Cái này..” Trần Nam Phương không do dự chuyện bạn mình có đi theo hay không, mà là do dự chuyện bạn mình chia tay: “Đỗ Thanh Hoa, đến nước Canada không phải là không được, nhưng cậu phải bình tĩnh lại đã. Đối với chuyện này, điều quan trọng nhất đối với hai người chính là sự tin tưởng.”
Cũng giống như cô và Hà Minh Viễn trước đây, nhiều hiểu lầm đều bắt đầu †ừ sự ngờ vực.
“Tớ còn tin tưởng cái rắm ấy!” Đỗ Thanh Hoa hung dữ nói: “Tớ không quan tâm là thật hay giả, chuyện anh ta ôm nhau với người phụ nữ khác là điều không thể chấp nhận được!”
“Hà Minh Viễn trước đây chính là một tên khốn nạn như vậy, nhưng tớ chưa bao giờ thấy anh ta ôm người phụ nữ khác.”
Trần Nam Phương cúi xuống đỡ trán: “Có thể cậu không biết? Cậu đã thấy…
“Nam Phương, em đã trách oan anh rồi!” Hà Minh Viễn bước ra cắt lời cô: “Có khi nào anh làm chuyện có lỗi với em chưa?”
“..” Cô nháy mắt với anh, không phải đang muốn thuyết phục Đỗ Thanh Hoa Sao.
Tuy nhiên, ai đó đã làm ngơ để bảo vệ hình ảnh của chính mình: “Những gì cô thấy chưa chắc đã là sự thật, nhưng cô không thể nói nhảm nếu không nhìn thấy”
“Đúng!” Đỗ Thanh Hoa đột nhiên đồng ý.
Trần Nam Phương nghĩ bạn mình đã đoán ra.
Nhưng lại nghe thấy cô ấy nói: “Những gì tớ nhìn thấy có lẽ là sự thật!
Dù sao, tên tài giỏi xấu xa đó cũng là đồ cặn bãt Tớ muốn chia tay với tên cặn bã đó! Một lần nữa tìm tiểu thịt tươi! Hơn nữa là muốn đến nước Canada để tìm.”
Trần Nam Phương: …”
Hà Minh Viễn cũng không nói nên lời, lạnh lùng nói: “Cô không thể cùng chúng tôi tới nước Canada.”
“Dựa vào cái gì chứ?” Đỗ Thanh Hoa cọc lên: “Có vẻ như ai đó đã nói rằng trong tương lai sẽ luôn nghe Nam Phương của chúng tôi, tại sao bây giờ lại không giữ lời hứa?”
“Trần Nam Phương cũng không đồng ý.”
Ngay khi giọng nói đó phát ra, một giọng nói khác truyền đến: “Anh muốn cô ấy đi.”
Là… Hà Minh VũI “Ha ha, anh em tốt!” Đỗ Thanh Hoa đứng dậy chạy tới, khoác vai Hà Minh Vũ: “Không ngờ anh lại là người đối xử với em tốt nhất!
“Em cũng là người tốt.” Lý do của anh rất đơn giản: “Anh vẫn có thể chơi với eml”
“Anh chơi với eml”
Hai người khen nhau thế này, Trần Nam Phương và Hà Minh Viễn nhìn nhau, cũng không biết phải làm sao.
“Anh đi làm, nói chuyện sau.” Anh đứng dậy, nhẹ nhàng siết chặt tay Trân Nam Phương.
Cô ngay lập tức hiểu rằng anh sẽ liên lạc với Trịnh Hoàng Bách.
Tuy nhiên, cô cũng nghĩ đến một điều, còn có Ôn Tứ Hiên, không cần biết Đỗ Thanh Hoa cuối cùng có đi đến nước Canada cùng họ hay không, cô nghĩ đã đến lúc hai người họ nhận ruột thịt với nhau.
Sau khi ăn sáng, thấy Đỗ Thanh Hoa và Hà Minh Vũ lại bắt đầu học “Võ thuật”, cô tìm cớ ra ngoài và quay trở lại Kim Thành để tìm Ôn Tứ Hiên.
“Chạy xa như vậy đến đây, cô không sợ Hà Minh Viễn phát điên sao?”
“Cái gì, đến anh còn trêu chọc tôi?”
Trần Nam Phương xấu hổ nói: “Tôi tìm anh là có việc.”
Cũng giống như cô và Hà Minh Viễn trước đây, nhiều hiểu lầm đều bắt đầu †ừ sự ngờ vực.
“Tớ còn tin tưởng cái rắm ấy!” Đỗ Thanh Hoa hung dữ nói: “Tớ không quan tâm là thật hay giả, chuyện anh ta ôm nhau với người phụ nữ khác là điều không thể chấp nhận được!”
“Hà Minh Viễn trước đây chính là một tên khốn nạn như vậy, nhưng tớ chưa bao giờ thấy anh ta ôm người phụ nữ khác.”
Trần Nam Phương cúi xuống đỡ trán: “Có thể cậu không biết? Cậu đã thấy…
“Nam Phương, em đã trách oan anh rồi!” Hà Minh Viễn bước ra cắt lời cô: “Có khi nào anh làm chuyện có lỗi với em chưa?”
“..” Cô nháy mắt với anh, không phải đang muốn thuyết phục Đỗ Thanh Hoa Sao.
Tuy nhiên, ai đó đã làm ngơ để bảo vệ hình ảnh của chính mình: “Những gì cô thấy chưa chắc đã là sự thật, nhưng cô không thể nói nhảm nếu không nhìn thấy”
“Đúng!” Đỗ Thanh Hoa đột nhiên đồng ý.
Trần Nam Phương nghĩ bạn mình đã đoán ra.
Nhưng lại nghe thấy cô ấy nói: “Những gì tớ nhìn thấy có lẽ là sự thật!
Dù sao, tên tài giỏi xấu xa đó cũng là đồ cặn bãt Tớ muốn chia tay với tên cặn bã đó! Một lần nữa tìm tiểu thịt tươi! Hơn nữa là muốn đến nước Canada để tìm.”
Trần Nam Phương: …”
Hà Minh Viễn cũng không nói nên lời, lạnh lùng nói: “Cô không thể cùng chúng tôi tới nước Canada.”
“Dựa vào cái gì chứ?” Đỗ Thanh Hoa cọc lên: “Có vẻ như ai đó đã nói rằng trong tương lai sẽ luôn nghe Nam Phương của chúng tôi, tại sao bây giờ lại không giữ lời hứa?”
“Trần Nam Phương cũng không đồng ý.”
Ngay khi giọng nói đó phát ra, một giọng nói khác truyền đến: “Anh muốn cô ấy đi.”
Là… Hà Minh VũI “Ha ha, anh em tốt!” Đỗ Thanh Hoa đứng dậy chạy tới, khoác vai Hà Minh Vũ: “Không ngờ anh lại là người đối xử với em tốt nhất!
“Em cũng là người tốt.” Lý do của anh rất đơn giản: “Anh vẫn có thể chơi với eml”
“Anh chơi với eml”
Hai người khen nhau thế này, Trần Nam Phương và Hà Minh Viễn nhìn nhau, cũng không biết phải làm sao.
“Anh đi làm, nói chuyện sau.” Anh đứng dậy, nhẹ nhàng siết chặt tay Trân Nam Phương.
Cô ngay lập tức hiểu rằng anh sẽ liên lạc với Trịnh Hoàng Bách.
Tuy nhiên, cô cũng nghĩ đến một điều, còn có Ôn Tứ Hiên, không cần biết Đỗ Thanh Hoa cuối cùng có đi đến nước Canada cùng họ hay không, cô nghĩ đã đến lúc hai người họ nhận ruột thịt với nhau.
Sau khi ăn sáng, thấy Đỗ Thanh Hoa và Hà Minh Vũ lại bắt đầu học “Võ thuật”, cô tìm cớ ra ngoài và quay trở lại Kim Thành để tìm Ôn Tứ Hiên.
“Chạy xa như vậy đến đây, cô không sợ Hà Minh Viễn phát điên sao?”
“Cái gì, đến anh còn trêu chọc tôi?”
Trần Nam Phương xấu hổ nói: “Tôi tìm anh là có việc.”
Danh sách chương