“Xùy… Đặng Liên cắt ngang, bà ta lên tiếng với vẻ chán ghét: “Đi rangoài bán thân cũng phải có chút đạo đức nghề nghiệp, thế mà cô ta lạidụ dỗ anh em ruột nhà người ta.”

Lúc đầu Trần Nam Phương không định lên tiếng, nhưng khi nghe thấynhững lời này thì cô thật sự quá tức giận rồi, cô cũng lạnh lùng nói:“Thật sự không ngờ là bà còn biết quy củ khi đi ra ngoài bán thân đấy!”

“Mày…’ Đặng Liên trợn tròn mắt: “Mày nói nhăng nói cuội gì đó?”

“Nam Phương! Sao cô lại thô lỗ như thế hả?” Ngô Hà châm dầu vào lửa:“Cho dù cô có ly hôn với Minh Viễn rồi đi chăng nữa, nhưng chắc là côvẫn hiểu được việc tôn trọng bề trên chứ hả?”

Trân Nam Phương cố gắng để cho mình tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt: “Hả? Bềtrên gì chứ? Tôi nghe nói bà là do ông lớn…’ “Ông lớn?” “Câm miệng!”

Ngô Hà và Đặng Liên lên tiếng cùng lúc, một người kinh ngạc, một người giận dữ.

“Cho dù tôi có ly hôn với Minh Viễn rồi, nhưng cũng khá là hiểu biết vê bề trên đó.” Trần Nam Phương dùng gậy ông đập lưng ông.

Sau đó cô không còn hứng thú nữa nên xoay người định rời đi.

Nhưng cô lại bị Ngô Hà bắt được cổ tay, móng tay thật dài của cô ta xẹt qua da thịt cô, đau đến mức cô phải run lên! “Không được đi! Cô phải xin lõi dì Liên!”

“Buông tay tôi ra!” Trân Nam Phương vung tay, cô biết Ngô Hà đang cố ý, không dám làm ngoài sáng nên giở trò trong tối.

“Bắt cô tay lại!’ Đặng Liên ra lệnh, bà ta lắc mông đi tới, giơ taymuốn đánh cô: “Tôi xem cô có còn nói hưu nói vượn nữa không!”



Tay bà ta bị người ta giữ lại.

“Cửa hàng cao cấp như vậy mà lại đánh người hả?” Tạ Hàn Phong hất tay ra, suýt chút nữa là hất Đặng Liên ngã ra đất.

Ngô Hà vô cùng tức tối, mắt thấy sắp chiếm được lợi thế mà lại bịngười này làm hỏng: “Anh là ai chứ hả? Có biết thân phận của chúng tôihay không, chúng tôi chính là…”

Tạ Hàn Phong thở dài một tiếng, giọng nói của anh ta cũng không nhỏ:“Tôi biết cô là ai, cô là người đã đẩy cô ấy xuống cầu thang mà.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Trần Nam Phương và Ngô Hà đều trừng to hai mắt!

Hai người bọn họ đều cực kỳ khiếp sợi “Anh nói bậy bạ cái gì vậy hả!” Ngô Hà phản ứng lại trước, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta trắng bệch màkêu lên: “Ai đẩy cô ta xuống cầu thang chứ!”

Cô ta chỉ vào Trần Nam Phương, giọng nói càng lúc càng the thé khónghe, rõ ràng là làm việc xấu nên trong lòng không yên: “Tôi biết rồi,nhất định anh là người mà cô ta mời đến, nói những lời này là muốn hãmhại tôi đúng không? Trân Nam Phương! Cô thật là độc ác!”

“Tôi độc ác ư?” Trân Nam Phương híp mắt lại nhìn chằm chằm cô ta: ‘Ngô Hài Cô thế này là bị bóc trân bộ mặt thật rồi hả?”

“Cái gì mà bộ mặt thật bộ mặt giả chứ?” Tay cô ta run run: “Nếu các người còn dám nói xấu tôi nữa…”

“Đừng nói nhảm với bọn họ nữa, báo cảnh sát đi!” Đặng Liên nói tiếplời cô ta, nghĩ đến việc suýt chút nữa bà ta đã bị đẩy ngã, bà ta đềucảm thấy tức giận không thôi.

Nhưng mà nghe thấy hai chữ báo cảnh sát này, người sợ nhất chính làNgô Hà, sắc mặt cô ta tái nhợt như cắt không còn giọt máu, dường như làđang suy nghĩ biện pháp đối phó, rất nhanh, cô ta lập tức dịu giọngxuống mà nói: “Dì Liên! Hay là chúng ta đừng để ý đến bọn họ nữa, dì xem rất nhiều người đang nhìn về phía chúng ta kìa, cửa hàng của cháu cũngsắp lập tức khai trương rồi.”

“Cháu còn thiếu chút tiền đó sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện