“Cháu biết rồi, bà Diêu.” Ngô Hà lễ phép đáp lại, tuy nhiên vấn liếc vềphía Hà Minh Vũ, anh ấy cũng không có bất kỳ một phản ứng nào: “Ngày đầu tiên Hà Minh Vũ về đây, cháu muốn đến xem anh ấy ở có quen hay không.”

“Ở trong nhà em trai mình thì có gì mà không quen chứ?” Sắc mặt của bàDiêu lập tức trở nên khó coi, giọng nói cũng trở nên lớn tiếng hơn.

Trần Nam Phương cảm thấy Ngô Hà không vui, nhưng nghĩ tới những lời cô tanói với bà Diêu, lại không thể không †ò mò, muốn xem rốt cuộc Ngô Hà cóquan hệ gì với Hà Minh Vũ.

Tuy nhiên cô chưa kịp nghĩ nhiều, Hà Minh Viên đã xuống tầng, giới thiệu „, Hà Minh Vũ với bà Diêu cùng Ngọc Cầm.

“Chuyện trước kia cháu cũng không nhớ rõ.”

“Chuyện trong nhà không nhớ rõ, nhưng có một số việc lại nhớ rất rõ ràng.” BàDiêu cũng tỏ rõ thái độ không thích Hà Minh Vũ, nhưng cũng may chỉ chàohỏi vài câu, bọn họ liền đi ăn bữa sáng.

“Cô ăn sáng xong rồihãng về, nếu không tôi cũng không biết phải giải thích với Phong Kỳ kiểu gì.’ Bà Diêu nhìn Ngô Hà rồi nói: ‘Tuy cô không cần chuẩn bị gì cho hôn lễ, nhưng cũng không thể đứng nhìn mọi chuyện như kiểu không liên quannhư vậy.”

Ngô Hà vâng vâng dạ dạ đáp lại.

Trần NamPhương vừa ăn sáng vừa liếc trộm về phía Hà Minh Vũ vài lần, mỗi lần đầu thấy trên mặt anh ấy không có chút cảm xúc nào, Cho dù có cảm xúc cũngnhanh chóng khôi phục lại bình thường, nhìn thấy người ở trong lòng mình lấy em trai, nên có cảm xúc như thế nào?

“Có phải nó bắt nạt em?” Hà Minh Vũ bỗng nhiên buông đôi đũa xuống, hỏi Trần Nam Phương.

“Dạ?” Cô sửng sốt, không chỉ có cô mà tất cả mọi người có mặt đầu ngạc nhiên.



“Em nhìn anh, muốn anh giúp gì sao?” Giọng nói của anh vô cùng dứt khoát,sau đó lại nhìn về phía Hà Minh Viễn: “Đêm hôm qua anh khiến cho cô ấykhóc, hôm nay không được bắt nạt cô ấy nữa.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều khác nhau, nhìn về phía Trần Nam Phương cùng HàMinh Viễn có chút thay đổi, hiển nhiên là đang hiểu nhầm.

“Khu.” Trần Nam Phương không để ý liền bị hóc, hơn nữa nhìn dáng vẻ bình tĩnh của ai đó khiến cô cảm thấy vô cùng buồn bực.

Không nên tưởng tượng như vậy?

Anh không biết xấu hổ, còn cô thì có!

“Cô bé, không cần phải xấu hổ, nếu như Minh Viễn bắt nạt con, còn cứ đánh lại, có bà nội ở đây, bà sẽ làm chỗ dựa cho conl”

“..” Trân Nam Phương không muốn có được cái quyền lợi đó, cô chỉ muốn là một cô gái đơn thuần và trong sáng, nhưng ánh chân thành của Hà Minh Vũkhiến cô cô không chịu được: ‘Không ai bắt nạt con cả, mọi người ănnhiều một chút, không cần khách sáo.”

“Được.” Hà Minh Viễn nởmột nụ cười tươi, dùng giọng nói nhẹ nhàng đáp lại lời cô, vừa nghe liên biết tâm trạng của anh đang rất tốt.

Trần Nam Phương bực bội lườm anh một cái!

Với tình tiết này, mọi người ăn bữa sáng một cách vui vẻ, tuy nhiên chỉ cóNgô Hà như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, trong đáy mắt chỉ cóhận thù…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện