“Có vẻ như chúng ta nhanh chóng phải đến Canada.”
“..” Quá khứ của nhà họ Ôn thật sự có liên quan đến nhà họ Tiêu?
Trở lại phòng khách của căn hộ, Đỗ Thanh Hoa hét lên và xông đến, mặc kệ Hà Minh Viễn đang kéo Trân Nam Phương, một tay kéo bạn mình đi về phía mình.
“Phương, cậu nói chuyện này là thật sao? Tớ như thế nào cũng không thể tin được!”
“Minh Viễn, anh vào ngồi trước đi.”
Khi Trần Nam Phương nhìn thấy sắc mặt tối sâm lại của người nào đó thì lập tức trấn an một câu, sau đó an ủi bạn của cô: “Số liệu sẽ không thể giả mạo được, hơn nữa tớ cũng tin tưởng vào tính tình của Ôn Tứ Hiên, anh ta không cần thiết dùng chuyện này để lừa cậu.”
“Nhưng… Anh ta luôn giúp cậu không phải là vì thích cậu sao? Thấy cái cách anh ta nhìn cậu, thật rõ ràng mài”
Như thế nào mà trong nháy mắt lại thành em trai của cô ấy được?
Trần Nam Phương không dám nhìn Hà Minh Viễn, phỏng chừng sắc mặt của anh càng đen hơn, còn có Đỗ Thanh Hoa, không lẽ lại lừa dối em trai của cô ấy sao?
“Ôn Tứ Hiên không có thích tớ. Anh ta đã nói chuyện với tớ về mối quan hệ của hai người từ rất lâu trước đây, anh ta không nói với cậu, vì anh ta sợ cậu không tin và không thể chấp nhận được.”
“Thật vậy sao?” Đỗ Thanh Hoa dùng sức gãi đầu: “Tớ vấn không thể tin được, tớ còn tưởng răng kiếp này tớ không tìm được người thân.”
Lẩm bẩm xong, cô ấy lại nói: “Đúng rồi, nhà họ Ôn, nhà họ Ôn ở Thành phố Thụy, tớ phải đi kiểm tra.”
Hà Minh Viễn nhìn người đang ngây ngốc, nghĩ thâm cuối cùng cũng đã đến lúc cô ấy trở về phòng, đột nhiên thấy cô ấy quay lại, hỏi: “Cậu ba Hà, khi nào chúng ta đến Canada vậy?”
Người nào đó: “…”
Mắc mớ gì gọi anh? Anh đã từng nói đưa cô ấy đi à? Mang theo một bóng đèn lắc lư bên người sao? Bộ anh ngốc lắm hả?
“Sao anh không nói lời nào? Choáng váng à?” Đỗ Thanh Hoa bất cẩn, không nhận ra răng bản thân cô không được chào đón nữa.
Trần Nam Phương võ võ vai cô bạn thân: “Mình còn phải lên kế hoạch cho chuyến đi đến Canada, đừng có gấp gáp như vậy.”
“Vậy cũng tốt, tớ sẽ kiểm tra nó trên mạng trước.” Nói xong lập tức bước đi.
“Anh không đồng ý đưa cô ấy theo.”
Hà Minh Viễn đi tới, không vui.
Trần Nam Phương quả thực phục hai người họ, hoàn toàn không có cánh giải quyết. Nếu cô không có ở đó, cô chắc chắn rằng Hà Minh Viên sẽ đánh nhau với Đỗ Thanh Hoa: “Đừng như vậy mà, ngay cả khi Đỗ Thanh Hoa đến đó, cô ấy vẫn có công việc của riêng mình, điều này sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ của chúng ta.”
“Ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta.”
Cô lắc lắc tay anh: “Làm sao có thể?
Em hứa là sẽ không có.”
“Hừ!” Anh không chút lay động, vòng tay ôm cô: “Ngày mai anh đưa em đi ra ngoài.”
“Ngày mai sao? Nhưng em đã hứa với thầy Tạ sẽ cùng nhau đi ăn.”
“..” Quá khứ của nhà họ Ôn thật sự có liên quan đến nhà họ Tiêu?
Trở lại phòng khách của căn hộ, Đỗ Thanh Hoa hét lên và xông đến, mặc kệ Hà Minh Viễn đang kéo Trân Nam Phương, một tay kéo bạn mình đi về phía mình.
“Phương, cậu nói chuyện này là thật sao? Tớ như thế nào cũng không thể tin được!”
“Minh Viễn, anh vào ngồi trước đi.”
Khi Trần Nam Phương nhìn thấy sắc mặt tối sâm lại của người nào đó thì lập tức trấn an một câu, sau đó an ủi bạn của cô: “Số liệu sẽ không thể giả mạo được, hơn nữa tớ cũng tin tưởng vào tính tình của Ôn Tứ Hiên, anh ta không cần thiết dùng chuyện này để lừa cậu.”
“Nhưng… Anh ta luôn giúp cậu không phải là vì thích cậu sao? Thấy cái cách anh ta nhìn cậu, thật rõ ràng mài”
Như thế nào mà trong nháy mắt lại thành em trai của cô ấy được?
Trần Nam Phương không dám nhìn Hà Minh Viễn, phỏng chừng sắc mặt của anh càng đen hơn, còn có Đỗ Thanh Hoa, không lẽ lại lừa dối em trai của cô ấy sao?
“Ôn Tứ Hiên không có thích tớ. Anh ta đã nói chuyện với tớ về mối quan hệ của hai người từ rất lâu trước đây, anh ta không nói với cậu, vì anh ta sợ cậu không tin và không thể chấp nhận được.”
“Thật vậy sao?” Đỗ Thanh Hoa dùng sức gãi đầu: “Tớ vấn không thể tin được, tớ còn tưởng răng kiếp này tớ không tìm được người thân.”
Lẩm bẩm xong, cô ấy lại nói: “Đúng rồi, nhà họ Ôn, nhà họ Ôn ở Thành phố Thụy, tớ phải đi kiểm tra.”
Hà Minh Viễn nhìn người đang ngây ngốc, nghĩ thâm cuối cùng cũng đã đến lúc cô ấy trở về phòng, đột nhiên thấy cô ấy quay lại, hỏi: “Cậu ba Hà, khi nào chúng ta đến Canada vậy?”
Người nào đó: “…”
Mắc mớ gì gọi anh? Anh đã từng nói đưa cô ấy đi à? Mang theo một bóng đèn lắc lư bên người sao? Bộ anh ngốc lắm hả?
“Sao anh không nói lời nào? Choáng váng à?” Đỗ Thanh Hoa bất cẩn, không nhận ra răng bản thân cô không được chào đón nữa.
Trần Nam Phương võ võ vai cô bạn thân: “Mình còn phải lên kế hoạch cho chuyến đi đến Canada, đừng có gấp gáp như vậy.”
“Vậy cũng tốt, tớ sẽ kiểm tra nó trên mạng trước.” Nói xong lập tức bước đi.
“Anh không đồng ý đưa cô ấy theo.”
Hà Minh Viễn đi tới, không vui.
Trần Nam Phương quả thực phục hai người họ, hoàn toàn không có cánh giải quyết. Nếu cô không có ở đó, cô chắc chắn rằng Hà Minh Viên sẽ đánh nhau với Đỗ Thanh Hoa: “Đừng như vậy mà, ngay cả khi Đỗ Thanh Hoa đến đó, cô ấy vẫn có công việc của riêng mình, điều này sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ của chúng ta.”
“Ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta.”
Cô lắc lắc tay anh: “Làm sao có thể?
Em hứa là sẽ không có.”
“Hừ!” Anh không chút lay động, vòng tay ôm cô: “Ngày mai anh đưa em đi ra ngoài.”
“Ngày mai sao? Nhưng em đã hứa với thầy Tạ sẽ cùng nhau đi ăn.”
Danh sách chương