“Vậy Tổng giám đốc Viễn mau tiếp tục đi.” Trân Nam Phương xoay ngườilại, tiếp tục cắt hoa quả: ‘Dù sao anh trai anh cũng rất quan trọng đốivới anh À mà.
“Em cũng là người rất quan trọng.”
Trần Nam Phương cũng không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc đối với lời này của anh. Thay vào đó thì lại rất bình tĩnh đặt con dao xuống, bưngđĩa trái cây đã gọt xong để đi ra ngoài.
“Nam Phương!”
“Tổng giám đốc Viễn! Mong anh hãy tự trọng, chúng ta đã ly hôn rồi.Anh cũng đừng quan tâm đến tôi nữa, làm anh chậm trễ và cũng làm chậmtrễ cả tương lai của tôi.” Trần Nam Phương cúi đầu, nhìn lướt qua tayanh.
Hà Minh Viễn lại không buông tay cô ra như vừa rồi mà còn nắm chặt hơn một chút: ‘Em còn có ý nghĩ này ư?”
“Tại sao không thể có?” Trần Nam Phương nhíu mày hỏi ngược lại: “Tổng giám đốc Viễn là người đàn ông độc thân giàu có, tại Kim Thành này cónhiều người yêu anh như vậy, chắc chắn là không cần phải lo lắng. Nhưngtôi lại không giống như vậy, một người phụ nữ bình thường, hơn nữa đãtừng ly hôn, dĩ nhiên là tôi nên suy nghĩ nhiều cho mình hơn.”
Nói xong, cô dùng sức rút tay ra rồi đi vào phòng khách.
Hà Minh Viễn đứng im tại chõ.
Trong lòng cảm thấy rất mất mát, anh không thích một Trần Nam Phương lạnh như băng thế này.
Anh không thích như vậy chút nào hết!
Mà sau khi đi ra ngoài, anh lập tức nhìn thấy Trân Nam Phương đangcho anh trai mình ăn trái cây, lại càng cảm thấy khó chịu và chua xót.
“Nam Phương! Cậu làm việc ở công ty nhỏ đó thế nào?” Đỗ Thanh Hoa cho một miếng thanh long vào miệng, vừa ăn vừa hỏi: “Nếu cậu cảm thấy không tốt thì đổi đi, trước kia có mấy đối tác nghe nói cậu ở Thâm Thành, đều muốn thông qua tớ để liên lạc với cậu đó. “
“Trước mắt thì mọi thứ vẫn ổn.” Trần Nam Phương tự suy nghĩ một chút, chỉ là ngoại trừ việc cô không có bạn tốt ở đây: “Nhưng mà nếu muốn đisang Canada thì nhân lúc Tổng giám đốc mới nhận chức nên xin từ chức.”
Cô có hơi ngượng ngùng, đúng là cô liên tục thay đổi ý kiến thấtthường khi đến công ty của Tạ Hàn Phong, hình như số lần nghỉ việc đãvượt qua tổng số lần trước đây.”
Đỗ Thanh Hoa nhìn thấy sắc mặt vô cùng sảng khoái của Hà Minh Viễn,ai bảo anh lại buông tay Nam Phương của bọn họ chứ, lần này nhất địnhphải cho anh biết mùi vị của sự hối hận mới được.
Nhưng khi nhìn sang Hà Minh Vũ và Trịnh Hoàng Bách, cô ấy lại khôngnhịn được mà bật cười. Cậu cả nhà họ Hạ hoàn toàn không có hy vọng, chỉlà Hà Minh Vũ có cái đầu có vấn đề, hơn nữa lại còn trúng độc, có khinào anh ta cũng chỉ có thể là gánh nặng cho Trần Nam Phương không? “Em còn đang suy nghĩ cái gì vậy hả?” Trịnh Hoàng Bách đưa tay gõ nhẹ vào đầu Đỗ Thanh Hoa: “Suy nghĩ lung tung thôi.”
“Này… Tôi đã nói là đừng có gõ lên đầu tôi rồi mà, sẽ biến thành kẻngốc đấy.’ Cô ấy đưa tay lên che đầu, bất mãn nói: ‘Cứ tưởng rằng anhrất biết thương vợ, vậy mà… Mấy ngày nay tôi sẽ không về nữa, tôi muốn ở lại đây. “
“Anh…” Khóe miệng của Trịnh Hoàng Bách giật giật, không dám nói mấylời dư thừa, dường như không nói nên lời mà không nói thì chắc chắn ĐỗThanh Hoa sẽ ở lại đây.
“Em cũng là người rất quan trọng.”
Trần Nam Phương cũng không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc đối với lời này của anh. Thay vào đó thì lại rất bình tĩnh đặt con dao xuống, bưngđĩa trái cây đã gọt xong để đi ra ngoài.
“Nam Phương!”
“Tổng giám đốc Viễn! Mong anh hãy tự trọng, chúng ta đã ly hôn rồi.Anh cũng đừng quan tâm đến tôi nữa, làm anh chậm trễ và cũng làm chậmtrễ cả tương lai của tôi.” Trần Nam Phương cúi đầu, nhìn lướt qua tayanh.
Hà Minh Viễn lại không buông tay cô ra như vừa rồi mà còn nắm chặt hơn một chút: ‘Em còn có ý nghĩ này ư?”
“Tại sao không thể có?” Trần Nam Phương nhíu mày hỏi ngược lại: “Tổng giám đốc Viễn là người đàn ông độc thân giàu có, tại Kim Thành này cónhiều người yêu anh như vậy, chắc chắn là không cần phải lo lắng. Nhưngtôi lại không giống như vậy, một người phụ nữ bình thường, hơn nữa đãtừng ly hôn, dĩ nhiên là tôi nên suy nghĩ nhiều cho mình hơn.”
Nói xong, cô dùng sức rút tay ra rồi đi vào phòng khách.
Hà Minh Viễn đứng im tại chõ.
Trong lòng cảm thấy rất mất mát, anh không thích một Trần Nam Phương lạnh như băng thế này.
Anh không thích như vậy chút nào hết!
Mà sau khi đi ra ngoài, anh lập tức nhìn thấy Trân Nam Phương đangcho anh trai mình ăn trái cây, lại càng cảm thấy khó chịu và chua xót.
“Nam Phương! Cậu làm việc ở công ty nhỏ đó thế nào?” Đỗ Thanh Hoa cho một miếng thanh long vào miệng, vừa ăn vừa hỏi: “Nếu cậu cảm thấy không tốt thì đổi đi, trước kia có mấy đối tác nghe nói cậu ở Thâm Thành, đều muốn thông qua tớ để liên lạc với cậu đó. “
“Trước mắt thì mọi thứ vẫn ổn.” Trần Nam Phương tự suy nghĩ một chút, chỉ là ngoại trừ việc cô không có bạn tốt ở đây: “Nhưng mà nếu muốn đisang Canada thì nhân lúc Tổng giám đốc mới nhận chức nên xin từ chức.”
Cô có hơi ngượng ngùng, đúng là cô liên tục thay đổi ý kiến thấtthường khi đến công ty của Tạ Hàn Phong, hình như số lần nghỉ việc đãvượt qua tổng số lần trước đây.”
Đỗ Thanh Hoa nhìn thấy sắc mặt vô cùng sảng khoái của Hà Minh Viễn,ai bảo anh lại buông tay Nam Phương của bọn họ chứ, lần này nhất địnhphải cho anh biết mùi vị của sự hối hận mới được.
Nhưng khi nhìn sang Hà Minh Vũ và Trịnh Hoàng Bách, cô ấy lại khôngnhịn được mà bật cười. Cậu cả nhà họ Hạ hoàn toàn không có hy vọng, chỉlà Hà Minh Vũ có cái đầu có vấn đề, hơn nữa lại còn trúng độc, có khinào anh ta cũng chỉ có thể là gánh nặng cho Trần Nam Phương không? “Em còn đang suy nghĩ cái gì vậy hả?” Trịnh Hoàng Bách đưa tay gõ nhẹ vào đầu Đỗ Thanh Hoa: “Suy nghĩ lung tung thôi.”
“Này… Tôi đã nói là đừng có gõ lên đầu tôi rồi mà, sẽ biến thành kẻngốc đấy.’ Cô ấy đưa tay lên che đầu, bất mãn nói: ‘Cứ tưởng rằng anhrất biết thương vợ, vậy mà… Mấy ngày nay tôi sẽ không về nữa, tôi muốn ở lại đây. “
“Anh…” Khóe miệng của Trịnh Hoàng Bách giật giật, không dám nói mấylời dư thừa, dường như không nói nên lời mà không nói thì chắc chắn ĐỗThanh Hoa sẽ ở lại đây.
Danh sách chương