Lâm Văn Trúc không nán lại lâu trong rừng, cô mau chóng đưa Minh Nguyệt rời đi, Diệp Khuynh Lăng không ngăn cản, đương nhiên không có ai ngăn cản cô. Lâm Văn Trúc tự chơi tự vui mà bày trò, trong rừng nhiều người như thế, ngoại trừ thái độ của Diệp Khuynh Lăng không có gì để bàn luận, Đặng Thanh Vân chắc chắn ghét cô, cô làm ra động tác đó, Lương Ba mới nhậm chức chắc chắn cũng ghét cô, cô vẫn thật sự không được hoan nghênh, cô không chọc người ta ghét mình nữa mà lựa chọn rời đi, trông đấy cô biết quan sát tình hình biết bao.
Minh Nguyệt đi một đoạn xa rồi vẫn còn vỗ ngực mình, "Tiểu thư, sao tiểu thư lại dám...".
Vậy mà cầm súng chĩa vào tam thiếu, bây giờ tim Minh Nguyệt vẫn còn đập như trống dồn, không dám tin rằng cảnh tượng vừa rồi đã từng xảy ra.
Lâm Văn Trúc quét mắt về phía Minh Nguyệt, cười nhạt, "Em sợ tam thiếu?".
Minh Nguyệt mắt trợn tròn, đương nhiên là sợ rồi, người trong phủ Thanh Sơn có ai không sợ tam thiếu chứ? Bình thường dù là người quản việc nghênh ngang kiêu ngạo hơn nữa, thấy tam thiếu thì cứ như chim cun cút vậy, huống hồ là loại tép riu như mình.
Lâm Văn Trúc lắc đầu, "Tam thiếu có ba đầu sáu tay à?"
Minh Nguyệt lắc đầu, tam thiếu đương nhiên không dị dạng cổ quái, nếu không thì sao có thể mê hoặc nhiều cô gái như thế, còn truyền ra nhiều chuyện phong lưu đến vậy chứ, mặc dù điều này có liên quan đến thân phận của tam thiếu, nhưng điều quan trọng hơn chính là khuôn mặt đó. Nói đi cũng phải nói lại, nhìn khuôn mặt đó của tam thiếu, có thể tưởng tượng ra được mẫu thân tam thiếu khuynh quốc khuynh thành đến mức nào, mỹ nhân như thế, có thể khiến Tư lệnh Diệp nhất kiến chung tình, tình sâu tựa biển, dường như cũng có thể hiểu được.
Lâm Văn Trúc nói tiếp, "Tam thiếu lạm sát người vô tội túm được lỗi sai nhỏ nhặt thì nghiêm phạt không tha?".
Minh Nguyệt lắc đầu, hình như không có.
Lâm Văn Trúc ngẫm nghĩ, "Tam thiếu ai tới cũng không từ chối, thấy mỹ nhân là không tha cho bất cứ ai?".
Minh Nguyệt lập tức trợn trừng mắt, đương nhiên không thể rồi, mỹ nhân bổ nhào vào người tam thiếu mà, sao có thể là tam thiếu chủ động ra tay chứ.
Lâm Văn Trúc phất tay, "Vậy em vẫn còn sợ tam thiếu?".
Minh Nguyệt rơi vào suy tư sâu xa, ơ đúng nhỉ, tam thiếu không quái dị ba đầu sáu tay, cũng không ác ôn tàn nhẫn đến cực điểm, càng không phải người ham mê thanh sắc, nhưng vì sao mình lại sợ chứ? Giống như chỉ cần một ánh mắt của tam thiếu quét qua, mình đã không nhịn được mà run rẩy.
Minh Nguyệt suy nghĩ rất lâu, cảm thấy có lẽ đây là một câu đố chưa có lời giải, bởi vì cho dù nghĩ rõ rồi, lần sau lúc tam thiếu nhìn mình, mình vẫn không nhịn được mà muốn quỳ phịch xuống.
Lâm Văn Trúc đưa Minh Nguyệt đi, Đặng Thanh Vân thì vẫn ở lại nguyên chỗ cũ.
"Đưa Hằng Nhi về." Diệp Khuynh Lăng dường như muốn nói gì đó với Diệp Chí Hằng, cuối cùng lại thôi, chỉ dặn Đặng Thanh Vân một câu như thế.
"Em không đi, em có lời muốn nói với anh." Đặng Thanh Vân nhìn thẳng vào hắn, sự bực bội trong ngực không cách nào xóa bỏ được, cô ta biết mình bây giờ không quá bình thường, nhưng cô ta không thể khống chế được bản thân.
Lương Ba biết nhìn tình hình đến bế Diệp Chí Hằng, muốn bế cậu ta về Lan Đình Hiên, nhưng lại bị Diệp Chí Hằng đẩy ra, bản thân Lương Ba cũng ngây người.
Diệp Chí Hằng mặt ủ mày chau, nhìn Diệp Khuynh Lăng với vẻ đáng thương, "Con muốn chú Thạch bế".
Sắc mặt Lương Ba lúng túng, anh ta đứng lên trầm mặc không nói.
Diệp Khuynh Lăng sa sầm mặt, "Tự đi về, không ai được bế nó".
Diệp Chí Hằng ngẩn người, "Cha...".
Lương Ba nhìn Diệp Khuynh Lăng, trầm mặc đi dắt tay Diệp Chí Hằng, lần này, Diệp Chí Hằng không dám gạt ra nữa, nhìn Diệp Khuynh Lăng với vẻ mặt muốn khóc nhưng cố nhịn, đi rất xa vẫn còn quay đầu lại, mà Diệp Khuynh Lăng thì không lên tiếng, để Lương Ba biết rằng anh ta tự chủ trương là đúng.
Đặng Thanh Vân nhìn dáng vẻ đáng thương của con trai thì đau lòng, "Có phải vì Hằng Nhi không phải là con trai anh, cho nên anh mới lạnh nhạt với thằng bé như thế?".
Diệp Khuynh Lăng không muốn thảo luận vấn đề này với cô ta, "Cô muốn nói gì với tôi?".
"Hằng Nhi thằng bé..."
"Nó nhắc đến Thạch Nham, cho nên cô muốn đưa Thạch Nham về cho nó?"
"Em không có ý này."
Diệp Khuynh Lăng xoay người, không muốn dây dưa về vấn đề này, "Rốt cuộc cô muốn nói gì với tôi?".
Lúc này Đặng Thanh Vân mới phản ứng lại, hắn thế này là không kiên nhẫn với mình, trước đây vẫn còn bằng lòng qua quýt với mình, giữ nguyên thái độ ôn hòa, bây giờ thì ngay cả chút qua quýt đó cũng không chịu nữa, cô ta đột nhiên nghĩ có phải mình đã làm sai rồi không, mình không nên so đo quá nhiều. Nhưng trước đây cho dù là qua quýt, cô ta cũng là người độc nhất vô nhị, dù tệ thì có thể tệ đến đâu được? Cô ta chỉ muốn trở thành người duy nhất bên cạnh hắn.
"Anh thật sự muốn giữ Lâm Văn Trúc lại?" Đặng Thanh Vân vô cùng khó hiểu, "Đúng, trước đó anh nói không sai, là em và Diệp Khuynh Mặc hợp tác, cho nên em bê tảng đá tự đập vào chân mình, bị hắn ta bắt đi. Lâm Văn Trúc thả em về. Diệp Khuynh Mặc là dạng người gì, chúng ta đều biết rõ, Lâm Văn Trúc chắc chắn lành ít dữ nhiều. Nhưng cô ta không chỉ trở về nguyên vẹn, mà còn được Diệp Khuynh Mặc đưa về, trong đó nhất định có âm mưu".
Lúc này Diệp Khuynh Lăng mới quay đầu nhìn cô ta, mấy giây sau mới cười, "Chuyện cô nghĩ quá nhiều rồi, thời gian này, giáo dục Hằng Nhi cho tốt là được".
Đặng Thanh Vân nhìn hắn với vẻ khó tin, "Rốt cuộc anh làm sao vậy hả, Lâm Văn Trúc là người của Diệp Khuynh Mặc, vậy mà anh thờ ơ, tam thiếu dứt khoát quả quyết mà em quen đâu rồi? Lẽ nào anh thật sự bị Lâm Văn Trúc mê hoặc đến mức không tìm được phương hướng nữa, cô ta làm gì anh cũng không so đo, chỉ cần cô ta ở lại bên cạnh anh là được?".
"Nói lời này, tự cô không cảm thấy buồn cười à?"
Nếu hắn thật sự say mê Lâm Văn Trúc như thế, hắn sẽ mặc kệ Lâm Văn Trúc sau khi Đặng Thanh Vân trở về sao?
Đặng Thanh Vân dần khôi phục lại chút lý trí, "Anh là vì áy náy với cô ta? Cô ta thả em đi, anh lại không có ý định cứu cô ta, cho nên cảm thấy mắc nợ cô ta, vì thế mọi chuyện đều không so đo. Tam thiếu, không được, anh không thể như thế được. Cô ta là người của Diệp Khuynh Mặc, không thể giữ cô ta lại được".
Diệp Khuynh Lăng cười giễu một tiếng, trên mặt là sự trào phúng, nếu thật sự tính ra, bản thân cô ta có phải cũng từng là người của Diệp Khuynh Mặc? Thậm chí còn bởi vậy mà bị Diệp Khuynh mặc cài người vào.
Chỉ cho quan phóng hỏa không cho dân chúng đốt đèn.
Ánh mắt Đặng Thanh Vân cố chấp, "Lâm Văn Trúc cô ta không thể được giữ lại".
Lúc này Diệp Khuynh Lăng hiểu ra gì đó, "Lý do".
"Cô ta có thể trốn thoát từ tay Diệp Khuynh Mặc, còn có thể mượn Diệp Khuynh Mặc để quay về bên cạnh anh, nhất là khi cô ta còn phạm phải điều cấm kị lớn của Diệp Khuynh Mặc, có thể khiến Diệp Khuynh Mặc bỏ qua cho cô ta rồi còn hợp tác với cô ta, chỉ có thể là có âm mưu lớn hơn. Lâm Văn Trúc chắc chắn đã phát hiện ra gì đó, cho nên nói ra tin tức đó cho Diệp Khuynh Mặc. Sau khi biết, Diệp Khuynh Mặc bèn cho Lâm Văn Trúc lấy công chuộc tội, vì thế đích thân đưa cô ta về, để cô ta ở bên cạnh anh để tiếp tục nghe ngóng tin tức."
Phát hiện ra điều gì đó, đương nhiên là phát hiện tam thiếu không phải là tam thiếu, lấy mận đổi đào.
Diệp Khuynh Lăng lắc đầu, "Đặng Thanh Vân, cô đặt tâm tư vào Hằng Nhi khó như thế hả? Nhất định phải nghĩ về chuyện cô không nên nghĩ, làm chuyện cô không nên làm?".
Mắt Đặng Thanh Vân đỏ hoe, "Vì sao anh không chịu đuổi Lâm Văn Trúc đi? Anh không sợ chuyện...".
"Vì sao cô cứ luôn nhằm vào cô ấy?"
Đặng Thanh Vân cắn môi, "Em đều là vì anh".
"Vậy thì xin cô vì tôi, quan tâm Hằng Nhi nhiều hơn."
......
Trong mắt Đặng Thanh Vân là cả một mảng bất lực, lòng lại hiểu là không thể thuyết phục được hắn, lúc rời đi một bước ba lần quay đầu, muốn hắn cất lời giữ mình lại, để hắn tỉnh ngộ, biết được mình đều là vì tốt cho hắn.
Đặng Thanh Vân đã định trước là phải thất vọng.
Diệp Khuynh Lăng nhếch khóe môi, không biết nên khen Đặng Thanh Vân thông minh hay là nên cười cô ta ngu ngốc nữa, có thể nghĩ đến vậy rồi, cô ta đã tốn không ít tâm tư, nhưng chỉ nghĩ đến đó, cũng khó tránh hơi ngu ngốc.
Nếu thật sự như lời Đặng Thanh Vân nói, Lâm Văn Trúc và Diệp Khuynh Mặc đã có giao dịch như thế, vậy thì Diệp Khuynh Mặc sẽ làm thế nào? Việc gì phải để Lâm Văn Trúc đến tìm chứng cứ gì chứ, chuyện thế này đương nhiên là mượn miệng người khác, để Diệp Quân đích thân đến xử lý, đích thân điều tra rồi.
Một khi Diệp Quân nghi ngờ, nhất định sẽ dùng tất cả lực lượng để điều tra, đương nhiên sẽ tra ra được manh mối, từ đó khiến tam thiếu là hắn toi đời. Đó mới là không tốn một binh một lính nào đã đạt được mục đích, việc Diệp Khuynh Mặc cần làm chỉ là thả ra chút tin tức, nếu như tin tức là giả, hắn ta cũng không tổn thất gì, nếu tin tức là thật, nhà họ Diệp đương nhiên sẽ là của một mình hắn.
Cho nên không thể là chuyện này, trừ phi trí thông minh của Diệp Khuynh Mặc biến thành giống của Đặng Thanh Vân.
Lâm Văn Trúc trở về, bên Phượng Vũ Thiên không thể không có sắp xếp, thêm nữa là mấy tin đồn thất thiệt bên ngoài lan truyền ầm ầm, sự xuất hiện của Lâm Văn Trúc có thể giải quyết những tin đồn đó rất tốt, cái gì mà Đặng Thanh Vân và Lâm Văn Trúc bị bắt đi chứ, hoàn toàn là tin đồn vớ vẩn.
Lâm Văn Trúc thay quần áo xong đi ra, nhìn Diệp Khuynh Lăng chớp chớp mắt, "Người ta mới trở về không lâu, tam thiếu đã lại nô dịch người ta rồi, đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!".
Ánh mắt Diệp Khuynh Lăng dạo trên người cô một lát, "Sắc đẹp của em, ta đương nhiên không thể độc hưởng, huống hồ những người ái mộ em ngày ngày đều đến dò la Kim tỷ, Kim tỷ đã sắp điên rồi, em không nghĩ một chút cho Kim tỷ à?".
"Tam thiếu đúng là biết nói đùa mà. Nhưng mà tiếp tục đến Phượng Vũ Thiên cũng tốt, đợi một ngày nào đó tam thiếu chán em rồi, em cũng có một nơi đặt chân, không phải sao?"
"Không có lòng tin với bản thân như thế?"
Lâm Văn Trúc cười nhìn hắn, im lặng, không phải là không có lòng tin với bản thân, mà là không có lòng tin với hắn.
Diệp Khuynh Lăng chỉ cảm thấy khó hiểu, đi lên trước nắm tay cô, cùng ra khỏi Tà Vũ Hiên, lên xe rời đi. Hai người không đến thẳng Phượng Vũ Thiên, mà là đến một tiệm ăn vô cùng có tiếng trong thành. Tiệm ăn này có tiếng bởi ba nguyên nhân: một là giá cả đắt đỏ; hai là đồ ăn tuyệt vời, người ta truyền rằng đồ ăn ở đó làm cho thần tiên trên trời ăn; ba thì là ngưỡng vào cửa vô cùng cao. Đương nhiên, với tam thiếu nhà họ Diệp, trước giờ đó không phải là vấn đề.
Sau khi vào tiệm ăn, Lâm Văn Trúc nhướng mày, cười nhạo theo bản năng.
Diệp Khuynh Lăng nói đưa cô đến đây ăn cơm đền bù cho cô, kết quả thì sao, hắn có hẹn với người ta.
Chủ tịch ngân hàng họ Lý đã đến từ lâu, với vị tam thiếu này, rất khó để không khiến người ta không niềm nở, ai bảo sự thiên vị của Tư lệnh Diệp với cậu con trai này thiếu chút nữa thì viết ngay trên mặt chứ, cậu ta có phạm lỗi lớn hơn nữa, Tư lệnh Diệp cũng sẽ giải quyết cho, cùng lắm là thêm mấy câu mắng mỏ, chứ còn thật sự phạt, đó là chuyện không thể.
Nếu Tư lệnh Diệp có thể quản lý nghiêm, có lẽ tam thiếu này sẽ không có tính cách như thế.
Diệp Khuynh Lăng và Lâm Văn Trúc ngồi xuống, Diệp Khuynh Lăng đẩy thực đơn đến trước mặt Lâm Văn Trúc, "Gọi món đi!".
Chủ tịch Lý hậu tri hậu giác phát hiện Diệp Khuynh Lăng dẫn theo phụ nữ, nhìn kỹ thêm, đây không phải chính là Lâm Văn Trúc đó sao? Không phải là nói cô ta bị bắt đi rồi à, sao vẫn còn ở bên Diệp Khuynh Lăng? Tin đồn quả nhiên chỉ là tin đồn.
Người có suy nghĩ giống chủ tịch Lý không ít, người có thể đến đây ăn cơm, địa vị có thể biết được, không bao lâu, mọi người đều sẽ biết, Lâm Văn Trúc vẫn yên ổn ở bên cạnh Diệp Khuynh Lăng, vẫn được yêu chiều như trước. Mấy tin đồn trước đây rằng cái gì mà Lâm Văn Trúc bị bắt đi, tam thiếu nhà họ Diệp không nghe không hỏi, bây giờ chỉ như một câu chuyện cười, mấy người truyền tin đồn đó phải ghét Lâm Văn Trúc đến mức nào chứ hả, gièm pha cô ta như vậy, hận không thể khiến cô ta lập tức thất sủng.
Lâm Văn Trúc cảm thấy Diệp Khuynh Lăng cố ý, cho nên lúc gọi món, cô đều gọi những món có tiếng, đắt đến chết người. Khi cô đặt thực đơn xuống, đón lấy ánh mắt Diệp Khuynh Lăng, cô đột nhiên phản ứng lại, giá có cao hơn nữa cũng không sao, cô tưởng tam thiếu nhà họ Diệp là người sẽ chủ động thanh toán? Đương nhiên không thể, bởi vì tình hình kinh tế của hắn eo hẹp, nếu không eo hẹp, hắn sẽ tìm chủ tịch Lý bàn chuyện vay tiền sao?
Sau khi chủ tịch Lý cầm thực đơn, khuôn mặt đầy đau khổ.
Diệp Khuynh Lăng như cười như không, "Chủ tịch Lý cảm thấy các món Tiểu Trúc gọi quá ít à? Nếu chủ tịch Lý không vừa lòng, có thể gọi thêm mấy món, Tiểu Trúc nhà tôi thích cần kiệm, không thích lãng phí, cho nên gọi vừa đúng món".
Chủ tịch Lý lập tức gập thực đơn lại, "Cứ thế này là được, thế này là được... Lâm tiểu thư đúng là biết gọi món".
Lâm Văn Trúc mím môi cười, thế này là không có gì để khen nhưng vẫn phải khen sao? Vậy mà khen mình biết gọi món nữa.
Ở đây tốc độ mang đồ ăn lên vô cùng nhanh, sau khi thức ăn được bưng lên, Lâm Văn Trúc bèn bắt đầu thưởng thức những món ăn ngon lành này, hương vị tuyệt vời, cô ăn vui vẻ, sau đó thưởng thức Diệp Khuynh Lăng bắt nạt người ta như thế nào.
Cho dù chủ tịch Lý kể nghèo kể khổ hay làm khó thế nào, Diệp Khuynh Lăng cũng chỉ có một câu – Tôi hết tiền rồi, tôi muốn vay tiền.
Còn về thủ tục, lý do, những thứ đó đều không thể.
Không biết xấu hổ nhất là Diệp Khuynh Lăng còn thầm ám chỉ với chủ tịch Lý, hi vọng tiến hành riêng tư, nếu người khác biết tam thiếu nhà họ Diệp hắn không có tiền dùng, vậy thì mất mặt đến nhường nào chứ? Tốt nhất là phải giấu phụ thân hắn nữa.
Gáy chủ tịch Lý toàn là mồ hôi.
Lâm Văn Trúc đúng là lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Khuynh Lăng cường quyền chèn ép người như thế, hành sự không có quy củ gì, tác phong không khác gì phường lưu manh.
Vay tiền riêng, không đi làm thủ tục, ai biết tiền bị hắn cầm đi có trả lại được hay không?
Lâm Văn Trúc thông cảm sâu sắc với vị chủ tịch Lý này, bị bắt nạt đến mức độ này, cảm thấy giây sau là ông ta khóc luôn được rồi.
Chủ tịch Lý cuối cùng không khóc, không phải là Diệp Khuynh Lăng tha cho ông ta, mà là Diệp Khuynh Lăng gặp người quen, muốn đi chào hỏi đối phương một tiếng.
Chủ tịch Lý thở phào một hơi, nốc thẳng một ly rượu.
Lâm Văn Trúc quan sát chủ tịch Lý một lát, "Tam thiếu có hơi tùy hứng, ngài thông cảm cho anh ấy một chút".
"Đâu có đâu có... Tam thiếu chỉ là tính cách hơi thẳng thôi."
Lâm Văn Trúc thở dài một hơi, "May mà người tam thiếu gặp được là người tốt tính như ngài, chứ nếu gặp phải người khác, chắc chắn không thể không bị Tư lệnh Diệp mắng cho một trận rồi".
Mắt chủ tịch Lý sáng lên, nhiệt tình nhìn Lâm Văn Trúc, lúc này ông ta đột nhiên nhớ ra, cô gái này là người được yêu chiều nhất bên cạnh tam thiếu, chắc chắn đã từng đi dự tiệc với tam thiếu, đã từng nhìn thấy tam thiếu trò chuyện giao lưu với người khác.
"Người khác thì họ làm thế nào? Không phải... Ý tôi là thế mà còn có người dám nhằm vào tam thiếu nữa, cô nói cho tôi biết, sau này tôi gặp người đó, tuyệt đối cho hắn biết mặt luôn."
"Cũng không có gì cả, thì là chơi trò tâm kế thôi, trước mặt thì thế này sau lưng thì thế nọ. Trước mặt tam thiếu thì cái gì cũng chấp nhận, cái gì cũng đồng ý, nhưng sau lưng thì lại đi tìm đại thiếu, ngài cũng biết đấy, tính cách của đại thiếu khá thế nào nhỉ, sẽ nói cho Tư lệnh Diệp biết. Tư lệnh Diệp đương nhiên sẽ tức giận, mắng tam thiếu té tát, tam thiếu cũng không dám đi tìm họ tiếp nữa."
Chủ tịch Lý nghe xong, ngồi đăm chiêu.
Lâm Văn Trúc tiếp tục miệt mài ăn, khen các món nổi tiếng ở đây hương vị không tệ, chủ tịch Lý thấy cô thích, hào phóng gọi thêm, phối hợp với cô cùng khen đồ ăn ở đây, ông một câu tôi một câu, dường như đều đã xem nhẹ một chuyện, thời gian tam thiếu đi chào hỏi hình như hơi dài.
Diệp Khuynh Lăng đương nhiên không thật sự đi chào hỏi, mà là đã hẹn gặp đại thiếu nhà họ La ở đây từ trước.
Đại thiếu nhà họ La, cũng chính là anh trai của La Tú Vân, bây giờ đã nắm đại quyền của nhà họ La, trở thành người cầm quyền danh xứng với thực của nhà họ La, gánh vác trọng trách làm rạng danh nhà họ La. Đương nhiên, đại thiếu nhà họ La là con của đại phu nhân, là huynh muội cùng một mẹ với La Tú Văn, có bao nhiêu tình nghĩa với cô em gái dòng thứ La Tú Vân thì không biết.
Đối với nhà họ La mà nói, La Tú Vân được coi là một cái tên không thể không nhắc tới, nếu không có cái chết của La Tú Vân, nhà họ La có thể có được địa vị như ngày hôm nay sao? Năm đó sau khi La Tú Vân gặp chuyện, Diệp Quân trực tiếp làm chủ, giao quyền kinh doanh tuyến đường sắt từ Lạc Thành đến thành Vĩnh Ninh cho nhà họ La, giúp nhà họ La lên như diều gặp gió, không còn là phú hào chỉ núp ở Lạc Thành nữa.
Diệp Quân làm thế, nhà họ La há lại không biết phía sau cái chết của La Tú Vân có uẩn khúc? Đừng nói là thế lực của nhà họ Diệp, chỉ riêng việc nhà họ Diệp đã cho nhà họ La lợi ích lớn như thế, nhà họ La sẽ chỉ nhắm mắt làm ngơ, cho dù La Tú Vân đã trải qua những gì, họ cũng không thể làm chủ thay cô.
Đại thiếu nhà họ La có lẽ còn thở dài mấy tiếng vì cô em gái này, chứ phụ thân và ông nội của anh ta sẽ chỉ vui mừng vì lợi ích mà cô con gái đứa cháu gái này mang về. Con gái nhà họ La, ăn mặc vô lo, thậm chí còn được tiêu tốn một số tiền lớn để đưa ra nước ngoài du học, nhưng nhà họ La không phải là thật sự thương họ, mà là đang gói ghém họ, tương lai lúc mai mối, có thể có được mối liên hôn không tồi.
Hôn nhân của con cái cũng chỉ là một cuộc mua bán, cuộc mua bán của La Tú Vân không phải là kiếm được lời rồi sao?
Sau khi La Tú Vân gặp chuyện, đại thiếu nhà họ La chưa từng có qua lại với Diệp Khuynh Lăng, nếu hôn nhân của La Tú Vân là một cuộc giao dịch, vậy thì tiền và hàng thanh toán xong, đôi bên không cần phải qua lại thường xuyên nữa.
Diệp Khuynh Lăng đi vào trong căn phòng bao, cười nhìn đại thiếu nhà họ La đang có sắc mặt thâm trầm, "Anh vợ đến sớm thật".
Xưng hô xa lạ này khiến đại thiếu nhà họ La ngẩn ra một lát, "Người ngay thẳng không nói lời mập mờ, nếu tam thiếu đã mời tôi đến, nhất định có yêu cầu, tam thiếu cứ phân phó, nếu La mỗ có thể làm được, nhất định sẽ không thoái thác".
Diệp Khuynh Lăng lắc đầu, "Chúng ta là người một nhà, không thể ôn chuyện hay sao?".
Đại thiếu nhà họ La cười rất chế giễu, "Đúng vậy nhỉ người một nhà, người một nhà đã mấy năm chưa từng gặp. Nếu tam thiếu thật sự là vì ôn chuyện cũ, chỉ đành đổi hôm khác thôi, bởi vì tôi thật sự rất bận, việc luôn theo người".
"Anh vợ tiếp quản chuyện làm ăn của nhà họ La, đương nhiên bận rộn rồi, có thể hiểu được. Cho nên em cũng muốn làm chút chuyện làm ăn nhỏ với anh vợ đây."
Đại thiếu nhà họ La đã đoán được, không cảm thấy bất ngờ, "Làm ăn gì?".
"Nhờ anh mang theo chút đồ cho em, với anh thì hẳn không khó. Chỉ là thứ đồ này vận chuyển từ trên biển đến, đoạn đường đó phải chào hỏi anh một tiếng, đương nhiên, sau khi chuyện thành, em tất có trọng tạ."
Lạc Thành có bến tàu, trên thuyền chỉ cần không có chuyện, rồi lại chuyển đến trạm xe lửa, đoạn đường này mặc dù không gần, nhưng cũng không quá xa, dựa vào địa vị của nhà họ La ở Lạc Thành, bình yên đưa đến thành Vĩnh Ninh, quả thực không khó.
Đại thiếu nhà họ La đang chuẩn bị đồng ý thì đột nhiên phản ứng lại.
Là thứ gì nhất thiết phải đi qua đường của nhà họ La? Thậm chí ngay cả chút khoảng cách từ bến tàu đến trạm xe lửa cũng phải để người ta trông chừng? Thứ đồ vận chuyển từ nước ngoài...
Đại thiếu nhà họ La trợn mắt, sau đó lắc đầu, "Tam thiếu, có những chuyện có thể làm, có những chuyện không thể làm. Nhà họ La bây giờ rất yên ổn, không muốn nổi lên cuồng phong bão táp".
Tam thiếu nhà họ Diệp muốn làm gì, nhà họ La sẽ không quản, cũng không quản nổi.
Diệp Khuynh Lăng lại thở dài một hơi, "Người một nhà cũng không giúp đỡ?".
"Tôi họ La."
Ánh mắt Diệp Khuynh Lăng đanh lại, "Nếu anh đã không coi tôi là người một nhà, tôi cũng chỉ đành không coi anh là người một nhà thôi. La đại thiếu, anh có nhớ tuyến đường sắt vận tải này của nhà anh đến như thế nào không? Phụ thân tôi thiện tâm, cảm thấy phu nhân tôi ra đi từ sớm, thẹn với nhà họ La, vì thế cho nhà anh. Anh nói xem, nếu phụ thân tôi biết, người tôi vốn nên lấy là đích nữ nhà họ La, kết quả lại bị nhà anh đổi thành một thứ nữ, chơi trò thế thân... anh cảm thấy phụ thân tôi sẽ có tâm trạng thế nào đây nhỉ? Tôi còn có thể nói cho nhà anh một bí mật nữa, phụ thân tôi hận nhất là người khác lừa ông ấy, đương nhiên, người ông ấy thương yêu nhất là tôi".
Đại thiếu nhà họ La mặt trắng bệch.
Tư lệnh Diệp đương nhiên thương yêu Diệp Khuynh Lăng nhất, đích nữ nhà họ La cũng không xứng với Diệp Khuynh Lăng, huống hồ là đổi sang con gái do một di nương sinh, Tư lệnh Diệp nhất định sẽ căm phẫn, căm phẫn nhà họ La dám hoán thân, căm phẫn sự lừa gạt của nhà họ La, căm phẫn con trai mình vậy mà lại cưới về một người phụ nữ như thế.
Ngoài ra năm đó Tư lệnh Diệp còn bồi thường, chuyện đó đúng thật là mất mặt.
Tư lệnh Diệp sẽ làm gì? Thu tuyến đường vận chuyển lại, giao cho gia tộc khác, nhà họ La không có tuyến đường vận chuyển đó, những gia tộc trước đây nhà họ đắc tội nhất định sẽ ra tay vào lúc này, cùng giẫm lên nhà họ La. Nếu người khác biết họ còn bị Tư lệnh Diệp căm ghét, đãi ngộ thế nào có thể nghĩ ra được.
Đại thiếu nhà họ La không khỏi khẽ rùng mình, nếu nhà họ La bị hủy trong tay mình, anh ta chính là tội nhân thiên cổ.
La đại thiếu trầm mặc gật đầu, "Được, tôi đồng ý với cậu".
Diệp Khuynh Lăng hài lòng gật đầu, "Em thích qua lại với người thông minh, sau này chúng ta có thể liên lạc nhiều hơn, đã nói chúng ta là người một nhà rồi mà".
......
Khi Diệp Khuynh Lăng về đến bàn ăn, Lâm Văn Trúc vẫn đang thong thả ăn, cô hơi kén ăn, cực kì thích một món ăn ở đây, món đó chén đĩa đã sắp sạch bong rồi.
Chủ tịch Lý thấy vậy, chủ động gọi thêm món đó.
Lúc này Diệp Khuynh Lăng mới đặt ánh mắt về lại trên người chủ tịch Lý.
Chủ tịch Lý cười híp mắt, "Tam thiếu, hồi nãy là tôi suy nghĩ nông cạn, không hiểu phải linh hoạt, có thể hợp tác với cậu là vinh hạnh của tôi, đâu thể cảm thấy khó xử chứ? Mặc dù không quy củ, quả thực cũng rất phiền phức, nhưng vấn đề đều có thể giải quyết được, vì tam thiếu, tôi sẽ hết mình".
Thái độ quay ngoắt như thế, Diệp Khuynh Lăng nhướng mày, nhìn Lâm Văn Trúc.
Cô đang ăn với vẻ mặt đầy vô tội.
Diệp Khuynh Lăng cong môi cười, nâng chén chúc mừng với chủ tịch Lý, chúc mừng gì, đương nhiên là chúc hợp tác vui vẻ rồi.
Ăn cơm xong, Diệp Khuynh Lăng cùng Lâm Văn Trúc đi dạo một lúc trên đường, rồi Diệp Khuynh Lăng đưa cô đến Phượng Vũ Thiên, bản thân hắn không vào, chỉ bảo đến lúc đó sẽ đến đón cô.
Đãi ngộ thế này, cũng chỉ có một mình Lâm Văn Trúc mà thôi.
Lâm Văn Trúc đến, khiến sắc mặt cả đám người đều không tốt, còn tưởng là cô đã thật sự mất tích, không quay lại nữa, vậy mà chỉ là tin đồn, nếu là thật thì tốt rồi.
Là thật hay là giả, có lẽ chỉ có Liễu Như Ngọc rõ.
Liễu Như Ngọc kể lại những chuyện xảy ra mấy hôm nay cho Lâm Văn Trúc, thì ra sau khi tin đồn thất thiệt truyền ra, tâm tư mọi người đều nhộn nhạo. Lâm Tuyết Doanh là người biểu diễn chính mới nổi, đi trên con đường giống Lâm Văn Trúc, bây giờ được gọi là tiểu tiên nữ, Lâm Văn Trúc không đến Phượng Vũ Thiên, Phượng Vũ Thiên cũng vô cùng náo nhiệt, Lâm Tuyết Doanh và Chu Nhan đều có ý với căn phòng thay đồ của Lâm Văn Trúc, tranh cãi nhau không ngừng, khiến mọi người được xem không ít chuyện hay.
Lâm Văn Trúc mặt đầy tiếc nuối, không xem được màn tranh đấu của hai người họ, không phải là đáng tiếc sao?
Liễu Như Ngọc cười lắc đầu, trước đây cô ta cảm thấy Lâm Văn Trúc dựa vào khí chất trên người mà khiến tam thiếu đối xử khác biệt với cô, bây giờ mới biết, cô thật sự không đơn giản, vì thế thái độ với cô đương nhiên cũng có biến hóa.
Đây là người có thể sống sót trở về dưới cái miệng hổ của đại thiếu.
"Tôi muốn gặp Ngọc Tiêu Tiêu, cô có thể lập tức thu xếp không?" Lâm Văn Trúc nói ra yêu cầu của mình.
Liễu Như Ngọc không hỏi nguyên nhân, "Được".
Lâm Văn Trúc xác định cô ta đã nghe hiểu ý của mình, xoay người đi chuẩn bị tiết mục biểu diễn.
Màn biểu diễn của Lâm Văn Trúc vẫn đầy tiếng reo hò như trước, tặng thưởng không ngừng, mọi người đều hò hét muốn cô biểu diễn riêng để bù, bởi vì cuối tháng trước, cô lại đứng đầu bảng.
Lâm Văn Trúc trên sân khấu, lại nhìn thấy Lý Xuyên Dương, vì thế cô cười nhẹ với anh ta, dường như anh ta nhận được sự chào hỏi của cô, mau chóng đáp lại cô.
Lâm Văn Trúc biểu diễn xong, đi đến hậu đài, Liễu Như Ngọc gật đầu với cô.
Vì thế ở Phượng Vũ Thiên, Lâm Văn Trúc gặp được Ngọc Tiêu Tiêu.
Ngọc Tiêu Tiêu đương nhiên không thể trang điểm rực rỡ chói lọi, mà là mặc đồ của người hầu cực kì mộc mạc, không có lớp trang sức tinh xảo hoa lệ, cô gái có đẹp hơn nữa cũng sẽ trở nên tầm thường.
"Tìm tôi làm gì?" Sắc mặt Ngọc Tiêu Tiêu không nhẫn nại, dù là ai, đột nhiên bị gọi đến như vậy, còn phải đổi sang quần áo thế này thì đều sẽ không vui.
"Tam thiếu có ở Vân Chi Thượng không?"
"Ồ, thế này là dò la về tam thiếu?" Ngọc Tiêu Tiêu càng bất mãn hơn.
Sắc mặt Lâm Văn Trúc bình thản, "Không phải, là muốn cho cô một cơ hội lập công".
Mắt Ngọc Tiêu Tiêu đột nhiên sáng lên, "Có ý gì?".
"Dạo này tình hình kinh tế của tam thiếu hơi eo hẹp, tôi đoán tam thiếu nhất định đang làm chuyện gì đó, hơn nữa chuyện đó chắc chắn tiêu tốn rất nhiều tiền. Bây giờ tôi đang nghĩ, chuyện lớn này nhất định không phải bây giờ mới làm, sở dĩ bây giờ thiếu tiền, có lẽ là đã tới giai đoạn kết thúc rồi, vốn đầu tư lúc trước cũng là một món tiền lớn. Món tiền đó của tam thiếu đến từ đâu?"
Ngọc Tiêu Tiêu vẫn không quá hiểu, chuyện này thì liên quan gì đến mình.
Lâm Văn Trúc nói tiếp, "Lúc trước tôi từng nghi ngờ Phượng Vũ Thiên, bởi vì tam thiếu thường lui tới đây, Cố Hương Liên lại có quan hệ kiểu đó với tam thiếu. Tôi đã nói với đại thiếu rồi, hình như đại thiếu đã từng điều tra, rồi bác bỏ phán đoán của tôi. Sau đó tôi lại nghĩ, ngoài Phượng Vũ Thiên, không phải còn có Vân Chi Thượng sao? Tam thiếu không đến Vân Chi Thượng, có phải là để tránh nghi ngờ? Cố ý đến Phượng Vũ Thiên, liệu có phải là cố ý thu hút tầm mắt của người khác vào Phượng Vũ Thiên?".
Ngọc Tiêu Tiêu nhớ lại lúc ở cạnh tam thiếu nhà họ Diệp, người đó hoàn toàn không có phản ứng với sự quyến rũ của mình, đến Vân Chi Thượng thì cũng không ở lâu, đúng là có khả năng này thật.
Bởi vì không có quan hệ gì với Phượng Vũ Thiên, thế nên thường ở Phượng Vũ Thiên, mà bởi vì là chủ nhân của Vân Chi Thượng, thế nên cố hết sức để tránh nghi ngờ, bày ra vẻ không thích Vân Chi Thượng.
Nhưng phải nhớ rằng, lần trước tam thiếu cố ý nhằm vào Phượng Vũ Thiên, rồi còn đến Vân Chi Thượng, bởi thế Vân Chi Thượng càng có giá hơn, đoạt đi được không biết bao nhiêu khách của Phượng Vũ Thiên nữa.
Ngọc Tiêu Tiêu kích động lạ thường, "Suy đoán của cô rất có lý, tôi sẽ báo cho đại thiếu biết".
Lâm Văn Trúc lắc đầu, "Bây giờ cô có chứng cứ không?".
Lúc này Ngọc Tiêu Tiêu mới tỉnh táo lại.
Lâm Văn Trúc lại nhắc nhở cô ta, "Cô ở Vân Chi Thượng, đây chính là con đường tốt nhất, tiện cho cô điều tra, nếu cô thật sự có thể tìm ra chứng cứ, rồi lại đưa chứng cứ đến trước mặt đại thiếu, thế thì cô đã lập được đại công rồi".
Ngọc Tiêu Tiêu ngẫm nghĩ, gật đầu.
Lâm Văn Trúc hơi lưỡng lự, "Đến lúc đó cô đừng quên nhắc đại thiếu, chuyện này tôi cũng có công lao đấy nhé".
Ngọc Tiêu Tiêu đồng ý không chút do dự, lúc rời khỏi Phượng Vũ Thiên, khóe miệng cô ta cười giễu, nghĩ hay thế, tôi điều tra, rồi còn phải chia một phần công lao cho cô? Không phải chỉ nói có mấy câu thôi sao, chuyện này lẽ nào tôi không nghĩ ra được chắc?
Lúc Lâm Văn Trúc kết thúc, Diệp Khuynh Lăng quả nhiên đã tự mình đến đón cô.
Lâm Văn Trúc yên lặng nhìn hắn một hồi, "Nếu tam thiếu thật sự bận tối mắt tối mũi, có thể không cần đến đón em đâu, em vẫn có thể tìm đường về phủ Thanh Sơn được".
"Có bận hơn nữa cũng phải ở bên em, thế thì mới có thể thể hiện được tầm quan trọng của em." Diệp Khuynh Lăng ôm cô lên xe.
Lâm Văn Trúc dựa vào người hắn, "Đàn ông và phụ nữ đúng là chẳng giống nhau, đàn ông vì toan tính của mình, có bận có mệt hơn nữa cũng vui vẻ chịu đựng, thậm chí không tiếc đánh đổi tất cả và không màng hậu quả. Mà phụ nữ thì chỉ khao khát bình yên, mong người mình quan tâm luôn bình an".
"Ý em là đang cầu nguyện ta luôn bình an?"
"Tam thiếu đương nhiên có thể luôn bình an."
"Cho nên em không cần cầu nguyện."
Lâm Văn Trúc nhắm mắt, trong đầu xẹt qua rất nhiều khuôn mặt, La Tú Vân, Cố Hương Liên, Liễu Như Ngọc, Ngọc Tiêu Tiêu, cô thật sự không hiểu, đàn ông đối xử với phụ nữ như công cụ, vì sao phụ nữ không chỉ không phản kháng mà còn muốn trở thành công cụ hữu ích, là bản thân phụ nữ yếu kém, hay là thói đời này không cho phụ nữ con đường sống?
Nếu có thể, cô thật sự hi vọng có một thế giới có thể cho phụ nữ tự do lựa chọn cuộc sống của mình, không cần phải sống dựa vào đàn ông.
Cô mở mắt, lại cảm thấy buồn cười, cô cảm thấy người khác là công cụ, bản thân cô chẳng phải cũng là một công cụ hay sao, hơn nữa cô còn chủ động ở lại chủ động lựa chọn làm công cụ nữa.
Minh Nguyệt đi một đoạn xa rồi vẫn còn vỗ ngực mình, "Tiểu thư, sao tiểu thư lại dám...".
Vậy mà cầm súng chĩa vào tam thiếu, bây giờ tim Minh Nguyệt vẫn còn đập như trống dồn, không dám tin rằng cảnh tượng vừa rồi đã từng xảy ra.
Lâm Văn Trúc quét mắt về phía Minh Nguyệt, cười nhạt, "Em sợ tam thiếu?".
Minh Nguyệt mắt trợn tròn, đương nhiên là sợ rồi, người trong phủ Thanh Sơn có ai không sợ tam thiếu chứ? Bình thường dù là người quản việc nghênh ngang kiêu ngạo hơn nữa, thấy tam thiếu thì cứ như chim cun cút vậy, huống hồ là loại tép riu như mình.
Lâm Văn Trúc lắc đầu, "Tam thiếu có ba đầu sáu tay à?"
Minh Nguyệt lắc đầu, tam thiếu đương nhiên không dị dạng cổ quái, nếu không thì sao có thể mê hoặc nhiều cô gái như thế, còn truyền ra nhiều chuyện phong lưu đến vậy chứ, mặc dù điều này có liên quan đến thân phận của tam thiếu, nhưng điều quan trọng hơn chính là khuôn mặt đó. Nói đi cũng phải nói lại, nhìn khuôn mặt đó của tam thiếu, có thể tưởng tượng ra được mẫu thân tam thiếu khuynh quốc khuynh thành đến mức nào, mỹ nhân như thế, có thể khiến Tư lệnh Diệp nhất kiến chung tình, tình sâu tựa biển, dường như cũng có thể hiểu được.
Lâm Văn Trúc nói tiếp, "Tam thiếu lạm sát người vô tội túm được lỗi sai nhỏ nhặt thì nghiêm phạt không tha?".
Minh Nguyệt lắc đầu, hình như không có.
Lâm Văn Trúc ngẫm nghĩ, "Tam thiếu ai tới cũng không từ chối, thấy mỹ nhân là không tha cho bất cứ ai?".
Minh Nguyệt lập tức trợn trừng mắt, đương nhiên không thể rồi, mỹ nhân bổ nhào vào người tam thiếu mà, sao có thể là tam thiếu chủ động ra tay chứ.
Lâm Văn Trúc phất tay, "Vậy em vẫn còn sợ tam thiếu?".
Minh Nguyệt rơi vào suy tư sâu xa, ơ đúng nhỉ, tam thiếu không quái dị ba đầu sáu tay, cũng không ác ôn tàn nhẫn đến cực điểm, càng không phải người ham mê thanh sắc, nhưng vì sao mình lại sợ chứ? Giống như chỉ cần một ánh mắt của tam thiếu quét qua, mình đã không nhịn được mà run rẩy.
Minh Nguyệt suy nghĩ rất lâu, cảm thấy có lẽ đây là một câu đố chưa có lời giải, bởi vì cho dù nghĩ rõ rồi, lần sau lúc tam thiếu nhìn mình, mình vẫn không nhịn được mà muốn quỳ phịch xuống.
Lâm Văn Trúc đưa Minh Nguyệt đi, Đặng Thanh Vân thì vẫn ở lại nguyên chỗ cũ.
"Đưa Hằng Nhi về." Diệp Khuynh Lăng dường như muốn nói gì đó với Diệp Chí Hằng, cuối cùng lại thôi, chỉ dặn Đặng Thanh Vân một câu như thế.
"Em không đi, em có lời muốn nói với anh." Đặng Thanh Vân nhìn thẳng vào hắn, sự bực bội trong ngực không cách nào xóa bỏ được, cô ta biết mình bây giờ không quá bình thường, nhưng cô ta không thể khống chế được bản thân.
Lương Ba biết nhìn tình hình đến bế Diệp Chí Hằng, muốn bế cậu ta về Lan Đình Hiên, nhưng lại bị Diệp Chí Hằng đẩy ra, bản thân Lương Ba cũng ngây người.
Diệp Chí Hằng mặt ủ mày chau, nhìn Diệp Khuynh Lăng với vẻ đáng thương, "Con muốn chú Thạch bế".
Sắc mặt Lương Ba lúng túng, anh ta đứng lên trầm mặc không nói.
Diệp Khuynh Lăng sa sầm mặt, "Tự đi về, không ai được bế nó".
Diệp Chí Hằng ngẩn người, "Cha...".
Lương Ba nhìn Diệp Khuynh Lăng, trầm mặc đi dắt tay Diệp Chí Hằng, lần này, Diệp Chí Hằng không dám gạt ra nữa, nhìn Diệp Khuynh Lăng với vẻ mặt muốn khóc nhưng cố nhịn, đi rất xa vẫn còn quay đầu lại, mà Diệp Khuynh Lăng thì không lên tiếng, để Lương Ba biết rằng anh ta tự chủ trương là đúng.
Đặng Thanh Vân nhìn dáng vẻ đáng thương của con trai thì đau lòng, "Có phải vì Hằng Nhi không phải là con trai anh, cho nên anh mới lạnh nhạt với thằng bé như thế?".
Diệp Khuynh Lăng không muốn thảo luận vấn đề này với cô ta, "Cô muốn nói gì với tôi?".
"Hằng Nhi thằng bé..."
"Nó nhắc đến Thạch Nham, cho nên cô muốn đưa Thạch Nham về cho nó?"
"Em không có ý này."
Diệp Khuynh Lăng xoay người, không muốn dây dưa về vấn đề này, "Rốt cuộc cô muốn nói gì với tôi?".
Lúc này Đặng Thanh Vân mới phản ứng lại, hắn thế này là không kiên nhẫn với mình, trước đây vẫn còn bằng lòng qua quýt với mình, giữ nguyên thái độ ôn hòa, bây giờ thì ngay cả chút qua quýt đó cũng không chịu nữa, cô ta đột nhiên nghĩ có phải mình đã làm sai rồi không, mình không nên so đo quá nhiều. Nhưng trước đây cho dù là qua quýt, cô ta cũng là người độc nhất vô nhị, dù tệ thì có thể tệ đến đâu được? Cô ta chỉ muốn trở thành người duy nhất bên cạnh hắn.
"Anh thật sự muốn giữ Lâm Văn Trúc lại?" Đặng Thanh Vân vô cùng khó hiểu, "Đúng, trước đó anh nói không sai, là em và Diệp Khuynh Mặc hợp tác, cho nên em bê tảng đá tự đập vào chân mình, bị hắn ta bắt đi. Lâm Văn Trúc thả em về. Diệp Khuynh Mặc là dạng người gì, chúng ta đều biết rõ, Lâm Văn Trúc chắc chắn lành ít dữ nhiều. Nhưng cô ta không chỉ trở về nguyên vẹn, mà còn được Diệp Khuynh Mặc đưa về, trong đó nhất định có âm mưu".
Lúc này Diệp Khuynh Lăng mới quay đầu nhìn cô ta, mấy giây sau mới cười, "Chuyện cô nghĩ quá nhiều rồi, thời gian này, giáo dục Hằng Nhi cho tốt là được".
Đặng Thanh Vân nhìn hắn với vẻ khó tin, "Rốt cuộc anh làm sao vậy hả, Lâm Văn Trúc là người của Diệp Khuynh Mặc, vậy mà anh thờ ơ, tam thiếu dứt khoát quả quyết mà em quen đâu rồi? Lẽ nào anh thật sự bị Lâm Văn Trúc mê hoặc đến mức không tìm được phương hướng nữa, cô ta làm gì anh cũng không so đo, chỉ cần cô ta ở lại bên cạnh anh là được?".
"Nói lời này, tự cô không cảm thấy buồn cười à?"
Nếu hắn thật sự say mê Lâm Văn Trúc như thế, hắn sẽ mặc kệ Lâm Văn Trúc sau khi Đặng Thanh Vân trở về sao?
Đặng Thanh Vân dần khôi phục lại chút lý trí, "Anh là vì áy náy với cô ta? Cô ta thả em đi, anh lại không có ý định cứu cô ta, cho nên cảm thấy mắc nợ cô ta, vì thế mọi chuyện đều không so đo. Tam thiếu, không được, anh không thể như thế được. Cô ta là người của Diệp Khuynh Mặc, không thể giữ cô ta lại được".
Diệp Khuynh Lăng cười giễu một tiếng, trên mặt là sự trào phúng, nếu thật sự tính ra, bản thân cô ta có phải cũng từng là người của Diệp Khuynh Mặc? Thậm chí còn bởi vậy mà bị Diệp Khuynh mặc cài người vào.
Chỉ cho quan phóng hỏa không cho dân chúng đốt đèn.
Ánh mắt Đặng Thanh Vân cố chấp, "Lâm Văn Trúc cô ta không thể được giữ lại".
Lúc này Diệp Khuynh Lăng hiểu ra gì đó, "Lý do".
"Cô ta có thể trốn thoát từ tay Diệp Khuynh Mặc, còn có thể mượn Diệp Khuynh Mặc để quay về bên cạnh anh, nhất là khi cô ta còn phạm phải điều cấm kị lớn của Diệp Khuynh Mặc, có thể khiến Diệp Khuynh Mặc bỏ qua cho cô ta rồi còn hợp tác với cô ta, chỉ có thể là có âm mưu lớn hơn. Lâm Văn Trúc chắc chắn đã phát hiện ra gì đó, cho nên nói ra tin tức đó cho Diệp Khuynh Mặc. Sau khi biết, Diệp Khuynh Mặc bèn cho Lâm Văn Trúc lấy công chuộc tội, vì thế đích thân đưa cô ta về, để cô ta ở bên cạnh anh để tiếp tục nghe ngóng tin tức."
Phát hiện ra điều gì đó, đương nhiên là phát hiện tam thiếu không phải là tam thiếu, lấy mận đổi đào.
Diệp Khuynh Lăng lắc đầu, "Đặng Thanh Vân, cô đặt tâm tư vào Hằng Nhi khó như thế hả? Nhất định phải nghĩ về chuyện cô không nên nghĩ, làm chuyện cô không nên làm?".
Mắt Đặng Thanh Vân đỏ hoe, "Vì sao anh không chịu đuổi Lâm Văn Trúc đi? Anh không sợ chuyện...".
"Vì sao cô cứ luôn nhằm vào cô ấy?"
Đặng Thanh Vân cắn môi, "Em đều là vì anh".
"Vậy thì xin cô vì tôi, quan tâm Hằng Nhi nhiều hơn."
......
Trong mắt Đặng Thanh Vân là cả một mảng bất lực, lòng lại hiểu là không thể thuyết phục được hắn, lúc rời đi một bước ba lần quay đầu, muốn hắn cất lời giữ mình lại, để hắn tỉnh ngộ, biết được mình đều là vì tốt cho hắn.
Đặng Thanh Vân đã định trước là phải thất vọng.
Diệp Khuynh Lăng nhếch khóe môi, không biết nên khen Đặng Thanh Vân thông minh hay là nên cười cô ta ngu ngốc nữa, có thể nghĩ đến vậy rồi, cô ta đã tốn không ít tâm tư, nhưng chỉ nghĩ đến đó, cũng khó tránh hơi ngu ngốc.
Nếu thật sự như lời Đặng Thanh Vân nói, Lâm Văn Trúc và Diệp Khuynh Mặc đã có giao dịch như thế, vậy thì Diệp Khuynh Mặc sẽ làm thế nào? Việc gì phải để Lâm Văn Trúc đến tìm chứng cứ gì chứ, chuyện thế này đương nhiên là mượn miệng người khác, để Diệp Quân đích thân đến xử lý, đích thân điều tra rồi.
Một khi Diệp Quân nghi ngờ, nhất định sẽ dùng tất cả lực lượng để điều tra, đương nhiên sẽ tra ra được manh mối, từ đó khiến tam thiếu là hắn toi đời. Đó mới là không tốn một binh một lính nào đã đạt được mục đích, việc Diệp Khuynh Mặc cần làm chỉ là thả ra chút tin tức, nếu như tin tức là giả, hắn ta cũng không tổn thất gì, nếu tin tức là thật, nhà họ Diệp đương nhiên sẽ là của một mình hắn.
Cho nên không thể là chuyện này, trừ phi trí thông minh của Diệp Khuynh Mặc biến thành giống của Đặng Thanh Vân.
Lâm Văn Trúc trở về, bên Phượng Vũ Thiên không thể không có sắp xếp, thêm nữa là mấy tin đồn thất thiệt bên ngoài lan truyền ầm ầm, sự xuất hiện của Lâm Văn Trúc có thể giải quyết những tin đồn đó rất tốt, cái gì mà Đặng Thanh Vân và Lâm Văn Trúc bị bắt đi chứ, hoàn toàn là tin đồn vớ vẩn.
Lâm Văn Trúc thay quần áo xong đi ra, nhìn Diệp Khuynh Lăng chớp chớp mắt, "Người ta mới trở về không lâu, tam thiếu đã lại nô dịch người ta rồi, đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!".
Ánh mắt Diệp Khuynh Lăng dạo trên người cô một lát, "Sắc đẹp của em, ta đương nhiên không thể độc hưởng, huống hồ những người ái mộ em ngày ngày đều đến dò la Kim tỷ, Kim tỷ đã sắp điên rồi, em không nghĩ một chút cho Kim tỷ à?".
"Tam thiếu đúng là biết nói đùa mà. Nhưng mà tiếp tục đến Phượng Vũ Thiên cũng tốt, đợi một ngày nào đó tam thiếu chán em rồi, em cũng có một nơi đặt chân, không phải sao?"
"Không có lòng tin với bản thân như thế?"
Lâm Văn Trúc cười nhìn hắn, im lặng, không phải là không có lòng tin với bản thân, mà là không có lòng tin với hắn.
Diệp Khuynh Lăng chỉ cảm thấy khó hiểu, đi lên trước nắm tay cô, cùng ra khỏi Tà Vũ Hiên, lên xe rời đi. Hai người không đến thẳng Phượng Vũ Thiên, mà là đến một tiệm ăn vô cùng có tiếng trong thành. Tiệm ăn này có tiếng bởi ba nguyên nhân: một là giá cả đắt đỏ; hai là đồ ăn tuyệt vời, người ta truyền rằng đồ ăn ở đó làm cho thần tiên trên trời ăn; ba thì là ngưỡng vào cửa vô cùng cao. Đương nhiên, với tam thiếu nhà họ Diệp, trước giờ đó không phải là vấn đề.
Sau khi vào tiệm ăn, Lâm Văn Trúc nhướng mày, cười nhạo theo bản năng.
Diệp Khuynh Lăng nói đưa cô đến đây ăn cơm đền bù cho cô, kết quả thì sao, hắn có hẹn với người ta.
Chủ tịch ngân hàng họ Lý đã đến từ lâu, với vị tam thiếu này, rất khó để không khiến người ta không niềm nở, ai bảo sự thiên vị của Tư lệnh Diệp với cậu con trai này thiếu chút nữa thì viết ngay trên mặt chứ, cậu ta có phạm lỗi lớn hơn nữa, Tư lệnh Diệp cũng sẽ giải quyết cho, cùng lắm là thêm mấy câu mắng mỏ, chứ còn thật sự phạt, đó là chuyện không thể.
Nếu Tư lệnh Diệp có thể quản lý nghiêm, có lẽ tam thiếu này sẽ không có tính cách như thế.
Diệp Khuynh Lăng và Lâm Văn Trúc ngồi xuống, Diệp Khuynh Lăng đẩy thực đơn đến trước mặt Lâm Văn Trúc, "Gọi món đi!".
Chủ tịch Lý hậu tri hậu giác phát hiện Diệp Khuynh Lăng dẫn theo phụ nữ, nhìn kỹ thêm, đây không phải chính là Lâm Văn Trúc đó sao? Không phải là nói cô ta bị bắt đi rồi à, sao vẫn còn ở bên Diệp Khuynh Lăng? Tin đồn quả nhiên chỉ là tin đồn.
Người có suy nghĩ giống chủ tịch Lý không ít, người có thể đến đây ăn cơm, địa vị có thể biết được, không bao lâu, mọi người đều sẽ biết, Lâm Văn Trúc vẫn yên ổn ở bên cạnh Diệp Khuynh Lăng, vẫn được yêu chiều như trước. Mấy tin đồn trước đây rằng cái gì mà Lâm Văn Trúc bị bắt đi, tam thiếu nhà họ Diệp không nghe không hỏi, bây giờ chỉ như một câu chuyện cười, mấy người truyền tin đồn đó phải ghét Lâm Văn Trúc đến mức nào chứ hả, gièm pha cô ta như vậy, hận không thể khiến cô ta lập tức thất sủng.
Lâm Văn Trúc cảm thấy Diệp Khuynh Lăng cố ý, cho nên lúc gọi món, cô đều gọi những món có tiếng, đắt đến chết người. Khi cô đặt thực đơn xuống, đón lấy ánh mắt Diệp Khuynh Lăng, cô đột nhiên phản ứng lại, giá có cao hơn nữa cũng không sao, cô tưởng tam thiếu nhà họ Diệp là người sẽ chủ động thanh toán? Đương nhiên không thể, bởi vì tình hình kinh tế của hắn eo hẹp, nếu không eo hẹp, hắn sẽ tìm chủ tịch Lý bàn chuyện vay tiền sao?
Sau khi chủ tịch Lý cầm thực đơn, khuôn mặt đầy đau khổ.
Diệp Khuynh Lăng như cười như không, "Chủ tịch Lý cảm thấy các món Tiểu Trúc gọi quá ít à? Nếu chủ tịch Lý không vừa lòng, có thể gọi thêm mấy món, Tiểu Trúc nhà tôi thích cần kiệm, không thích lãng phí, cho nên gọi vừa đúng món".
Chủ tịch Lý lập tức gập thực đơn lại, "Cứ thế này là được, thế này là được... Lâm tiểu thư đúng là biết gọi món".
Lâm Văn Trúc mím môi cười, thế này là không có gì để khen nhưng vẫn phải khen sao? Vậy mà khen mình biết gọi món nữa.
Ở đây tốc độ mang đồ ăn lên vô cùng nhanh, sau khi thức ăn được bưng lên, Lâm Văn Trúc bèn bắt đầu thưởng thức những món ăn ngon lành này, hương vị tuyệt vời, cô ăn vui vẻ, sau đó thưởng thức Diệp Khuynh Lăng bắt nạt người ta như thế nào.
Cho dù chủ tịch Lý kể nghèo kể khổ hay làm khó thế nào, Diệp Khuynh Lăng cũng chỉ có một câu – Tôi hết tiền rồi, tôi muốn vay tiền.
Còn về thủ tục, lý do, những thứ đó đều không thể.
Không biết xấu hổ nhất là Diệp Khuynh Lăng còn thầm ám chỉ với chủ tịch Lý, hi vọng tiến hành riêng tư, nếu người khác biết tam thiếu nhà họ Diệp hắn không có tiền dùng, vậy thì mất mặt đến nhường nào chứ? Tốt nhất là phải giấu phụ thân hắn nữa.
Gáy chủ tịch Lý toàn là mồ hôi.
Lâm Văn Trúc đúng là lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Khuynh Lăng cường quyền chèn ép người như thế, hành sự không có quy củ gì, tác phong không khác gì phường lưu manh.
Vay tiền riêng, không đi làm thủ tục, ai biết tiền bị hắn cầm đi có trả lại được hay không?
Lâm Văn Trúc thông cảm sâu sắc với vị chủ tịch Lý này, bị bắt nạt đến mức độ này, cảm thấy giây sau là ông ta khóc luôn được rồi.
Chủ tịch Lý cuối cùng không khóc, không phải là Diệp Khuynh Lăng tha cho ông ta, mà là Diệp Khuynh Lăng gặp người quen, muốn đi chào hỏi đối phương một tiếng.
Chủ tịch Lý thở phào một hơi, nốc thẳng một ly rượu.
Lâm Văn Trúc quan sát chủ tịch Lý một lát, "Tam thiếu có hơi tùy hứng, ngài thông cảm cho anh ấy một chút".
"Đâu có đâu có... Tam thiếu chỉ là tính cách hơi thẳng thôi."
Lâm Văn Trúc thở dài một hơi, "May mà người tam thiếu gặp được là người tốt tính như ngài, chứ nếu gặp phải người khác, chắc chắn không thể không bị Tư lệnh Diệp mắng cho một trận rồi".
Mắt chủ tịch Lý sáng lên, nhiệt tình nhìn Lâm Văn Trúc, lúc này ông ta đột nhiên nhớ ra, cô gái này là người được yêu chiều nhất bên cạnh tam thiếu, chắc chắn đã từng đi dự tiệc với tam thiếu, đã từng nhìn thấy tam thiếu trò chuyện giao lưu với người khác.
"Người khác thì họ làm thế nào? Không phải... Ý tôi là thế mà còn có người dám nhằm vào tam thiếu nữa, cô nói cho tôi biết, sau này tôi gặp người đó, tuyệt đối cho hắn biết mặt luôn."
"Cũng không có gì cả, thì là chơi trò tâm kế thôi, trước mặt thì thế này sau lưng thì thế nọ. Trước mặt tam thiếu thì cái gì cũng chấp nhận, cái gì cũng đồng ý, nhưng sau lưng thì lại đi tìm đại thiếu, ngài cũng biết đấy, tính cách của đại thiếu khá thế nào nhỉ, sẽ nói cho Tư lệnh Diệp biết. Tư lệnh Diệp đương nhiên sẽ tức giận, mắng tam thiếu té tát, tam thiếu cũng không dám đi tìm họ tiếp nữa."
Chủ tịch Lý nghe xong, ngồi đăm chiêu.
Lâm Văn Trúc tiếp tục miệt mài ăn, khen các món nổi tiếng ở đây hương vị không tệ, chủ tịch Lý thấy cô thích, hào phóng gọi thêm, phối hợp với cô cùng khen đồ ăn ở đây, ông một câu tôi một câu, dường như đều đã xem nhẹ một chuyện, thời gian tam thiếu đi chào hỏi hình như hơi dài.
Diệp Khuynh Lăng đương nhiên không thật sự đi chào hỏi, mà là đã hẹn gặp đại thiếu nhà họ La ở đây từ trước.
Đại thiếu nhà họ La, cũng chính là anh trai của La Tú Vân, bây giờ đã nắm đại quyền của nhà họ La, trở thành người cầm quyền danh xứng với thực của nhà họ La, gánh vác trọng trách làm rạng danh nhà họ La. Đương nhiên, đại thiếu nhà họ La là con của đại phu nhân, là huynh muội cùng một mẹ với La Tú Văn, có bao nhiêu tình nghĩa với cô em gái dòng thứ La Tú Vân thì không biết.
Đối với nhà họ La mà nói, La Tú Vân được coi là một cái tên không thể không nhắc tới, nếu không có cái chết của La Tú Vân, nhà họ La có thể có được địa vị như ngày hôm nay sao? Năm đó sau khi La Tú Vân gặp chuyện, Diệp Quân trực tiếp làm chủ, giao quyền kinh doanh tuyến đường sắt từ Lạc Thành đến thành Vĩnh Ninh cho nhà họ La, giúp nhà họ La lên như diều gặp gió, không còn là phú hào chỉ núp ở Lạc Thành nữa.
Diệp Quân làm thế, nhà họ La há lại không biết phía sau cái chết của La Tú Vân có uẩn khúc? Đừng nói là thế lực của nhà họ Diệp, chỉ riêng việc nhà họ Diệp đã cho nhà họ La lợi ích lớn như thế, nhà họ La sẽ chỉ nhắm mắt làm ngơ, cho dù La Tú Vân đã trải qua những gì, họ cũng không thể làm chủ thay cô.
Đại thiếu nhà họ La có lẽ còn thở dài mấy tiếng vì cô em gái này, chứ phụ thân và ông nội của anh ta sẽ chỉ vui mừng vì lợi ích mà cô con gái đứa cháu gái này mang về. Con gái nhà họ La, ăn mặc vô lo, thậm chí còn được tiêu tốn một số tiền lớn để đưa ra nước ngoài du học, nhưng nhà họ La không phải là thật sự thương họ, mà là đang gói ghém họ, tương lai lúc mai mối, có thể có được mối liên hôn không tồi.
Hôn nhân của con cái cũng chỉ là một cuộc mua bán, cuộc mua bán của La Tú Vân không phải là kiếm được lời rồi sao?
Sau khi La Tú Vân gặp chuyện, đại thiếu nhà họ La chưa từng có qua lại với Diệp Khuynh Lăng, nếu hôn nhân của La Tú Vân là một cuộc giao dịch, vậy thì tiền và hàng thanh toán xong, đôi bên không cần phải qua lại thường xuyên nữa.
Diệp Khuynh Lăng đi vào trong căn phòng bao, cười nhìn đại thiếu nhà họ La đang có sắc mặt thâm trầm, "Anh vợ đến sớm thật".
Xưng hô xa lạ này khiến đại thiếu nhà họ La ngẩn ra một lát, "Người ngay thẳng không nói lời mập mờ, nếu tam thiếu đã mời tôi đến, nhất định có yêu cầu, tam thiếu cứ phân phó, nếu La mỗ có thể làm được, nhất định sẽ không thoái thác".
Diệp Khuynh Lăng lắc đầu, "Chúng ta là người một nhà, không thể ôn chuyện hay sao?".
Đại thiếu nhà họ La cười rất chế giễu, "Đúng vậy nhỉ người một nhà, người một nhà đã mấy năm chưa từng gặp. Nếu tam thiếu thật sự là vì ôn chuyện cũ, chỉ đành đổi hôm khác thôi, bởi vì tôi thật sự rất bận, việc luôn theo người".
"Anh vợ tiếp quản chuyện làm ăn của nhà họ La, đương nhiên bận rộn rồi, có thể hiểu được. Cho nên em cũng muốn làm chút chuyện làm ăn nhỏ với anh vợ đây."
Đại thiếu nhà họ La đã đoán được, không cảm thấy bất ngờ, "Làm ăn gì?".
"Nhờ anh mang theo chút đồ cho em, với anh thì hẳn không khó. Chỉ là thứ đồ này vận chuyển từ trên biển đến, đoạn đường đó phải chào hỏi anh một tiếng, đương nhiên, sau khi chuyện thành, em tất có trọng tạ."
Lạc Thành có bến tàu, trên thuyền chỉ cần không có chuyện, rồi lại chuyển đến trạm xe lửa, đoạn đường này mặc dù không gần, nhưng cũng không quá xa, dựa vào địa vị của nhà họ La ở Lạc Thành, bình yên đưa đến thành Vĩnh Ninh, quả thực không khó.
Đại thiếu nhà họ La đang chuẩn bị đồng ý thì đột nhiên phản ứng lại.
Là thứ gì nhất thiết phải đi qua đường của nhà họ La? Thậm chí ngay cả chút khoảng cách từ bến tàu đến trạm xe lửa cũng phải để người ta trông chừng? Thứ đồ vận chuyển từ nước ngoài...
Đại thiếu nhà họ La trợn mắt, sau đó lắc đầu, "Tam thiếu, có những chuyện có thể làm, có những chuyện không thể làm. Nhà họ La bây giờ rất yên ổn, không muốn nổi lên cuồng phong bão táp".
Tam thiếu nhà họ Diệp muốn làm gì, nhà họ La sẽ không quản, cũng không quản nổi.
Diệp Khuynh Lăng lại thở dài một hơi, "Người một nhà cũng không giúp đỡ?".
"Tôi họ La."
Ánh mắt Diệp Khuynh Lăng đanh lại, "Nếu anh đã không coi tôi là người một nhà, tôi cũng chỉ đành không coi anh là người một nhà thôi. La đại thiếu, anh có nhớ tuyến đường sắt vận tải này của nhà anh đến như thế nào không? Phụ thân tôi thiện tâm, cảm thấy phu nhân tôi ra đi từ sớm, thẹn với nhà họ La, vì thế cho nhà anh. Anh nói xem, nếu phụ thân tôi biết, người tôi vốn nên lấy là đích nữ nhà họ La, kết quả lại bị nhà anh đổi thành một thứ nữ, chơi trò thế thân... anh cảm thấy phụ thân tôi sẽ có tâm trạng thế nào đây nhỉ? Tôi còn có thể nói cho nhà anh một bí mật nữa, phụ thân tôi hận nhất là người khác lừa ông ấy, đương nhiên, người ông ấy thương yêu nhất là tôi".
Đại thiếu nhà họ La mặt trắng bệch.
Tư lệnh Diệp đương nhiên thương yêu Diệp Khuynh Lăng nhất, đích nữ nhà họ La cũng không xứng với Diệp Khuynh Lăng, huống hồ là đổi sang con gái do một di nương sinh, Tư lệnh Diệp nhất định sẽ căm phẫn, căm phẫn nhà họ La dám hoán thân, căm phẫn sự lừa gạt của nhà họ La, căm phẫn con trai mình vậy mà lại cưới về một người phụ nữ như thế.
Ngoài ra năm đó Tư lệnh Diệp còn bồi thường, chuyện đó đúng thật là mất mặt.
Tư lệnh Diệp sẽ làm gì? Thu tuyến đường vận chuyển lại, giao cho gia tộc khác, nhà họ La không có tuyến đường vận chuyển đó, những gia tộc trước đây nhà họ đắc tội nhất định sẽ ra tay vào lúc này, cùng giẫm lên nhà họ La. Nếu người khác biết họ còn bị Tư lệnh Diệp căm ghét, đãi ngộ thế nào có thể nghĩ ra được.
Đại thiếu nhà họ La không khỏi khẽ rùng mình, nếu nhà họ La bị hủy trong tay mình, anh ta chính là tội nhân thiên cổ.
La đại thiếu trầm mặc gật đầu, "Được, tôi đồng ý với cậu".
Diệp Khuynh Lăng hài lòng gật đầu, "Em thích qua lại với người thông minh, sau này chúng ta có thể liên lạc nhiều hơn, đã nói chúng ta là người một nhà rồi mà".
......
Khi Diệp Khuynh Lăng về đến bàn ăn, Lâm Văn Trúc vẫn đang thong thả ăn, cô hơi kén ăn, cực kì thích một món ăn ở đây, món đó chén đĩa đã sắp sạch bong rồi.
Chủ tịch Lý thấy vậy, chủ động gọi thêm món đó.
Lúc này Diệp Khuynh Lăng mới đặt ánh mắt về lại trên người chủ tịch Lý.
Chủ tịch Lý cười híp mắt, "Tam thiếu, hồi nãy là tôi suy nghĩ nông cạn, không hiểu phải linh hoạt, có thể hợp tác với cậu là vinh hạnh của tôi, đâu thể cảm thấy khó xử chứ? Mặc dù không quy củ, quả thực cũng rất phiền phức, nhưng vấn đề đều có thể giải quyết được, vì tam thiếu, tôi sẽ hết mình".
Thái độ quay ngoắt như thế, Diệp Khuynh Lăng nhướng mày, nhìn Lâm Văn Trúc.
Cô đang ăn với vẻ mặt đầy vô tội.
Diệp Khuynh Lăng cong môi cười, nâng chén chúc mừng với chủ tịch Lý, chúc mừng gì, đương nhiên là chúc hợp tác vui vẻ rồi.
Ăn cơm xong, Diệp Khuynh Lăng cùng Lâm Văn Trúc đi dạo một lúc trên đường, rồi Diệp Khuynh Lăng đưa cô đến Phượng Vũ Thiên, bản thân hắn không vào, chỉ bảo đến lúc đó sẽ đến đón cô.
Đãi ngộ thế này, cũng chỉ có một mình Lâm Văn Trúc mà thôi.
Lâm Văn Trúc đến, khiến sắc mặt cả đám người đều không tốt, còn tưởng là cô đã thật sự mất tích, không quay lại nữa, vậy mà chỉ là tin đồn, nếu là thật thì tốt rồi.
Là thật hay là giả, có lẽ chỉ có Liễu Như Ngọc rõ.
Liễu Như Ngọc kể lại những chuyện xảy ra mấy hôm nay cho Lâm Văn Trúc, thì ra sau khi tin đồn thất thiệt truyền ra, tâm tư mọi người đều nhộn nhạo. Lâm Tuyết Doanh là người biểu diễn chính mới nổi, đi trên con đường giống Lâm Văn Trúc, bây giờ được gọi là tiểu tiên nữ, Lâm Văn Trúc không đến Phượng Vũ Thiên, Phượng Vũ Thiên cũng vô cùng náo nhiệt, Lâm Tuyết Doanh và Chu Nhan đều có ý với căn phòng thay đồ của Lâm Văn Trúc, tranh cãi nhau không ngừng, khiến mọi người được xem không ít chuyện hay.
Lâm Văn Trúc mặt đầy tiếc nuối, không xem được màn tranh đấu của hai người họ, không phải là đáng tiếc sao?
Liễu Như Ngọc cười lắc đầu, trước đây cô ta cảm thấy Lâm Văn Trúc dựa vào khí chất trên người mà khiến tam thiếu đối xử khác biệt với cô, bây giờ mới biết, cô thật sự không đơn giản, vì thế thái độ với cô đương nhiên cũng có biến hóa.
Đây là người có thể sống sót trở về dưới cái miệng hổ của đại thiếu.
"Tôi muốn gặp Ngọc Tiêu Tiêu, cô có thể lập tức thu xếp không?" Lâm Văn Trúc nói ra yêu cầu của mình.
Liễu Như Ngọc không hỏi nguyên nhân, "Được".
Lâm Văn Trúc xác định cô ta đã nghe hiểu ý của mình, xoay người đi chuẩn bị tiết mục biểu diễn.
Màn biểu diễn của Lâm Văn Trúc vẫn đầy tiếng reo hò như trước, tặng thưởng không ngừng, mọi người đều hò hét muốn cô biểu diễn riêng để bù, bởi vì cuối tháng trước, cô lại đứng đầu bảng.
Lâm Văn Trúc trên sân khấu, lại nhìn thấy Lý Xuyên Dương, vì thế cô cười nhẹ với anh ta, dường như anh ta nhận được sự chào hỏi của cô, mau chóng đáp lại cô.
Lâm Văn Trúc biểu diễn xong, đi đến hậu đài, Liễu Như Ngọc gật đầu với cô.
Vì thế ở Phượng Vũ Thiên, Lâm Văn Trúc gặp được Ngọc Tiêu Tiêu.
Ngọc Tiêu Tiêu đương nhiên không thể trang điểm rực rỡ chói lọi, mà là mặc đồ của người hầu cực kì mộc mạc, không có lớp trang sức tinh xảo hoa lệ, cô gái có đẹp hơn nữa cũng sẽ trở nên tầm thường.
"Tìm tôi làm gì?" Sắc mặt Ngọc Tiêu Tiêu không nhẫn nại, dù là ai, đột nhiên bị gọi đến như vậy, còn phải đổi sang quần áo thế này thì đều sẽ không vui.
"Tam thiếu có ở Vân Chi Thượng không?"
"Ồ, thế này là dò la về tam thiếu?" Ngọc Tiêu Tiêu càng bất mãn hơn.
Sắc mặt Lâm Văn Trúc bình thản, "Không phải, là muốn cho cô một cơ hội lập công".
Mắt Ngọc Tiêu Tiêu đột nhiên sáng lên, "Có ý gì?".
"Dạo này tình hình kinh tế của tam thiếu hơi eo hẹp, tôi đoán tam thiếu nhất định đang làm chuyện gì đó, hơn nữa chuyện đó chắc chắn tiêu tốn rất nhiều tiền. Bây giờ tôi đang nghĩ, chuyện lớn này nhất định không phải bây giờ mới làm, sở dĩ bây giờ thiếu tiền, có lẽ là đã tới giai đoạn kết thúc rồi, vốn đầu tư lúc trước cũng là một món tiền lớn. Món tiền đó của tam thiếu đến từ đâu?"
Ngọc Tiêu Tiêu vẫn không quá hiểu, chuyện này thì liên quan gì đến mình.
Lâm Văn Trúc nói tiếp, "Lúc trước tôi từng nghi ngờ Phượng Vũ Thiên, bởi vì tam thiếu thường lui tới đây, Cố Hương Liên lại có quan hệ kiểu đó với tam thiếu. Tôi đã nói với đại thiếu rồi, hình như đại thiếu đã từng điều tra, rồi bác bỏ phán đoán của tôi. Sau đó tôi lại nghĩ, ngoài Phượng Vũ Thiên, không phải còn có Vân Chi Thượng sao? Tam thiếu không đến Vân Chi Thượng, có phải là để tránh nghi ngờ? Cố ý đến Phượng Vũ Thiên, liệu có phải là cố ý thu hút tầm mắt của người khác vào Phượng Vũ Thiên?".
Ngọc Tiêu Tiêu nhớ lại lúc ở cạnh tam thiếu nhà họ Diệp, người đó hoàn toàn không có phản ứng với sự quyến rũ của mình, đến Vân Chi Thượng thì cũng không ở lâu, đúng là có khả năng này thật.
Bởi vì không có quan hệ gì với Phượng Vũ Thiên, thế nên thường ở Phượng Vũ Thiên, mà bởi vì là chủ nhân của Vân Chi Thượng, thế nên cố hết sức để tránh nghi ngờ, bày ra vẻ không thích Vân Chi Thượng.
Nhưng phải nhớ rằng, lần trước tam thiếu cố ý nhằm vào Phượng Vũ Thiên, rồi còn đến Vân Chi Thượng, bởi thế Vân Chi Thượng càng có giá hơn, đoạt đi được không biết bao nhiêu khách của Phượng Vũ Thiên nữa.
Ngọc Tiêu Tiêu kích động lạ thường, "Suy đoán của cô rất có lý, tôi sẽ báo cho đại thiếu biết".
Lâm Văn Trúc lắc đầu, "Bây giờ cô có chứng cứ không?".
Lúc này Ngọc Tiêu Tiêu mới tỉnh táo lại.
Lâm Văn Trúc lại nhắc nhở cô ta, "Cô ở Vân Chi Thượng, đây chính là con đường tốt nhất, tiện cho cô điều tra, nếu cô thật sự có thể tìm ra chứng cứ, rồi lại đưa chứng cứ đến trước mặt đại thiếu, thế thì cô đã lập được đại công rồi".
Ngọc Tiêu Tiêu ngẫm nghĩ, gật đầu.
Lâm Văn Trúc hơi lưỡng lự, "Đến lúc đó cô đừng quên nhắc đại thiếu, chuyện này tôi cũng có công lao đấy nhé".
Ngọc Tiêu Tiêu đồng ý không chút do dự, lúc rời khỏi Phượng Vũ Thiên, khóe miệng cô ta cười giễu, nghĩ hay thế, tôi điều tra, rồi còn phải chia một phần công lao cho cô? Không phải chỉ nói có mấy câu thôi sao, chuyện này lẽ nào tôi không nghĩ ra được chắc?
Lúc Lâm Văn Trúc kết thúc, Diệp Khuynh Lăng quả nhiên đã tự mình đến đón cô.
Lâm Văn Trúc yên lặng nhìn hắn một hồi, "Nếu tam thiếu thật sự bận tối mắt tối mũi, có thể không cần đến đón em đâu, em vẫn có thể tìm đường về phủ Thanh Sơn được".
"Có bận hơn nữa cũng phải ở bên em, thế thì mới có thể thể hiện được tầm quan trọng của em." Diệp Khuynh Lăng ôm cô lên xe.
Lâm Văn Trúc dựa vào người hắn, "Đàn ông và phụ nữ đúng là chẳng giống nhau, đàn ông vì toan tính của mình, có bận có mệt hơn nữa cũng vui vẻ chịu đựng, thậm chí không tiếc đánh đổi tất cả và không màng hậu quả. Mà phụ nữ thì chỉ khao khát bình yên, mong người mình quan tâm luôn bình an".
"Ý em là đang cầu nguyện ta luôn bình an?"
"Tam thiếu đương nhiên có thể luôn bình an."
"Cho nên em không cần cầu nguyện."
Lâm Văn Trúc nhắm mắt, trong đầu xẹt qua rất nhiều khuôn mặt, La Tú Vân, Cố Hương Liên, Liễu Như Ngọc, Ngọc Tiêu Tiêu, cô thật sự không hiểu, đàn ông đối xử với phụ nữ như công cụ, vì sao phụ nữ không chỉ không phản kháng mà còn muốn trở thành công cụ hữu ích, là bản thân phụ nữ yếu kém, hay là thói đời này không cho phụ nữ con đường sống?
Nếu có thể, cô thật sự hi vọng có một thế giới có thể cho phụ nữ tự do lựa chọn cuộc sống của mình, không cần phải sống dựa vào đàn ông.
Cô mở mắt, lại cảm thấy buồn cười, cô cảm thấy người khác là công cụ, bản thân cô chẳng phải cũng là một công cụ hay sao, hơn nữa cô còn chủ động ở lại chủ động lựa chọn làm công cụ nữa.
Danh sách chương