Rõ ràng là đi đến đây để hỏi tội, ngược lại bị cảnh cáo cho một phen.

“Mau điều tra cho tao xem con đàn bà kia đã phạm phải chuyện gì.”

“Được rồi thưa anh Kỳ.’ So với sự ầm ï ở bên ngoài, Trần Nam Phương lại đangngủ như một đứa bé trong phòng bệnh, rất nhanh đã tỉnh lại, vừa mở mắtlập tức nhìn thấy người bạn tốt Đỗ Thanh Hoa.

Khóe miệng nhếch lên, khàn giọng kêu lên: “Thanh Hoa à…”

“Nam Phương à!” Hốc mắt của Đỗ Thanh Hoa không nhịn được mà đỏ lên, nhẹnhàng nắm tay cô, quan tâm hỏi: “Cậu có sao không? Bác sĩ không cho ăn,cậu có muốn uống nước không?”

“Không có việc gì, tớ thật sự không sao.”

“Làm thế nào có thể không sao chứ?” Đỗ Thanh Hoa vấn không không thể tin:“Tớ nghe nói chỉ cần con dao lệch sang trái một chút, cậu sẽ lập tức…”

Lời nói phía sau thì cô ấy đã nói không nên lời, cũng không muốn nói, dứtkhoát chuyển đề tài, lại nói đến chuyện càng không nên nhắc tới: “Anhtrai của Hà Minh Viễn thật sự là Dạ Hành sao?”

Trần Nam Phươngkhông nói gì, nhưng cái động tác cười khổ lại không có cách nào để lừagạt người khác, càng không lừa được Đô Thanh Hoa.

“Nam Phương, tớ xin lỗi… Cô ấy gãi đầu: ‘Cậu xem kìa, tớ lại nói lung tung rồi, đúng là đáng đánh”

Sau khi nói xong, cô ấy lại thật sự tự gõ lên đầu mình một cái.

Trân Nam Phương nhẹ nhàng lắc đầu, muốn ngăn cản cô ấy: “Không có việc gì…Đó cũng là một chuyện tốt, không phải sao? Dạ Hành… Anh ấy chưa chết,còn đang rất khỏe mạnh và còn sống, tuy rằng không nhớ được những chuyện trước kia.”

“Vâng vâng vâng…” Đỗ Thanh Hoa phụ họa thêm: “Người ta thì rất tốt. “



“Sau này đừng nhắc tới nữa.” Trân Nam Phương nhìn chăm chằm trần nhà: “HàMinh Viễn… Khụ khụ…’ “Cậu đừng nói chuyện nữa Nam Phương à!” Đỗ ThanhHoa lo lắng đến mức không biết nên làm thế nào mới tốt, cũng không dámchạm vào người cô, chỉ liên tục nói: ‘Không nói chuyện nữa, cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thân thể cho tốt mới là việc quan trọng nhất.”

Trần Nam Phương ho, cũng không dám mở miệng nữa, sợ ảnh hưởng đến vết thương.

“Tớ đảm bảo sau này sẽ không nhắc tới chuyện trước đây nữa.” Đỗ Thanh Hoa giơ tay thề: ‘Chúng ta cứ nhìn về phía trước thôi.”

Ánh mắt cô ấy khi được bạn tốt tán thành, cô ấy lại bắt đầu tức giận: “Tớthật sự không nghĩ tới Ngô Hà lại có thể làm ra những chuyện như vậy.Năm đó lại giả mạo cậu đi gặp Hà Minh Viễn.

Lần này tơ phải để cho cô ta nếm thử mùi vị của nhà tù mới được.”

Trần Nam Phương lại không dám đồng ý, không nói đến việc Ngô Hà đã gả cho Hà Minh Kỳ, sau này phải dùng thái độ gì để gặp mặt, chỉ riêng chuyện giảmạo thôi là đã không thể định tội.

Về chuyện Ngô Hà đẩy mìnhxuống lầu, còn có người đàn ông kia muốn giết cô cũng không có chứng cứchứng minh được là Ngô Hà làm.

“Nam Phương! Cậu đừng lo lắng.

Chắc chắn Hà Minh Viễn sẽ có cách.

Nếu anh ta còn dám che chở cho Ngô Hà, chắc chắn tớ sẽ không để yên cho anh tai”

“Cho dù anh ấy có bảo vệ hay là không bảo vệ thì đều phải có chứng cứ.’ Trần Nam Phương nhắc nhở.

Đỗ Thanh Hoa hừ hừ: “Chờ đến khi cậu khỏe hơn một chút, tớ sẽ tự mình đitìm chứng cứ, tớ không tin là không bắt được thóp của con đàn bà đó. “
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện