“Giáo sư Nam không phải là người nhà họ Tạ.” Anh nhịn không được giơ tay xoa xoa đầu cô, anh rất thích dáng vẻ trưng cầu ý kiến của cô gái nhỏnày.

Trần Nam Phương bất mãn đập tay anh ra, tên khốn này đúnglà ngày càng không biết kiềm chế, cô cảm thấy không có lúc nào mà anh ta bớt tỏ ra thân mật với cô được!

“Ta quen mẹ của con.”

Từ “mẹ” này làm Trần Nam Phương cảm thấy thật xa lạ.

Nhất là khi nghe thấy Tạ Đình Nam nói Tạ Ngọc Hân rất dịu dàng, cô rất khótưởng tượng ra được, dù sao tất cả những ấn tượng của cô về bà Hạnh đềulà sự chanh chua chợ búa.

“Vậy à!” Trần Nam Phương lễ phép nở nụ cười: “Ông là bạn học của bà ấy ư?

“II “Giáo sư à! Thức ăn đến rồi.” Tạ Hàn Phong như đang cố ý ngắt lời, nhưng quả thật phục vụ đang bưng đồ ăn bước vào.

Tạ Đình Nam lập tức ngừng câu nói không đầu không đuôi kia, bắt đầu mờibọn họ ăn cơm: “Đã nhiều năm rồi tôi chưa được ăn món cay Tứ Xuyên, nếmthử xem có còn là hương vị năm xưa không?”

“Nam Phương bé bỏngcũng ăn nhiều một chút, không phải cô sắp sang Canada rồi sao?” Tạ HànPhong gắp một miếng thịt gà cho cô: “Đừng để đến lúc đó lại nhớ đồ ăncủa quê nhà.”

“Con muốn đến Canada à?” Tạ Đình Nam dừng đũa, hỏi một cách nghiêm túc: “Con qua đó làm gì?”

Mặc dù Trân Nam Phương không biết vì sao ông ta lại trở nên nghiêm túc,nhưng cô cũng không ghét sự nhiệt tình hơi thái quá của ông mà chỉ cườinói: “Tôi có một người bạn bị bệnh, tôi phải đến chăm sóc cho anh ấy.”

“Minh Viễn cũng đi à?”



“Đúng vậy, tôi cũng đi.” Hà Minh Viễn vừa gắp miếng thịt trong bát Trần NamPhương hất ra ngoài vừa trả lời, đồng thời còn vấy tay gọi phục vụ, bảomang ít đồ không cay lên, cô không ăn cay được.

Tất cả lực chú ý của Trân Nam Phương đều không đặt vào đồ ăn, kinh ngạc nhìn anh hỏi: “Anh cũng sang Canada à?”

“Anh có bảo anh không đi à?”

“..” Hình như anh thật sự chưa bảo là mình không đi?

“Không phải… Anh đã đi rồi thì sao còn muốn kéo tôi đi làm gì?” Trần NamPhương dứt khoát đặt đũa xuống, dù sao cô thấy đồ ăn cay thì dạ dày cũng đã bắt đầu co thắt rồi.

Mày kiếm của Hà Minh Viên nhíu lại: “Vì sao anh đi thì em lại không đi?”

Anh thật sự muốn đi với cô ư?

Trân Nam Phương bị dáng vẻ đương nhiên đúng lý hợp tình của anh làm cho tứcgiận đến mức không nói được gì, lúc anh đưa ra quyết định thì anh có cân nhắc đến cảm nhận của cô không?

“Ông chủ à! Nam Phương bé bỏngkhông ăn được đồ cay.” Tạ Hàn Phong đẩy một đĩa tôm hấp đến trước mặtbọn họ, chỉ sợ hai người âm ï lên.

“Trần Nam Phương không thíchăn cay à?” Dường như Tạ Đình Nam cũng hiểu ra, không còn quan tâm chuyện giữa hai người nữa, tránh cho bọn họ lại đấu võ mồm.

“Dạ dàycủa vợ tôi không tốt.” Hà Minh Viễn trả lời thay: “Trước kia vì kiếmtiền nên luôn tăng ca thức đêm, không ăn cơm đúng giờ.”

Trân Nam Phương càng thấy rõ sự yêu thương phát ra từ trong ánh mắt của Tạ ĐìnhNam, cô nhanh chóng nói: “Không nghiêm trọng như vậy đâu, cũng có thể ăn một ít. Đúng rồi! Chắc trước đây giáo sư Nam đã ở Canada rất lâu nhỉ?Không biết có thể đề cử mấy chỗ đi chơi không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện