Tháng Năm, tháng Sáu, tiết trời đã dần ấm lên, tuy thi thoảng vẫn có vài ngày mưa lớn. Cố Khinh Chu lên kế hoạch du lịch xây dựng đội ngũ năm ngày cả thảy. Sáng ngày lên đường, vầng dương treo cao rực rỡ, trời xanh mênh mông khoáng đạt. Tắm trong ánh nắng chan hòa ấm áp, tinh thần ai cũng thư thái lạ lùng.

Hiển nhiên Cố Khinh Chu chưa bao giờ tham gia dạng hoạt động này nên chỉ đơn giản là tìm đặt gói giá đắt nhất trên mạng. Nơi ăn chốn ở đã có hướng dẫn viên lo, xe buýt thuê hẳn ba chiếc lớn, tiến về khu trang trại nghỉ dưỡng ở ngoại ô.

Chẳng mấy khi được một kì nghỉ có lương, mọi người đương nhiên hết sức phấn khởi. Phương Hiệp diện một bộ váy dài kiểu dân tộc, chen xuống dưới ngồi buôn chuyện với hội Phàn Giai Giai. Xe chưa xuất phát mà cánh chị em đã thi nhau chụp ảnh tự sướng lia lịa.

Lý Tư Ngạo vốn muốn ngồi cùng cô nhưng thấy vậy đành chùn bước. Bắt gặp Giang Nhứ ngồi một mình trên hàng ghế đầu, gã vươn tay vỗ vai hắn: “Ê, anh em mình ngồi với nhau đi…”

Gã còn chưa dứt lời, Cố Khinh Chu đã bước lên xe từ cửa trước. Hôm nay y mặc một bộ đồ thể thao hai màu đen trắng tương phản, đầu đội mũ lưỡi trai che khuất hơn nửa mặt, chỉ thấp thoáng lộ ra khuôn cằm sắc nét. Nom y lúc này rất khác bộ dạng u phục giày da nghiêm túc thường ngày, thoạt nhìn có chút gì giống một nam sinh viên mới ra trường, chỉ là khí chất vẫn lạnh lùng không đổi.

Lý Tư Ngạo đưa mắt nhìn, xém nữa không nhận ra y. Trong vòng một tích tắc khi gã còn đang sững sờ bất động, Cố Khinh Chu đã chiếm trọn vị trí kề cạnh Giang Nhứ, buộc gã phải xuống tìm chỗ phía sau.

Giang Nhứ lười biếng vắt chéo chân, ngả người vào lưng ghế, cười hì hì nhìn Lý Tư Ngạo rồi liếc về phía Cố Khinh Chu, thấp giọng hỏi: “Dậy rồi à?”

Sáng nay hai người tách nhau đi riêng.

Đang khoanh tay dựa ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, Cố Khinh Chu nghe hỏi bèn nâng mũ lưỡi trai, ngón tay y thon dài trắng trẻo nổi bật trên nền chất liệu vải đen tuyền.

Y không trả lời, chỉ lấy chân chạm vào đầu gối Giang Nhứ, không khí thân mật âm thầm lan tỏa.

Ánh nắng dịu dàng ngoài cửa sổ rọi vào hơi lóa mắt, Giang Nhứ thừa dịp không ai để ý kéo vành mũ Cố Khinh Chu xuống: “Ngủ đi, còn hơn nửa ngày mới đến nơi cơ.”

Theo thói quen Cố Khinh Chu rất muốn dựa đầu vào vai hắn, nhưng nhớ ra xung quanh còn rất nhiều người, đành thôi: “Mặc kệ, ngủ ngày ban đêm lại mất ngủ.”

Giang Nhứ chống đầu cười, một lát sau thu khóe miệng lại, bắt đầu giở giọng lưu manh quen thuộc: “Mất ngủ thì làm việc khác.”

Nghe vậy Cố Khinh Chu bất giác điều chỉnh tư thế ngồi – nơi nào đó trên người y vẫn còn cảm giác khó chịu kì quái. Y đan mười ngón tay vào nhau, lên tiếng mà không nhìn Giang Nhứ: “Mất ngủ thì cho cậu làm thêm giờ.”

Giang Nhứ tiện tay cầm chiếc áo khoác mỏng mang theo người phủ lên đầu gối, mượn áo che khuất kín đáo giữ tay Cố Khinh Chu rồi chậm rãi siết chặt, cào nhẹ vào lòng bàn tay y: “Ngoài công việc cậu không còn biết làm gì khác à?”

Trên xe khá ồn, tiếng trò chuyện xôn xao không dứt. Có ai đó đang phân phát đồ ăn vặt, một túi khoai tây chiên bay vèo lên đập thẳng vào ngực Cố Khinh Chu. Y vô thức cúi đầu, lại đảo mắt nhìn quanh, nhưng cũng chẳng nhận ra người ném.

Giang Nhứ cầm túi khoai trong tay y xé vỏ, sau đó thảy lại vào ngực đối phương: “Ăn đi.”

Trên thực tế Cố Khinh Chu rất ít khi ăn đồ vặt, song Giang Nhứ thì ưa chuộng cực kì. Ngăn tủ của hắn hồi đi học thường luôn đầy ắp khoai tây chiên do Cố Khinh Chu mua cho, giữ được vóc dáng quả là phép mầu.

Khoai tây chiên là vị truyền thống, ăn cũng tương đối được. Cố Khinh Chu ăn một miếng rồi định đút cho Giang Nhứ, sực nhớ ra mình đang ở chỗ công cộng đành thu tay về, đưa hẳn gói khoai cho hắn: “Vị cũng ổn đấy.”

Nhưng Giang Nhứ đã hơi nhoài người cắn miếng khoai trong tay y, sau đó thẳng lưng ngồi dậy, vừa nhai vừa liếc nhìn người kế bên, nhướng mày nở nụ cười hồn nhiên vô tội.

Cố Khinh Chu hơi khựng lại, bất giác xoa nhẹ đầu ngón tay, đưa mắt quét một vòng quan sát. Thấy không ai để ý, y mới yên tâm thu lại ánh nhìn.

Cảnh vật ngoài cửa sổ lao vùn vụt, bóng nắng rơi trên vai lấp loáng. Hai người ngồi bên nhau, rất muốn cầm tay nhưng chỉ có thể vụng trộm trong bóng tối dưới lớp áo mỏng, chẳng dám lộ ra ngoài ánh sáng. Kẻ đừng nên biết có lẽ không phải mình mẹ Giang, mà là toàn bộ người xung quanh.

Cố Khinh Chu cúi đầu, như thể muốn nhìn thấy gì đó qua lớp vải áo khoác sáng màu nhưng vô ích. Y khẽ cử động ngón tay. Có đôi khi, Cố Khinh Chu cảm thấy rất có lỗi với Giang Nhứ.

Một kẻ tùy tiện ngang ngược là thế, nay lại phải cẩn thận khép nép bảo vệ một mối quan hệ không thể phơi bày.

Xe buýt lao nhanh trên đường cao tốc giữa bụi bặm mịt mù, xuyên qua vô số bóng râm và vùng nắng đan xen. Lộ trình và điểm đến được vạch ra rõ ràng nên mọi thứ hết sức thuận lợi. Chạng vạng tối, xe tới khách sạn.

Ráng chiều lộng lẫy nhuộm đỏ chân trời, vầng mặt trời như muốn tận lực toả những tia sáng cuối cùng tới vạn vật xung quanh. Hoàng hôn rực đỏ, khung cảnh tựa một bức ảnh cũ ố vàng lồng trong vầng hào quang hư ảo, như kí ức ấu thơ dần nhạt phai.

Bước xuống xe buýt, Phương Hiệp không kìm được cảm khái: “Đẹp quá đi! Đúng là chỉ ra ngoại ô mới có thể ngắm phong cảnh này, ở thành phố tối trời cũng chỉ nhìn được dăm ba ngôi sao.”

Giang Nhứ tìm được vali của hắn và Cố Khinh Chu trong khoang hành lí rồi xách xuống. Cố Khinh Chu toan đưa tay cầm nhưng bị hắn khẽ gạt đi, dù sao quần áo đồ đạc hai người cũng để lẫn, xách vali nào cũng chẳng khác gì nhau.

Nữ hướng dẫn viên trên xe làm quen với cả đoàn rất nhanh, lúc xuống xe dẫn mọi người về khách sạn vừa đi vừa nói: “Lát nữa đi vào các anh chị dành chút thời gian ghi sổ đăng kí giúp em nhé, từng người sẽ được xếp vào phòng tương ứng. Bữa tối bắt đầu vào lúc bảy giờ ở đại sảnh tầng một. Hôm nay mọi người cứ ăn uống thoải mái đã, ngày mai bắt đầu lịch trình tham quan, mong các anh chị nghỉ ngơi thật tốt, tinh thần sảng khoái.”

Cố Khinh Chu chưa bao giờ tham gia hoạt động kiểu này. Đôi giày thể thao trắng dính một ít bùn nhão lúc xuống xe, y cúi đầu nhìn, bệnh ưa sạch sẽ phát tác khiến tâm trạng không vui vẻ mấy.

Cách khách sạn không xa có một khoảng sân lớn chuyên dùng để tổ chức sự kiện, xung quanh rào lưới sắt, một vài trang thiết bị trong đó mới chỉ từng thấy trên tivi.

Cố Khinh Chu đứng lại bên đường di chân cho bùn đất long khỏi đế giày, vô thức đưa tay kéo lưỡi trai xuống, liếc mắt nhìn Giang Nhứ: “Sao tôi cứ có cảm giác như đang đi tập quân sự ấy?”

Nhớ tới mấy hoạt động xây dựng đội ngũ leo tường vượt rào ngày trước, mặt Giang Nhứ bỗng có gì đó khó tả. Hắn ậm ừ đáp: “Chắc cũng gần như vậy.”

Chẳng biết có phải cố ý hay không mà Cố Khinh Chu đặt toàn phòng đôi. Lúc đăng kí với lễ tân, các cô gái lần lượt ghép đôi. Đám đàn ông thì mặc cho duyên phận, đều là mấy vị tính cách xuề xòa, không câu nệ phải chung phòng với ai.

Bởi Lý Tư Ngạo và Giang Nhứ chơi thân nên đương nhiên gã sẽ tìm đến hắn: “Hai đứa mình ở một phòng là xong anh nhỉ.”

“Không, ghét vãi.” Giang Nhứ cự tuyệt.

Lý Tư Ngạo trợn mắt: “Ghét cái đầu anh, em không chê anh là tốt lắm rồi.”

Giang Nhứ nói: “Nhưng anh mày chê. Mày đi ngủ toàn nói mơ linh tinh, nghiến răng kèn kẹt, còn ngáy to nữa.”

Cố Khinh Chu kéo vali đi trước, đứng ở góc ngoặt cầu thang đợi hắn. Giang Nhứ dứt lời cũng đi lên theo, cười khì khì giơ ngón giữa với Lý Tư Ngạo đang tức xì khói.

Cố Khinh Chu hỏi: “Cậu ta nói chuyện gì với cậu thế?”

Giang Nhứ một tay đút túi, thản nhiên đáp: “Nó bảo muốn ngủ với tôi.”

Bước chân Cố Khinh Chu chợt dừng phắt lại. Y đưa mắt nhìn hắn, lúc này mới hiểu ra Lý Tư Ngạo chỉ đơn giản là đòi ở chung, bèn tiếp tục đi về phía căn phòng, lạnh lùng nhếch mép bảo: “Có gan thì cứ thử ngủ với người khác đi.”

Giang Nhứ mở điện thoại mở ứng dụng trò chơi, cố ý thở dài: “Ôi chao, giờ mới nói thì đã quá muộn, tôi ngủ với Lý Tư Ngạo từ đời nào rồi.”

Mấy năm trước, lần nào công ty tổ chức hoạt động xây dựng đội ngũ mà hắn chẳng chung phòng với Lý Tư Ngạo.

Giang Nhứ liều chết chọc vào ổ kiến lửa, chẳng ngờ Cố Khinh Chu lại hiếm hoi có lần không nổi giận. Y mở cửa phòng, đặt vali vào trong góc. Giang Nhứ bước vào theo, chưa kịp mở lời thì hai bên vai đã bị một lực lớn đè ép. Cố Khinh Chu bất ngờ đẩy cả người hắn vào cửa, tay nắm bị ấn xuống rồi nảy lên, ‘rắc’ một tiếng khóa chốt.

Y chưa cắm thẻ phòng, bốn bề đen như đổ mực. Giang Nhứ nhíu mày ra điều thú vị: “Cậu định làm gì?”

Hắn bật điện thoại di động. Hình nền là ảnh biển xanh, ánh huỳnh quang lờ mờ tỏa chiếu lên gương mặt tuấn tú sắc sảo của Cố Khinh Chu. Trong thứ ánh sáng xanh lam nhàn nhạt, đôi mắt đen thẳm và những đường nét kia toát lên một vẻ đẹp bí ẩn mà kì dị.

Cố Khinh Chu ấn mạnh hai tay lên vai hắn, trừng mắt nói: “Cậu cố tình.”

Giang Nhứ hỏi lại: “Cố tình làm gì?”

Thanh âm Cố Khinh Chu bình tĩnh và trầm thấp, như thể đang kể lại sự việc: “Cậu cố tình chọc tức tôi.”

Giang Nhứ không phản bác, nhìn bộ dạng Cố Khinh Chu bặm môi tức tối bỗng không khỏi cảm thấy đối phương nom giống hệt một con mèo con xù lông, mặc dù đây là hai sinh vật hoàn toàn chẳng có chút liên quan.

Giang Nhứ khoái trá đáp: “Vậy cậu chọc giận ngược lại đi xem?”

Đến giờ phút này Cố Khinh Chu cũng chưa biết phải chọc tức Giang Nhứ bằng cách nào. Vẻ mờ mịt khó hiểu hiện lên trong mắt y, Cố Khinh Chu ngẫm nghĩ một lát, hỏi ngược lại: “Thế tôi trừ hai tháng lương của cậu được không?”

“…”

Giang Nhứ chỉ vào miệng mình, nói với giọng kém vui: “Thà cậu cắn bố đây một miếng đi còn hơn.”

Cố Khinh Chu bất mãn ôm cổ hắn: “Đối với cậu tiền còn quan trọng hơn tôi à?”

Giang Nhứ ngờ ngợ đầu óc y bị úng nước, gõ gõ ngón tay đôi lần, trả lời: “Mấy câu hỏi thiểu năng này về sau bớt hỏi hộ tôi.”

Nói đoạn, hắn rút thẻ phòng khỏi tay Cố Khinh Chu cắm vào khen. Phòng có điện, đèn đóm lần lượt sáng bừng lên khiến cả hai vô thức nhắm chặt mắt.

Giang Nhứ định đi vào, nhưng Cố Khinh Chu đã túm cổ áo lôi hắn lại: “Cậu bảo ai thiểu năng?”

Giang Nhứ nhủ thầm: ở đây ngoài cậu còn có ai? Cố Khinh Chu quả đúng là đồ đần, bao nhiêu năm vẫn chẳng hề thay đổi. Hắn vươn tay siết chặt eo đối phương rồi kéo y vào phòng. Trên giường ngủ là một trái tim to bự xếp từ cánh hoa hồng, Giang Nhứ xoay lưng, ôm người kia cùng ngã xuống đệm.

Đệm giường có độ đàn hồi rất tốt, hai người nảy lên mấy lần, cánh hoa rơi vãi tung tóe. Giang Nhứ tiện tay nhặt một cánh lên quan sát, đưa Cố Khinh Chu nhìn: “Ái chà, lãng mạn ra phết, đừng bảo tôi cậu đặt phòng tình nhân đấy nhé?”

Cố Khinh Chu gắng nhúc nhích nhưng không thể thoát khỏi vòng tay Giang Nhứ, gượng gạo nhìn sang chỗ khác: “Không biết, tôi… đặt bừa thôi.”

Càng che giấu lại càng đáng ngờ hơn.

Giang Nhứ bật cười ra tiếng. Một cánh hoa vương trên cổ áo Cố Khinh Chu, da thịt trắng trẻo vùng xương quai xanh gợi cảm tương phản rõ ràng với sắc hoa đỏ thắm, nom quyến rũ mê hồn. Hắn chậm rãi cúi xuống thổi rơi cánh hoa kia rồi đặt lên nơi đó một nụ hôn, cảm giác nhột nhạt khiến người dưới thân rùng mình rất khẽ.

Cố Khinh Chu lo lắng cựa quậy: “Giang Nhứ…”

“Ừm.”

Giang Nhứ thấp giọng: “Tôi ở đây.”

Hắn cho rằng Cố Khinh Chu thực sự rất ngu ngốc: thời cấp ba thì liều lĩnh níu chân hắn bằng của ngon và lợi ích, sau này ở công ty lại cố ý dùng tiền bạc đưa quỹ đạo của hai cuộc đời vốn đã chẳng còn liên quan nhập lại làm một. Dường như để có được mọi thứ, y luôn phải cưỡng ép và đòi hỏi.

Thế nhưng đến ngày hôm nay, Cố Khinh Chu không còn phải lao tâm khổ tứ tìm cách giữ Giang Nhứ lại.

Giang Nhứ tự nguyện ở bên cạnh y.

Ấy đã là thứ tình cảm vững bền hơn hết thảy mọi vật chất tiền tài trên đời, vậy cớ gì phải đặt câu hỏi tiền quan trọng hay y mới quan trọng? -Hết chương 55-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện