Tuy nhiên, bà ấy vẫn thiên vị Trần Nam Phương vài phần, cho nên cau màyhỏi Ngô Hà: “Cô đang làm gì ở đây vậy? Không cần phải chăm sóc Phong Kỳsao?”
“Bà… Hốc mắt của Ngô Hà hồng hồng: “Cháu sẽ đi ngay đây.”
Trước khi đi cô ta còn đưa mắt nhìn Hà Minh Vũ một cái. Hà Minh Vũ giống im lặng suy nghĩ giống như đã nhận ra điều gì.
“Đứa nhỏ! Mau tới đây với bà.” Bà Diêu năm lấy tay của Trân Nam Phương và an ủi cô: “Bà nội biết là chắc hẳn cháu lại đau lòng cho đứa bé số khổ kia rồi, nhưng mọi chuyện đều nên nhìn về phía trước.”
Một đứa trẻ số khổ sao?
Ngoài đứa bé bị sảy thai kia còn có Dạ Hành nữa!
Rốt cuộc là anh ấy đã chết hay chưa? Bây giờ thì anh ấy đang ở đâu?
Anh ấy đang phải chịu đựng những khó khăn khổ sở như thế nào?
“Bà nội! Cháu và Nam Phương lên lâu nghỉ ngơi một chút đây.” Hà Minh Viễn đề nghị.
“Em không muốn đi.” Trân Nam Phương lại từ chối: “Em còn có việc bận phải đi ra ngoài một lúc.”
Nói xong cô lập tức đi luôn, cũng không để ý xem bọn họ nghĩ như thế nào.
“Nam Phương!” Hà Minh Viên muốn ngăn cản nhưng lại thấy bà Diêu khoát tay:“Tìm người đi theo con bé là được rồi, có một số việc chỉ có thể để conbé tự mình làm.”
Hà Minh Viễn Hà Minh Viễn siết chặt nắm đấm.
Anh biết là tâm trạng của Trân Nam Phương không tốt thế này cũng không phải hoàn toàn vì chuyện của đứa bé mà chắc chắn là Ngô Hà lại nhắc tớinhững chuyện đã qua.
Trong lòng cô vẫn còn nhớ về người con trai đã chết kia.
Điều này làm cho anh có chút không thể chấp nhận được. Bởi vì trong lòng anh đang nghĩ đến những chuyện này, vì vậy anh cũng không chú ý tới anhtrai của mình cũng đã ra khỏi nhà từ lúc nào…
Hà Minh Vũ đi theo sau lưng Trần Nam Phương, bước từng bước y hệt cô.
Trân Nam Phương đi ở phía trước lại không hề phát hiện ra. Cô đang hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc buồn bã của mình.
Ngô Hà nói rằng chính cô đã phản bội Dạ Hành. Theo bản năng, cô muốn phảnbác lại, muốn thoát khỏi sự trói buộc của xiềng xích này.
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ phản bội Dạ Hành.
Cô và anh ấy là bạn bè tri kỷ. Trước đây cô vân luôn cho răng Dạ Hành đãchết rồi. Nếu như không phải như vậy, chắc chắn cô sẽ sẵn sàng đi tìmanh ấy và cùng anh ấy chịu đựng mọi nỗi đau khổ.
Nghĩ như vậy,Trần Nam Phương lại càng bước đi nhanh hơn. Cô hận không thể dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến bệnh viện an dưỡng số một nước Anh để đi tìm DạHành. Tuy rằng cô cũng không biết liệu rằng tin tức mà Ngô Hà cung cấpcó chính xác hay không.
Trần Nam Phương dùng thời gian ngắn nhất để đến ga tàu hỏa. Cô ngẩng đầu nhìn lên kiến trúc nguy nga, tâm tìnhđang kích động của của cô lại không thể nào nguôi ngoai đi được.
“Nam Phương! Đời này em đừng có nghĩ đến việc rời khỏi anh. Nam Phương! Emlà của anh… Bà xã àI Ngoan nào…” Giọng nói của Hà Minh Viễn tràn vào tai cô, còn không ngừng chiếm lấy suy nghĩ của cô.
Trân Nam Phươngkhông thể nhúc nhích được đôi chân của mình. Cô cứ ngơ ngác mà đứng ởtrong ga xe lửa, nhìn dòng người đang qua lại không ngừng, trước mắt côlại đều là hình bóng của Hà Minh Viễn.
Từng cái cau mày và từngnụ cười của anh, sự thờ ơ của anh, sự nhiệt tình của anh, sự cưng chiềucủa anh và cả sự độc đoán của anh nữa.
“Bà… Hốc mắt của Ngô Hà hồng hồng: “Cháu sẽ đi ngay đây.”
Trước khi đi cô ta còn đưa mắt nhìn Hà Minh Vũ một cái. Hà Minh Vũ giống im lặng suy nghĩ giống như đã nhận ra điều gì.
“Đứa nhỏ! Mau tới đây với bà.” Bà Diêu năm lấy tay của Trân Nam Phương và an ủi cô: “Bà nội biết là chắc hẳn cháu lại đau lòng cho đứa bé số khổ kia rồi, nhưng mọi chuyện đều nên nhìn về phía trước.”
Một đứa trẻ số khổ sao?
Ngoài đứa bé bị sảy thai kia còn có Dạ Hành nữa!
Rốt cuộc là anh ấy đã chết hay chưa? Bây giờ thì anh ấy đang ở đâu?
Anh ấy đang phải chịu đựng những khó khăn khổ sở như thế nào?
“Bà nội! Cháu và Nam Phương lên lâu nghỉ ngơi một chút đây.” Hà Minh Viễn đề nghị.
“Em không muốn đi.” Trân Nam Phương lại từ chối: “Em còn có việc bận phải đi ra ngoài một lúc.”
Nói xong cô lập tức đi luôn, cũng không để ý xem bọn họ nghĩ như thế nào.
“Nam Phương!” Hà Minh Viên muốn ngăn cản nhưng lại thấy bà Diêu khoát tay:“Tìm người đi theo con bé là được rồi, có một số việc chỉ có thể để conbé tự mình làm.”
Hà Minh Viễn Hà Minh Viễn siết chặt nắm đấm.
Anh biết là tâm trạng của Trân Nam Phương không tốt thế này cũng không phải hoàn toàn vì chuyện của đứa bé mà chắc chắn là Ngô Hà lại nhắc tớinhững chuyện đã qua.
Trong lòng cô vẫn còn nhớ về người con trai đã chết kia.
Điều này làm cho anh có chút không thể chấp nhận được. Bởi vì trong lòng anh đang nghĩ đến những chuyện này, vì vậy anh cũng không chú ý tới anhtrai của mình cũng đã ra khỏi nhà từ lúc nào…
Hà Minh Vũ đi theo sau lưng Trần Nam Phương, bước từng bước y hệt cô.
Trân Nam Phương đi ở phía trước lại không hề phát hiện ra. Cô đang hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc buồn bã của mình.
Ngô Hà nói rằng chính cô đã phản bội Dạ Hành. Theo bản năng, cô muốn phảnbác lại, muốn thoát khỏi sự trói buộc của xiềng xích này.
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ phản bội Dạ Hành.
Cô và anh ấy là bạn bè tri kỷ. Trước đây cô vân luôn cho răng Dạ Hành đãchết rồi. Nếu như không phải như vậy, chắc chắn cô sẽ sẵn sàng đi tìmanh ấy và cùng anh ấy chịu đựng mọi nỗi đau khổ.
Nghĩ như vậy,Trần Nam Phương lại càng bước đi nhanh hơn. Cô hận không thể dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến bệnh viện an dưỡng số một nước Anh để đi tìm DạHành. Tuy rằng cô cũng không biết liệu rằng tin tức mà Ngô Hà cung cấpcó chính xác hay không.
Trần Nam Phương dùng thời gian ngắn nhất để đến ga tàu hỏa. Cô ngẩng đầu nhìn lên kiến trúc nguy nga, tâm tìnhđang kích động của của cô lại không thể nào nguôi ngoai đi được.
“Nam Phương! Đời này em đừng có nghĩ đến việc rời khỏi anh. Nam Phương! Emlà của anh… Bà xã àI Ngoan nào…” Giọng nói của Hà Minh Viễn tràn vào tai cô, còn không ngừng chiếm lấy suy nghĩ của cô.
Trân Nam Phươngkhông thể nhúc nhích được đôi chân của mình. Cô cứ ngơ ngác mà đứng ởtrong ga xe lửa, nhìn dòng người đang qua lại không ngừng, trước mắt côlại đều là hình bóng của Hà Minh Viễn.
Từng cái cau mày và từngnụ cười của anh, sự thờ ơ của anh, sự nhiệt tình của anh, sự cưng chiềucủa anh và cả sự độc đoán của anh nữa.
Danh sách chương