Cô mím môi, cũng không già mồm cãi láo nữa: ‘Nửa tháng sau anh đưavideo giám sát cho tôi, tôi có thể làm việc miễn phí ở đây một năm.”
“Không thể miễn phí.” Tạ Hàn Phong từ chối: “Cô cũng đừng có ném tôi vào trong hố lửa chứ.”
Trân Nam Phương thật sự muốn trợn trắng mắt.
“Mười ngày sau là tôi có thể đưa video giám sát cho cô.” Anh ta đưara điều kiện: ‘Chuyện cô đồng ý với tôi cũng không được đổi ý, hơn nữacô còn phải giúp tôi nói vài lời trước mặt ông chủ nữa.”
“..” Cô cụp mắt im lặng một hồi: “Điều kiện này thì tôi không thểđồng ý được, không phải anh cũng biết rồi sao, chúng tôi đã ly hôn rồi,cũng không có gì đáng nói nữa cả.”
“Tôi không tin cô lại nhãn tâm như vậy.
Trần Nam Phương im lặng, bây giờ không phải là cô nhân tâm mà là Hà Minh Viên nhân tâm, là cả câu chuyện máu chó nhân tâm.
“Cô nói nếu như ông chủ của tôi đến dỗ dành cô, thì cô có phải…
“Không phải!” Cô nói năng một cách nghiêm túc: “Ly hôn chính là ly hôn, đời này cũng không còn khả năng nào nữa!”
Hơn nữa Hà Minh Viễn cũng sẽ không đến dõ dành cô, anh ly hôn chínhlà muốn đẩy cô tới chỗ của Hà Minh Vũ mà… Hừi “Anh chưa từng nghe câunày sao sao? Nhà giàu thì vô tình.” Trân Nam Phương tự cười nhạo mình:“Hết thảy đều là vì tính kế mà thôi.”
Hàn Phong thả tay Trân Nam Phương ra, lúc này cô mới phát hiện có người đứng phía saul Quay lại thì nhìn thấy… Hà Minh Viễn!
Anh đứng đó, vẻ mặt anh tối tắm, mắt phượng sâu thắm.
“Tôi đến phòng nhân sự trước.” Trần Nam Phương xoay người rời đi, côchẳng thèm quan tâm xem có phải anh tức giận là do lời nói của cô haykhông.
Tóm lại là cô không nói sail Cô chẳng chút trông chờ nào ở anh, đương nhiên sẽ không quan tâm đến cảm nhận của anh.
“Ha ha… Ông chủ! Tôi quên nói với anh là cô ấy đã đến làm ở công ty tôi rồi.”
“Anh ép cô ấy ư?”
“Sao tôi lại ép cô ấy được?” Tạ Hàn Phong tỏ vẻ vô tội: “Tự cô ấy trở về, có lẽ cô ấy… Thiếu tiền.”
Mày kiếm của Hà Minh Viễn nhíu chặt lại, cô gái nhỏ của anh thiếu tiền sao? Không phải cô có rất nhiều tài sản và cổ phiếu sao? Đúng rồi… Cô nóng lòng muốn phân rõ giới hạn với anh, đương nhiên sẽkhông chạm vào mấy thứ kial “Một lát nữa gọi cô ấy đến văn phòng tôi.”Nói xong Hà Minh Viễn đi thẳng vào công ty.
Tạ Hàn Phong phản ứng chậm nửa nhịp, lẩm bẩm một câu: “Làm ơn đi..
Đây là công ty của tôi, đừng có mà giọng khách át giọng chủ chứ!”
Trần Nam Phương vừa mới làm xong thủ tục đã bị gọi lại, vừa nghe phải đến văn phòng gặp Hà Minh Viễn thì cô lập tức từ chối một cách nhanhchóng.
“Đã nhận chức rồi, cần phải tuân thủ quy định của công ty đúng không?”
“Nội quy nào trong công ty quy định nhân viên kế toán phải vào vănphòng tiếp khách chứ?” Trần Nam Phương hỏi lại, cô cố ý chớp mắt: “Chẳng lẽ cô đã ăn hối lộ rôi2”
“Từ khi nào mà mồm mép cô thành vậy rồi?” Tạ Hàn Phong hết sức nghỉ ngờ: “Hay là do di truyên từ mẹ của cô?”
“Không thể miễn phí.” Tạ Hàn Phong từ chối: “Cô cũng đừng có ném tôi vào trong hố lửa chứ.”
Trân Nam Phương thật sự muốn trợn trắng mắt.
“Mười ngày sau là tôi có thể đưa video giám sát cho cô.” Anh ta đưara điều kiện: ‘Chuyện cô đồng ý với tôi cũng không được đổi ý, hơn nữacô còn phải giúp tôi nói vài lời trước mặt ông chủ nữa.”
“..” Cô cụp mắt im lặng một hồi: “Điều kiện này thì tôi không thểđồng ý được, không phải anh cũng biết rồi sao, chúng tôi đã ly hôn rồi,cũng không có gì đáng nói nữa cả.”
“Tôi không tin cô lại nhãn tâm như vậy.
Trần Nam Phương im lặng, bây giờ không phải là cô nhân tâm mà là Hà Minh Viên nhân tâm, là cả câu chuyện máu chó nhân tâm.
“Cô nói nếu như ông chủ của tôi đến dỗ dành cô, thì cô có phải…
“Không phải!” Cô nói năng một cách nghiêm túc: “Ly hôn chính là ly hôn, đời này cũng không còn khả năng nào nữa!”
Hơn nữa Hà Minh Viễn cũng sẽ không đến dõ dành cô, anh ly hôn chínhlà muốn đẩy cô tới chỗ của Hà Minh Vũ mà… Hừi “Anh chưa từng nghe câunày sao sao? Nhà giàu thì vô tình.” Trân Nam Phương tự cười nhạo mình:“Hết thảy đều là vì tính kế mà thôi.”
Hàn Phong thả tay Trân Nam Phương ra, lúc này cô mới phát hiện có người đứng phía saul Quay lại thì nhìn thấy… Hà Minh Viễn!
Anh đứng đó, vẻ mặt anh tối tắm, mắt phượng sâu thắm.
“Tôi đến phòng nhân sự trước.” Trần Nam Phương xoay người rời đi, côchẳng thèm quan tâm xem có phải anh tức giận là do lời nói của cô haykhông.
Tóm lại là cô không nói sail Cô chẳng chút trông chờ nào ở anh, đương nhiên sẽ không quan tâm đến cảm nhận của anh.
“Ha ha… Ông chủ! Tôi quên nói với anh là cô ấy đã đến làm ở công ty tôi rồi.”
“Anh ép cô ấy ư?”
“Sao tôi lại ép cô ấy được?” Tạ Hàn Phong tỏ vẻ vô tội: “Tự cô ấy trở về, có lẽ cô ấy… Thiếu tiền.”
Mày kiếm của Hà Minh Viễn nhíu chặt lại, cô gái nhỏ của anh thiếu tiền sao? Không phải cô có rất nhiều tài sản và cổ phiếu sao? Đúng rồi… Cô nóng lòng muốn phân rõ giới hạn với anh, đương nhiên sẽkhông chạm vào mấy thứ kial “Một lát nữa gọi cô ấy đến văn phòng tôi.”Nói xong Hà Minh Viễn đi thẳng vào công ty.
Tạ Hàn Phong phản ứng chậm nửa nhịp, lẩm bẩm một câu: “Làm ơn đi..
Đây là công ty của tôi, đừng có mà giọng khách át giọng chủ chứ!”
Trần Nam Phương vừa mới làm xong thủ tục đã bị gọi lại, vừa nghe phải đến văn phòng gặp Hà Minh Viễn thì cô lập tức từ chối một cách nhanhchóng.
“Đã nhận chức rồi, cần phải tuân thủ quy định của công ty đúng không?”
“Nội quy nào trong công ty quy định nhân viên kế toán phải vào vănphòng tiếp khách chứ?” Trần Nam Phương hỏi lại, cô cố ý chớp mắt: “Chẳng lẽ cô đã ăn hối lộ rôi2”
“Từ khi nào mà mồm mép cô thành vậy rồi?” Tạ Hàn Phong hết sức nghỉ ngờ: “Hay là do di truyên từ mẹ của cô?”
Danh sách chương