tạo thành những gợn sóng. Thật ra cô cũng đã từng nghĩ đến cảnh tượng khi gặp lại ông sẽ như thế nào vô số lần, nhưng khi mọi chuyện thật sự xảy ra, cô lại cảm thấy không quá chân thật.
Nhắc đến cũng thật buồn cười, rõ ràng là bố con ruột nhưng lại chẳng khác gì người xa lạ, hai người có quan hệ huyết thống nhưng lại không hiểu gì nhau. Hà An Nhiên vốn còn cho rằng mình sẽ rất ghét Hà Thủ Ngu, nhưng bây giờ lúc gặp ông, trong lòng cô không ghét, chỉ là cũng không thích.
Bố - trong thế giới của cô, đây chỉ là một cái từ ngữ ở trong miệng hàng xóm láng giềng mà thôi, thực sự đối với cô, nó không có bao nhiêu ý nghĩa.
“An Nhiên, nhiều năm vậy rồi, bố rất xin lỗi hai mẹ con con.”
Bàn tay đang khuấy cà phê của Hà An Nhiên đột nhiên dừng lại, cà phê trong tách cũng dần phẳng lặng lại. Cô ngẩng đầu, ánh mắt trong veo nhìn Hà Thủ Ngu.
“Ông nói quá nghiêm trọng rồi, thật ra ông không cần phải áy náy gì với tôi và mẹ tôi. Suy cho cùng, ông cũng không mắc nợ gì, hơn nữa tôi và mẹ tôi cũng không đến mức như trong tưởng tượng của ông, mấy năm nay, ngoại trừ không có ông thì chúng tôi vẫn ăn no mặc ấm, cuộc sống cũng yên bình, an ổn.”
Khóe môi Hà Thủ Ngu hơi cong lên, không hổ là con gái Bội Tuệ, không chỉ bề ngoài mà ngay cả tính nết cũng giống nhau như thế.
“An Nhiên, sao đi ra ngoài một chuyến mà mất hồn mất vía thế?”
Tôn Duyệt thấy Hà An Nhiên sững người cầm bút vẽ, không khỏi đưa tay đụng vào cô. Hà An Nhiên phản ứng lại, cô buông bút vẽ trong tay, gác nó trên bàn.
“Sao thế, xảy ra chuyện gì à?”
Hà An Nhiên lắc đầu: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là một chút chuyện trong nhà thôi.”
Tôn Duyệt lo lắng nhìn cô, nhưng việc riêng trong nhà cô ấy cũng ngại hỏi, đành phải vỗ vai cô an ủi.
“Đừng nghĩ quá nhiều.”
Hà An Nhiên nở nụ cười cảm kích với cô ấy: “Ừ.”
Lần gặp mặt này của cô và Hà Thủ Ngu cũng xem như là yên ổn, lúc rời đi hai người còn mỉm cười nói tạm biệt.
Beta: Quanh
“Chị An Nhiên, hình như sau khi chúng ta hợp tác với làng du lịch, danh tiếng của phòng làm việc chúng ta đã cao hơn không ít. Gần đây có rất nhiều tạp chí muốn hợp tác với chúng ta, còn có một trường tiểu học mời chúng ta đi vẽ tường.”
Hà An Nhiên buông bút trong tay: “Đây là khách hàng mà làng du lịch mang đến cho chúng ta.”
Làng du lịch là một nơi để giải trí, tường vẽ mà phòng làm việc bọn cô thiết kế hẳn là đã hấp dẫn không ít người, mà những người thực sự hiểu điều này sẽ trở thành khách hàng của các cô.
“Đúng vậy, nhưng hiệu quả và lợi ích mang đến cũng quá lớn rồi?”
“Suy cho cùng thì là hai bên cùng lợi.”
Hai bên đều đạt được mục tiêu, bọn cô hoàn thành làng du lịch đúng hạn, chính thức bắt đầu mở để thu tiền, mà các cô cũng có khách hàng lưu động miễn phí.
Hai người đang nói chuyện thì Vương Lệ đẩy cửa đi vào: “Chị An Nhiên, bên ngoài có người tìm chị.”
Hà An Nhiên tò mò, ai sẽ tìm đến cô? Cô đẩy ghế ra, đứng dậy: “Ai thế?”
“Không rõ lắm, dù sao cũng là một người đàn ông trung niên, nhìn rất có khí chất.” Vương Lệ nói.
“Ừ, được rồi, chị ra ngoài xem.” Nói xong, Hà An Nhiên liền đi ra bên ngoài.
Cô ra khỏi phòng làm việc, thấy trong hành lang có một người đàn ông trung niên đang đứng. Dáng vẻ của ông ấy khiến cô cảm thấy quen thuộc kì lạ, nhìn kỹ lại, cô liền nhận ra.
Là ông ấy.
...
Hai người ngồi trong một quán cà phê dưới phòng làm việc, đối diện mỗi người là một tách cà phê. Hà An Nhiên có thể nhìn ra, Hà Thủ Ngu là người rất có phong độ và khí chất, mặt mày rất ôn hòa, đôi tay ông giao nhau, đặt trên bàn, vì vẽ tranh mà bảo dưỡng rất tốt. Cho đến bây giờ cô mới hiểu được vì sao Đường Giai lại mê mẩn ông như vậy, ông thật sự có vốn liếng.
“Ông tìm tôi có chuyện gì sao?” Cô lễ phép nhưng lại xa cách hỏi ông.
Hà Thủ Ngu chỉ đánh giá cô, không nói gì.
Không khí bắt đầu trở nên gượng gạo, hai người ngồi cùng nhau, nhưng lại không có lời nào để nói.
Cô gái trước mắt như cùng một khuôn mẫu khắc ra với Thẩm Bội Tuệ, đặc biệt là lúc cười rộ lên, hoàn toàn giống y hệt nhau. Cả đời này ông không mắc nợ ai, chỉ có mình hai mẹ con này.
Hà Thủ Ngu cầm cốc lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê rồi đặt xuống, chất lỏng đắng chát theo thực quản chảy xuống dạ dày, trong miệng toàn là hương vị cay đắng.
“Thật là xinh đẹp.”
Hà An Nhiên nhướng mày, đây là ý gì, khen cô sao?
“An Nhiên, con biết chú…”
“Tôi biết ông là ai.” Hà An Nhiên nhấp một ngụm cà phê, cười nói.
Hà Thủ Ngu cũng nở nụ cười, lúc cười tuy trên mặt có nếp nhăn nhưng vẫn không ảnh hưởng đến khí chất của ông như cũ.
Hà An Nhiên cúi đầu, chậm rãi quấy cà phê trong tách, màu nâu đen của cà phê cuốn theo chiếc thìa, tạo thành những gợn sóng. Thật ra cô cũng đã từng nghĩ đến cảnh tượng khi gặp lại ông sẽ như thế nào vô số lần, nhưng khi mọi chuyện thật sự xảy ra, cô lại cảm thấy không quá chân thật.
Nhắc đến cũng thật buồn cười, rõ ràng là bố con ruột nhưng lại chẳng khác gì người xa lạ, hai người có quan hệ huyết thống nhưng lại không hiểu gì nhau. Hà An Nhiên vốn còn cho rằng mình sẽ rất ghét Hà Thủ Ngu, nhưng bây giờ lúc gặp ông, trong lòng cô không ghét, chỉ là cũng không thích.
Bố - trong thế giới của cô, đây chỉ là một cái từ ngữ ở trong miệng hàng xóm láng giềng mà thôi, thực sự đối với cô, nó không có bao nhiêu ý nghĩa.
“An Nhiên, nhiều năm vậy rồi, bố rất xin lỗi hai mẹ con con.”
Bàn tay đang khuấy cà phê của Hà An Nhiên đột nhiên dừng lại, cà phê trong tách cũng dần phẳng lặng lại. Cô ngẩng đầu, ánh mắt trong veo nhìn Hà Thủ Ngu.
“Ông nói quá nghiêm trọng rồi, thật ra ông không cần phải áy náy gì với tôi và mẹ tôi. Suy cho cùng, ông cũng không mắc nợ gì, hơn nữa tôi và mẹ tôi cũng không đến mức như trong tưởng tượng của ông, mấy năm nay, ngoại trừ không có ông thì chúng tôi vẫn ăn no mặc ấm, cuộc sống cũng yên bình, an ổn.”
Khóe môi Hà Thủ Ngu hơi cong lên, không hổ là con gái Bội Tuệ, không chỉ bề ngoài mà ngay cả tính nết cũng giống nhau như thế.
“An Nhiên, sao đi ra ngoài một chuyến mà mất hồn mất vía thế?”
Tôn Duyệt thấy Hà An Nhiên sững người cầm bút vẽ, không khỏi đưa tay đụng vào cô. Hà An Nhiên phản ứng lại, cô buông bút vẽ trong tay, gác nó trên bàn.
“Sao thế, xảy ra chuyện gì à?”
Hà An Nhiên lắc đầu: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là một chút chuyện trong nhà thôi.”
Tôn Duyệt lo lắng nhìn cô, nhưng việc riêng trong nhà cô ấy cũng ngại hỏi, đành phải vỗ vai cô an ủi.
“Đừng nghĩ quá nhiều.”
Hà An Nhiên nở nụ cười cảm kích với cô ấy: “Ừ.”
Lần gặp mặt này của cô và Hà Thủ Ngu cũng xem như là yên ổn, lúc rời đi hai người còn mỉm cười nói tạm biệt.
Danh sách chương