Nam Phương suy nghĩ một lát rồi gật đầu một cái: Anh nói cũng đúng, em nấu cơm không ngon, sợ Dạ Hành không thích.”
Trong lòng Trịnh Hoàng Phong rét lạnh, cô gọi Hà Minh Vũ là Dạ Hành,có phải cô định nhặt lại đoạn tình cảm kia rồi sau đó dân dần phát triển thành…
Anh ta không dám nghĩ nhiều nữa, nhưng trong lòng không khỏi có mộtcảm giác thất vọng len lỏi. Anh ta đã đợi rất lâu mới đợi được cô và HàMinh Viễn ly hôn, cuối cùng anh ta vẫn không có cơ hội sao? “Anh? Anh ổn chứ? Anh ngồi đi.”
Nam Phương nhẹ nhàng chạm vào Hoàng Phong, lại ra hiệu cho Hà Minh Vũ điều gì đó nhưng anh ta lại bày ra vẻ mặt đầy vẻ nghi hoặc, không hiểugì.
“Chuyện này em có nói với Minh Viễn chưa?”
Cô rót ra hai ly nước, nghe được câu hỏi của Hoàng Phong thì ngẩngmặt nhìn anh ta: ‘Em không nói, nếu anh tới đây rồi thì có thể nói giúpem một tiếng được không?”
“Ly hôn rồi thì ít liên lạc vẫn tốt hơn.”
Nam Phương cố làm ra vẻ kiên cường nói: “Em cảm ơn anh trước vậy.”
Vừa dứt lời, chuông cửa vang lên.
Bên ngoài truyền tới tiếng gọi của Thanh Hoa.
“Nam Phương! Là tớ đến nè.”
Nam Phương vui vẻ chạy ra mở cửa nhưng trong nháy mắt nụ cười trênmặt cô lập tức cứng đờ. Sau lưng cô bạn của mình còn có hai người khác,chính là Trịnh Hoàng Bách và Hà Minh Viễn.
“Sao em lại đến đây?” Hà Minh Vũ phản ứng lại đầu tiên , trốn sau rèm cửa sổ: “Tôi không muốn đi theo eml”
“Dạ Hành lại đây, ngồi xuống đi. Anh ta sẽ không dân anh đi đâu.” Nam Phương đi tới kéo cánh tay anh ta lại, nhỏ nhẹ khuyên: “Anh ấy cũngmong anh ở đây đó.”
“Có thật không?” Hà Minh Vũ nghi ngờ hỏi lại: “Trước đây cậu ta luôn muốn bắt anh lại đó.”
“Không phải bắt, là anh ấy bảo vệ anh. Anh ấy là em trai của anh, là người nhà của anh.”
“Em là thiên thần, cũng là người nhà của anh.” Minh Vũ suy nghĩ mộtchút lại nói tiếp: ‘Em cũng là vợ anh ấy cho nên chúng ta thân lại càngthêm thân?”
Nghe được lời này, Hà Minh Viễn đã vô cùng ngạc nhiên.
Anh trai anh quan tâm đến Trần Nam Phương như vậy, chẳng lẽ lại không có loại tình cảm như trong tưởng tượng của anh sao?
Nhưng khi nhìn về phía Trần Nam Phương, cô lại không trả lời câu hỏicủa Hà Minh Vũ, mà nói với Trịnh Hoàng Bách: “Bác sĩ Bách! Tôi có chuẩnbị ít hoa quả, anh qua đây giúp tôi bưng một chút được chứ?”
“Để tôi giúp chị.” Hà Minh Vũ là người duy nhất ở đây không hiểu mục đích của cô cho nên cũng chạy tới giúp đỡ.
Trần Nam Phương cười ấm áp với anh ta: “Anh ngồi xuống đi, anh còn phải giúp em chào hỏi khách khứa nữa.”
“Đúng vậy, em cũng còn muốn hỏi anh một vài chuyện đây!” Đỗ Thanh Hoa hiểu ý của Trần Nam Phương, cho nên cũng phụ họa theo: “Có phải anhbiết võ công không? Dạy cho em một vài chiêu đi. Em cần phải dùng chúngđể chống lại những kẻ xấu.”
“AD… Tôi cũng không biết là tôi đã học mấy cái đó như thế nào.” Hà Minh Vũ gãi đầu, có chút ngượng ngùng.
Trong lòng Trịnh Hoàng Phong rét lạnh, cô gọi Hà Minh Vũ là Dạ Hành,có phải cô định nhặt lại đoạn tình cảm kia rồi sau đó dân dần phát triển thành…
Anh ta không dám nghĩ nhiều nữa, nhưng trong lòng không khỏi có mộtcảm giác thất vọng len lỏi. Anh ta đã đợi rất lâu mới đợi được cô và HàMinh Viễn ly hôn, cuối cùng anh ta vẫn không có cơ hội sao? “Anh? Anh ổn chứ? Anh ngồi đi.”
Nam Phương nhẹ nhàng chạm vào Hoàng Phong, lại ra hiệu cho Hà Minh Vũ điều gì đó nhưng anh ta lại bày ra vẻ mặt đầy vẻ nghi hoặc, không hiểugì.
“Chuyện này em có nói với Minh Viễn chưa?”
Cô rót ra hai ly nước, nghe được câu hỏi của Hoàng Phong thì ngẩngmặt nhìn anh ta: ‘Em không nói, nếu anh tới đây rồi thì có thể nói giúpem một tiếng được không?”
“Ly hôn rồi thì ít liên lạc vẫn tốt hơn.”
Nam Phương cố làm ra vẻ kiên cường nói: “Em cảm ơn anh trước vậy.”
Vừa dứt lời, chuông cửa vang lên.
Bên ngoài truyền tới tiếng gọi của Thanh Hoa.
“Nam Phương! Là tớ đến nè.”
Nam Phương vui vẻ chạy ra mở cửa nhưng trong nháy mắt nụ cười trênmặt cô lập tức cứng đờ. Sau lưng cô bạn của mình còn có hai người khác,chính là Trịnh Hoàng Bách và Hà Minh Viễn.
“Sao em lại đến đây?” Hà Minh Vũ phản ứng lại đầu tiên , trốn sau rèm cửa sổ: “Tôi không muốn đi theo eml”
“Dạ Hành lại đây, ngồi xuống đi. Anh ta sẽ không dân anh đi đâu.” Nam Phương đi tới kéo cánh tay anh ta lại, nhỏ nhẹ khuyên: “Anh ấy cũngmong anh ở đây đó.”
“Có thật không?” Hà Minh Vũ nghi ngờ hỏi lại: “Trước đây cậu ta luôn muốn bắt anh lại đó.”
“Không phải bắt, là anh ấy bảo vệ anh. Anh ấy là em trai của anh, là người nhà của anh.”
“Em là thiên thần, cũng là người nhà của anh.” Minh Vũ suy nghĩ mộtchút lại nói tiếp: ‘Em cũng là vợ anh ấy cho nên chúng ta thân lại càngthêm thân?”
Nghe được lời này, Hà Minh Viễn đã vô cùng ngạc nhiên.
Anh trai anh quan tâm đến Trần Nam Phương như vậy, chẳng lẽ lại không có loại tình cảm như trong tưởng tượng của anh sao?
Nhưng khi nhìn về phía Trần Nam Phương, cô lại không trả lời câu hỏicủa Hà Minh Vũ, mà nói với Trịnh Hoàng Bách: “Bác sĩ Bách! Tôi có chuẩnbị ít hoa quả, anh qua đây giúp tôi bưng một chút được chứ?”
“Để tôi giúp chị.” Hà Minh Vũ là người duy nhất ở đây không hiểu mục đích của cô cho nên cũng chạy tới giúp đỡ.
Trần Nam Phương cười ấm áp với anh ta: “Anh ngồi xuống đi, anh còn phải giúp em chào hỏi khách khứa nữa.”
“Đúng vậy, em cũng còn muốn hỏi anh một vài chuyện đây!” Đỗ Thanh Hoa hiểu ý của Trần Nam Phương, cho nên cũng phụ họa theo: “Có phải anhbiết võ công không? Dạy cho em một vài chiêu đi. Em cần phải dùng chúngđể chống lại những kẻ xấu.”
“AD… Tôi cũng không biết là tôi đã học mấy cái đó như thế nào.” Hà Minh Vũ gãi đầu, có chút ngượng ngùng.
Danh sách chương