“Nam Phương! Nếu như em muốn tự làm ăn một mình, anh lại mở cho em mộtphòng làm việc khác.” Trịnh Hoàng Phong nói với vẻ hào phóng.

“Không cần đâu!” Trân Nam Phương vội vàng xua tay: “Bây giờ em không bận tâmquá nhiều, tìm một phần công việc đơn giản mà làm và an dưỡng khôi phụcthân thể là được rồi.”

Đỗ Thanh Hoa cũng đồng ý với suy nghĩnày: “Đúng rồi đấy! Thân thể mới là quan trọng nhất, cậu mới khỏe lại,không thể lại mệt nhọc nữa.”

Khuyên can mãi thì cuối cùng cũngkhuyên được bọn họ trở về Kim Thành, Trần Nam Phương đứng một mình trước cửa sổ phòng khách mà nhìn ra phương xa, tuy có cảm giác cô đơn nhưngcũng thả lỏng hơn nhiều.

Chỉ là cô không biết, một chiếc xeBugatti màu đen vần luôn đậu dưới tâng lầu, người ở bên trong cũng nhìnvề phía cửa sổ của cô thật lâu.

Ngày hôm sau, Trân Nam Phươngdậy rất sớm, cô chỉnh đốn lại cho ổn thỏa rồi đi làm, tới công ty khoahọc kỹ thuật Hồng Hà, cô làm xong thủ tục rất nhanh.

“Hoannghênh cô Nam Phương gia nhập vào công ty chúng ta, hôm nay vừa đúng lúc Giám đốc cũng ở đây, trước hết gặp mặt một chút đi.”

“Đượcthôi.” Cô nghe nói phần lớn thời gian thì vị Giám đốc này đều ở KimThành, ngày đầu tiên nhận chức lại có thể gặp mặt ngay thì cũng coi nhưlà có duyên.

Không nghĩ tới vừa vào tới văn phòng, cô đã không giữ bình tính được nữa.

Thế mà người trước mắt này lại là người đàn ông có nước ngoài mà cô đã gặp trên máy bay, cũng chính là Tạ Hàn Phong.

“Wow! Chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Đối phương bày ra bộ dáng rất vui mừng.



Trần Nam Phương lại nhíu chặt chân mày, cô thật lòng cảm thấy vận may củamình đã suy yếu hết mức, sao cứ luôn lâm vào tình huống ‘Oan gia ngõhẹp” như vậy chứ?

“Cô là nhân viên kế toán mới của công ty tôi sao?”

“Chắc là không phải rồi.”

Trần Nam Phương không hề muốn có bất kỳ quan hệ gì với Tạ Hàn Phong cải Hơnnữa sau khi biết anh ta với Lý An là cùng một bọn thì cô cũng không thểnhảy vào hố lửa được.

“Chị Trinh! Thật sự ngại quá, bây giờ tôixin được từ chức.” Trân Nam Phương nói xin lỗi với nhân viên phòng nhânnhân sự, đối phương trợn tròn mắt ngạc nhiên và cảm thấy rất khó hiểu.

“Cô Nam Phương! Đang yên đang lành… Sao cô lại muốn từ chức chứ?”

Quan trọng là cô chỉ mới vừa nhận chức chưa tới hai tiếng đồng hồ mà thôi.

Trần Nam Phương không biết nên giải thích như thế nào nên cô dứt khoát không thèm giải thích nữa, tuy răng làm như vậy cũng không tốt cho lắm, nhưng cô vẫn xoay người đi ra ngoài.

“Cô Nam Phương! Xin hãy dừngbước!” Tạ Hàn Phong tự mình đuổi theo: “Là bởi vì tôi nên mới muốn từchức sao? Tôi khiến người ta chán ghét như vậy sao?”

Hỏi xong, anh ta còn tự sờ sờ mặt mình, trên mặt tràn đầy vẻ nghỉ ngờ.

“Anh đừng có đi theo tôi nữa.” Trần Nam Phương đề phòng nhìn xung quanhmình, sau đó cô dùng tốc độ nhanh nhất mà vọt vào trong thang máy.

Không nghĩ tới Tạ Hàn Phong lại rất cố chấp, anh ta đi theo lối cầu thangthoát hiểm xuống rồi chặn cô lại: ‘Có thể cho tôi một lý do không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện