Cô lấy hết sức bình sinh vòng hai tay níu lấy cổ anh, lấy môi mình bịt kín môi anh.

Cô không muốn anh nói thêm những lời sỉ nhục, đe dọa nữa. Cô không chịu đựng nổi.

Anh ngẩn người, cảm thấy ghê tởm mà giằng cô ra, anh nheo đôi mắt đen và sâu hiểm ác như con báo săn mồi, nhìn chằm chằm Trần Nam Phương, chỉ hận không thể biến ánh mắt thành hình viên đạn.

Nhưng chẳng bao lâu sâu, anh lại khom lưng xốc cô lên, sải bước đi về phía nhà tăm: “Cô đã quyết định lựa chọn rồi thì tôi muốn cô hầu hạ tôi như cái cách cô ấy hầu hạ kẻ đó.”

Trần Nam Phương trợn tròn mắt, cô hiểu quá rõ lời anh nói, anh vẫn không vượt qua được chuyện năm xưa, và bây giờ còn nghĩ ra cách này? “Hà Minh Viễn… Em đã giải thích rất nhiều lần rồi, năm đó em không nhìn thấy gì hết, em hoàn toàn không hay biết!” Cô run rẩy nắm lấy tay anh, van nài: “Em không biết…”

“Cô không biết?” Anh gằn giọng ngắt lời, một tay bóp cổ cô, hận không thể bóp chết cô ngay tức khắc: “Bức thư và những tấm ảnh đó, cô tưởng là tôi mù à?”

Trân Nam Phương nghẹn thở, cổ họng đau dữ dội, theo bản năng, cô vùng vây hai tay đánh vào Hà Minh Viễn, miệng phát ra những âm thanh ú ớ muốn giải thích nhưng lại không nói nên lời.

Vào khoảnh khắc mà cô tưởng rằng mình sẽ chết, anh dừng tay, cúi xuống hôn lên môi cô: “Tôi sẽ không để cô được chết dễ dàng như thế”

“Em thật sự…”

“Tôi không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào từ cô!” Mặt Hà Minh Viễn trở nên hung ác: “Muốn cứu anh trai cô thì hãy ngoan ngoãn nghe lời!”

Cơ thể Trần Nam Phương như bị lửa thiêu đốt, khi ngọn lửa bùng cháy mạnh nhất lại bị ném vào giữa nước lạnh, cảm giác đối chọi của nước và lửa khiến mắt cô tối sâm lại, mơ màng nhìn chằm chằm vào cơ thể người đàn ông, khuôn mặt tuấn tú của anh, lồng ngực của anh, và cả…



Mặc cho người ta nhào nặn.

Cô không biết đã bị Hà Minh Viễn giày vò biết bao nhiêu lần, mỗi lần mê man ngủ thiếp đi lại một lần bị đánh thức, mình mẩy cô đau đớn cứng đờ, các dây thần kinh muốn vỡ tung ra…

Trần Nam Phương cảm thấy mình có thể mở được mắt ra chắc chăn là bị bản mặt dày của Hà Minh Viễn làm cho giật mình tỉnh giấc.

“Em bảo này anh Minh, vừa hết kỳ ăn chay đã năng suất thế, không sợ gấy lưng à?” Một giọng nói bất giác vang lên.

“Biết làm thế nào được, ăn ý quá ma.

Ăn ý? Sao anh ta có thể nghĩ ra được từ đó?

Trần Nam Phương thầm nghĩ: Sao cô lại có thể hòa hợp với Hà Minh Viên được, anh ta chính là một ác mai “Cho dù phù hợp thế nào đi chăng nữa cũng phải kiềm chế một chút.”

Phan Lãnh Thanh tiếp tục nói: “Cô bé nhà người ta còn non nớt đấy.”

“Gô bé sao?” Hà Minh Viễn khẽ xùy: “Gô ta đã hai mươi lăm tuổi rồi đấy, là bạn hồi đại học.”

“Thật đấy à?” Phan Lãnh Thanh không thể tin được vào tai mình: “Đừng nói anh yêu thâm con gái nhà người ta từ hồi đại học đấy nhé?”

Cơ thể Trân Nam Phương run lên, cô thật sự sợ hãi, nếu anh ta lại bị kích thích thì cô phải làm gì đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện