hặc khặc khặc”

Tôi lại nghe thấy tiếng khóc của anh linh bên ngoài, đằng sau lưng chợt lạnh ngắt. Tôi đột nhiên quay đầu lại, chỉ nghe thấy tiếng gió hú, trong lòng càng ngày càng gấp.

Không được, mặc kệ thế nào, sự tình là do tôi gây ra, tôi không thể để một mình cha và ông nội đi chùi đít cho mình được

Nghĩ xong tôi liền xông ra cửa. Từ Phượng lập tức chạy đến giữ chặt tôi lại, “Tiểu Tùng, em đi đâu?”

“Em phải đến chỗ cha và ông nội” Tôi nói thẳng

“Bậy bạ, hiện tại mà đi ra ngoài xem những anh linh kia có nuốt chửng cậu không?” Chu Tam cả giận xông đến ngăn tôi lại.

Tâm can tôi càng thêm rối rắm, chỉ nghe tiếng kêu của mấy đứa đó thôi cũng đủ làm tôi khó chịu. Lông mao trong tim cứ dựng ngược lên không thể nào vuốt thẳng xuống được, thấy ngữ khí như thế tất cả đều hóa thành lửa giận, tôi quay đầu buồn bực nói, “Nuốt thì nuốt, không phải người nhà của anh, anh đương nhiên không biết sốt ruột”

“Cậu…”

“Anh Trần Tùng, anh đừng vậy mà”

Chu Tam muốn nói tiếp gì đó, Cát Uyển Nhi cũng tiến lên thuyết phục, “Ông nội trước khi đi đã đặc biệt dặn dò kêu chúng ta đóng cửa liền phải đi ngủ, không được phép ra ngoài. Mặc kệ thế nào anh vẫn nên tin tưởng ông và chú mới phải”

Cái này còn nghe ra tiếng người. Nhắc tới cũng đúng, từ sau vụ án của Lý Thuyên, ông nội không biết đã nói ra bao nhiêu lời làm tôi chấn kinh rồi

Có lẽ Cát Uyển Nhi nói không sai, tôi nên chọn tin tưởng bọn họ

Sau đó Từ Phượng khuyên bảo tôi hai câu, còn oán trách cả Chu Tam. Tôi thấy hắn dù có hơi khó chịu nhưng cũng không phải bác lại Từ Phượng liền không so đo nữa

Tuy nhiên một đêm nay tôi làm sao mà ngủ? Âm thanh bên ngoài ngày một to hơn, đôi khi còn truyền đến cánh cửa sổ đóng kỹ từng hồi rung động, mỗi một chút đều hung ác đập mạnh vào tim tôi

Không lâu sao tiếng khóc biến thành tiếng cười, tiếng cười lại càng thêm khiếp người. Tôi không thể không nhìn cánh cửa đó, thậm chí chẳng dám lia mắt đi chỗ khác nữa, trong lòng sóng nổi cuồn cuộn.

Tôi không bật đèn. Là Cát Uyển Nhi nói ông nội bảo làm thế, ngược lại không ngờ cũng đúng ý Chu Tam.

Ở trong bóng tối một lúc lâu sẽ dần dần thích nghi, dường như tôi trông thấy từng đoàn từng đoàn đen sì bay bổng ở bên ngoài

Hít một hơi thật sâu, tôi vẫn thật thà bước tới, nhoài người trên cửa rồi khẽ khàng vén rèm lên trên nhìn cảnh tượng bên ngoài qua mặt kính thủy tinh. Và lập tức bị dọa bịt chặt miệng lại

Bên ngoài gió rít từng cơn, trong không trung lơ lửng những anh linh nhỏ xíu. Toàn thân chúng xanh lè, bởi vì đã không có trương phình lên nên thấy rất rõ ràng từng đám gân xanh nổi loằn ngoằn.

Cũng chẳng biết có bao nhiêu đứa, tựa hồ như cả làng đều bị vây kín. Trên nóc nhà hàng xóm phía đối diện, trong sân nhà tôi.. Vài đứa đang nhảy nhót, có đứa gào lên, một số lại đang cười.. Bên ngoài đã sớm trở thành thế giới của chúng, chỉ còn lại tiếng kêu của chúng.

“Khặc khặc khặc!”

“Bang!”

Đột nhiên một âm thanh cùng tiếng đập mạnh vào cửa kính trước mắt tôi. Ngay tức khắc máu huyết vẩy ra đỏ thắm trộn lẫn với dịch trắng chảy sền sệt trên mặt thủy tinh.

Tôi sợ đến ngã bịch xuống, hai tay chống trên mặt đất mà nhìn lũ quái vật ở bên trên há to miệng ra. Đúng là đồ quái vật. Người bình thường văng cả óc ra như thế thì ai mà còn sống được nữa? Thứ kia chẳng những không hề hấn gì mà đồng thời còn lè lưỡi ra liếm chất lỏng kinh tởm trên kính. Giống như nếm được mỹ vị, nó lại dùng móng vuốt thò vào trong trán lấy thêm ra.

Bị làm như thế, màu đỏ tươi cùng màu trắng hòa lẫn với nhau, từ trên kẽ tay nhỏ xuống, càng nhìn càng tởm lợm buồn nôn

Không lâu sau đó, liên tiếp mấy đứa nữa đều hướng đến chỗ cửa sổ nhà tôi, càng lúc càng kinh hoàng. Bọn chúng chia nhau ăn lấy bộ phận thân thể của đối phương, dùng răng nanh trong miệng nhai nát, máu thịt thuận theo cằm chảy xuôi xuống người.

Tôi không còn chỗ nào cử động được nữa, cũng cảm thấy cả thân mình ướt từ quần đến áo, dịch vị chua lè trong dạ dày trào lên.

Chẳng trách ông nội và Chu Tam đều không cho chúng tôi ra ngoài, nhưng tôi không rõ nếu thấy rồi sẽ bị cái gì. Chết tiệt, lúc ngã xuống tôi lỡ kéo rách luôn một nửa rèm cửa rồi.

“Anh Trần Tùng”

“Aaaaaa..”

Tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi mình. Trên tay cũng có cảm giác, tôi hét bật lên, nhanh chóng vung vẩy. Thân thể đang vô lực bỗng nhiên lệch qua một phía

Đó là Cát Uyển Nhi, bởi vì động tác của tôi mà bị quăng ngã xuống đất, bên cạnh còn rơi một tấm áo khoác.

“Anh ổn chứ?” Cô ấy vặn lại cổ tay, vẫn không quên hỏi han tôi

Tôi kinh hoàng liếc qua cửa sổ. Mọi thứ đã biến mất, ngay cả chất lỏng văng trên mặt kính cũng đã được liếm sạch.

Cát Uyển Nhi nhìn tôi, thấy tôi không trả lời liền đứng dậy đến đỡ tôi lên

Tay chân tôi bây giờ đã xụi lơ, cả người phải dựa vào Cát Uyển Nhi mới đứng được. Cô ấy đưa tôi ngồi trên ghế, rót cho tôi cốc nước.

Lúc tôi bưng cốc lên, cái tay run làm cho chất lỏng trong cốc sánh ra. Tôi dường như có thể thấy cảnh tượng quen thuộc đó, anh linh đập trán và máu huyết văng tung tóe ngay trước mắt.  Dạ dày một lần nữa lộn lên, không thể uống nước. Ngược lại còn không kịp tránh ra, nôn thẳng vào cốc.

Cát Uyển Nhi thấy thế, tiến lên lấy lại chiếc cốc rồi dùng khăn giấy lau sạch.

Cảm nhận được nhiệt độ của cô ấy, tay tôi mới bớt run rẩy.

“Uyển Nhi, sao em chưa ngủ?” Hơn nửa ngày tôi mới phun ra được mấy chữ qua kẽ răng

“Em biết anh nhất định không ngủ nổi nên em mang cho anh một cái áo khoác” Cát Uyển Nhi đáp lời

Mặc dù đang nói chuyện nhưng mắt tôi lại không dừng trên người Cát Uyển Nhi mà cứ chăm chăm phía cửa kính

Vẫn còn may là Cát Uyển Nhi không thấy mấy thứ đó, một mình tôi thấy là được rồi.

Cùng lắm nhắc tới lại thấy kỳ quái, trong khi hai chúng tôi nói chuyện âm thanh bên ngoài liền biến mất. Gió đã thôi rít gào, tiếng kêu của anh linh cũng lặn mất tăm

Tôi lại không hề thấy nhẹ lòng mà thậm chí còn hoang mang hơn.

Cát Uyển Nhi không ngừng mở miệng, có lẽ đang quan tâm đến tôi, muốn để tôi nghỉ ngơi sớm một chút. Tôi căn bản chẳng lọt tai câu nào cả, bên ngoài càng yên tĩnh tôi càng muốn xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra

Còn một đoạn nữa là tới bình mình, chẳng lẽ vì vậy mà anh linh tan biến?

Tôi phớt lờ Cát Uyển Nhi, đứng dậy đi ra và tiếp tục nhoài người trên cánh cửa dò xét. Chẳng có gì cả, yên tĩnh như thể chúng chưa hề xuất hiện.

Kẽo kẹt…

Tôi đưa tay mở cửa nhưng lại bị Cát Uyển Nhi ở đằng sau tóm lấy, “Anh Trần Tùng, anh đi đâu?”

“Uyển Nhi, em chờ ở nhà” Tôi chỉ đơn gian trả lời rồi đẩy cô ấy trở vào.

Lúc sắp đóng cửa lại, Cát Uyển Nhi nắm tay tôi theo sát phía sau, “Không, em đi với anh”

Thật hiếm khi mới được một người con gái quyết đồng sinh cộng tử với mình, nói không cảm động là giả, tôi không đành lòng nhưng lại quên mất phải cự tuyệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện