Anh không hề có ý định dừng lại, linh hoạt tránh né, kết quả Trân NamPhương không chỉ không cắn được mà còn bị anh chọc giận, hôn vài cái đãthở hồng hộc.

“Đồ khốn kiếp!” Cô vừa tức giận vừa xấu hổ: “Dừng xe! Tôi muốn xuống xe.”

“Đừng giận mà bà xã!” Anh dụi đầu vào cổ cô, dùng giọng dịu dàng nhất để nói với cô: “Anh…”

Anh còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Trân Nam Phương vang lên.

Đôi mắt anh như muốn phun lửa, lại là Đỗ Thanh Hoa, chắc chắn cô ấy chínhlà thiên địch của anh, cô ấy luôn luôn quấy rầy anh thân mật với vợ củamình.

“Thanh Hoa à!” Trân Nam Phương điều chỉnh lại hơi thở rôi nhận cuộc gọi.

“Nam Phương!” Đỗ Thanh Hoa lớn tiếng hét: “Cậu biết gì chưa? Ngô Hà bị phán án tử hình rồi!”

“ỪI Tớ đang trên đường đến Kim Thành.” Cô không giấu giếm gì cả, cũng nói cho bạn thân cô biết là được Hà Minh Viễn đưa đến.

Đầu bên kia hừ hừ: “Hà Minh Viễn muốn nhân cơ hội lấy lòng cậu chứ gì?

Nam Phương! Tớ nói cho cậu biết, nhất định cậu phải hung dữ vào, cũng thừacơ dạy dỗ cho anh ta biết mặt, ai bảo anh ta dám ly hôn với cậu.”

Trần Nam Phương tránh xa người bên cạnh ra, sợ người nào đó nghe được tiếng nói của bạn mình.

“Nam Phương này! Nếu cậu gặp được Ngô Hà rồi, nhớ thay tớ cười hai tiếngthật to vào, rốt cuộc người xấu cũng bị trừng trị đích đáng!”

Cô đồng ý.



Sau khi đến Kim Thành, Trân Nam Phương theo sau Hà Minh Viên bước vào Trạitạm giam số một, Ngô Hà ngồi sau lớp cửa sổ thủy tinh, người ngợm dơbẩn, vết thương chồng chất, không còn sự đắc ý và xinh đẹp của ngày xưanữa.

“Minh Viễn! Em biết là anh sẽ đến mài!” Ngô Hà như phátđiên gọi tên Hà Minh Viễn: “Anh mau cứu em ra đi, em không muốn ở đây,những người kia đều là ma quỷ, bọn họ đều muốn ăn thịt eml”

Côta chớp mắt nhìn Trân Nam Phương, bỗng nhiên trong mắt như lóe ra tỉalửa: “Con đàn bà hèn hạ này! Mày dựa vào đâu mà dám đứng cạnh Hà MinhViễn, tao mới là Thiên An! Tao mới là Thiên An! Dạ Hành là bạn trên mạng của tao, Minh Viễn bảo vệ tao, người nên được hưởng vinh hoa phú quýnhà họ Hà cũng là tao!”

“Đúng vậy! Đều là cô.” Ánh mắt Trần NamPhương lạnh lẽo nhìn cô ta: “Cái tên Thiên An bị cô ta nắm giữ suốt nămnăm, anh ấy đã bảo vệ cô năm năm, cô cũng hưởng thụ vinh hoa phú quý năm năm, người cũng bị cô giết, cả đời này cô sống thật đáng giái”

“Tao không đáng! Tao còn muốn nhiều hơn! Tao đáng giá hơn nhiều!”

Ngô Hà gào thét như bệnh nhân tâm thần: “Trần Nam Phương! Mày thì có gì?

Chẳng phải mày xinh đẹp sao? Mày không cha không mẹ, người khác nuôi màynhiều năm như vậy, còn không phải là vì nuôi một đứa con dâu miễn phí!”

“Ha ha! Trân Nam Phương! Cả đời này mày sẽ không gặp được cha mẹ ruột của mình, không gặp được con của mình đâu! Ha hai”

“Câm miệng!” Hà Minh Viễn quát, vươn tay ôm lấy Trần Nam Phương và nhẹ nhàng vuốt lưng trấn an cô.

Cô đau lòng như xé ruột xé gan!

Nhưng cô cố gắng chịu đựng, cô không còn là con người mềm yếu không chịu nổimột kích nữa, cô cong môi nở nụ cười lạnh: “Ngô Hài Người không thấyđược là cô, bởi vì cô đã bị phán tử hình vì tội cố ý giết người.”

Người phía sau cửa sổ thủy tỉnh nhìn chằm chằm cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện