Edit: Phong Nguyệt

Văn Nhiên huơ huơ tay trước mặt Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông hồi thần hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Em đang suy nghĩ gì đó?" Văn Nhiên lo lắng nói, "Cả bò bít tết muối mang lên cũng không biết."

"Bò bít tết muối của em." Mạnh Miên Đông liếm môi, bắc chước giọng điệu nghiêm túc của Văn Nhiên "Em đang suy nghĩ sau khi mình trở thành tác giả có truyện tranh bán chạy, em sẽ vì anh tiêu tiền như thế nào."

Văn Nhiên buồn cười nói: "Vấn đề này không quan trọng, quan trọng là em làm sao thỏa mãn anh kìa."

Thỏa mãn Văn Nhiên... Trông Văn Nhiên không có gì ý khác, nhưng chắc chắn đang ám chỉ phương diện kia, lưu manh!

Mạnh Miên Đông hơi hơi đỏ mặt, cầm dao nĩa lên, cắt bò bít tết.

Cậu nhúng bò bít tết vào muối, chuẩn bị bỏ miệng thì pizza cá chình, pizza tôm hùm đất và trà Ô Long đào vàng được bưng lên.

Người gọi món là cậu, khi nhìn thấy một ly trà Ô Long đào vàng mới phát hiện ban nãy cậu chỉ gọi một ly.

Cậu chưa kịp kêu phục vụ, Văn Nhiên đã uống một ngụm trà Ô Long đào vàng, rồi đẩy đến trước mặt cậu.

Cậu nuốt miếng bò bít tết trong miệng, dùng ống hút Văn Nhiên đã dùng, uống một ngụm trà Ô Long đào vàng.

Rõ ràng cậu và Văn Nhiên đã làm chuyện thân mật hơn không biết bao nhiêu lần, thể mà chỉ dùng ống hút Văn Nhiên từng dùng để uống trà Ô Long đào vàng trước mặt bàn dân thiên hạ vẫn làm cậu vô cùng xấu hổ.

Trái tim cậu đập ầm ầm, mặt cậu đỏ hơn.

Văn Nhiên làm bộ không nhìn thấy, lúc lấy pizza cá chình, không nhẹ không nặng cọ mu bàn tay mình lên mu bàn tay Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông liếc Văn Nhiên một cái, thật vất vả mới bình tĩnh xuống, Văn Nhiên lại cầm ly trà Ô Long đào vàng trong tay cậu lên, uống một ngụm nữa.

Sau đó Văn Nhiên gọi phục vụ tới, kêu thêm một ly trà Ô Long đào vàng

Nhân lúc trà Ô Long đào vàng chưa bưng lên, anh thấp giọng nói: "Miên Đông, mặt em đỏ quá chừng."

Mạnh Miên Đông biết không phải Văn Nhiên đang trách cậu, Văn Nhiên đang ghen ư?

Cậu cũng thấp giọng hỏi: "Anh ghen?"

Văn Nhiên không phủ nhận: "Đúng vậy, anh ghen, mặt em đỏ như bị anh nhiều lần bắt nạt vậy."

Mạnh Miên Đông bị Văn Nhiên nói vậy, mặt càng đỏ hơn.

Để mặt mình không tiếp tục đỏ, cậu không nhìn Văn Nhiên nữa mà cắm đầu ăn.

Bốn món bò bít tết muối, pizza cá chình, pizza tôm hùm đất và trà Ô Long đào vàng này cũng ngon lắm.

Ăn xong, Văn Nhiên đang muốn tính tiền, lại bị Mạnh Miên Đông ngăn: "Để em."

Mạnh Miên Đông tính tiền xong, đưa cho chủ quán, tạm biệt chủ quán, sau đó hai người ra khỏi quán cafe.

Sắc mặt Mạnh Miên Đông đã khôi phục bình thường, song khi vừa lên xe, cùng Văn Nhiên tồn tại trong một không gian kín, mặt cậu lại đỏ lên.

Văn Nhiên không nói gì, đỗ xe dưới gara nhà mình rồi quay sang hôn Mạnh Miên Đông.

Anh hạ ghế phụ xuống, đè lên Mạnh Miên Đông.

Bọn họ chưa từng làm trong xe, lần này cũng không làm đến cuối, chỉ hôn triền miên và vuốt ve nhau.

Về đến nhà, họ làm ở huyền quan.

Bên cạnh huyền quan có một chiếc gương to, khiến người ta cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Mạnh Miên Đông nhìn bản thân phóng túng trong giương, muốn đẩy Văn Nhiên ra, rồi lại muốn ôm Văn Nhiên chặt hơn.

Hôm sau, Mạnh Miên Đông theo Văn Nhiên đi làm, vừa tiến vào ban biên tập, Mạnh Miên Đông lập tức nhận được tiếng vỗ tay của mọi người, mọi người sôi nổi nói: "Chúc mừng Miên Đông giành được giải nhất cuộc thi sáng tạo truyện tranh."

Mạnh Miên Đông ngượng ngùng cúi người, nói: "Cảm ơn mọi người."

Nhìn hai người mang mật đào tới, Ngụy Thiến trêu: "Hai người định kết hôn à? Quà kỷ niệm là mật đào hả?"

Kết hôn...

Mạnh Miên Đông xấu hổ, không nói gì, cầm mấy quả mật đào đưa cho Ngụy Thiến.

Văn Nhiên bên cạnh cậu lại nói: "Chờ chúng tôi kết hôn, nhất định sẽ mở tiệc lớn đãi mọi người."

Ngụy Thiến vỗ tay: "Vậy chúc mừng hai người trước."

Phát mật đào cho mọi người xong, Văn Nhiên trở về phòng làm việc của mình.

Còn Mạnh Miên Đông đi đến trước mặt biên tập Hàng, cậu chưa mở miệng, biên tập Hàng đã giành trước: "Điều đầu tiên tôi muốn nói là tôi không thiên vị cậu, điều tiếp theo là tuy truyện tranh của cậu không phù hợp với phong cách đó giờ của tạp chí chúng tôi, có điều truyện tranh của cậu mang ấm áp đến cho chúng tôi, vị trí đầu tiên của cậu là do toàn bộ chúng tôi nhất trí thông qua."

Mạnh Miên Đông không dám chắc mình có thể giành được vị trí đầu tiên với một câu chuyện thiên về sinh hoạt hàng ngày, ý định ban đầu của cậu là vẽ một câu chuyện chữa khỏi, cũng như bản thân cậu đã được Văn Nhiên chữa khỏi, không ngờ có thể mang ấm áp đến cho mọi người.

Cậu vừa mừng vừa sợ, nhỏ giọng nói: "Thật ra lúc tôi vẽ câu chuyện này, tôi không hề nghĩ đến chuyện thi đấu."

Biên tập Hàng cười nói: "Có lẽ vì nguyên nhân này nên cậu mới có thể vẽ ra một câu chuyện thuần túy, có thể sưởi ấm lòng người."

Hắn lại hỏi: "Miên Đông, cậu có ý tưởng gì về chuyện đăng dài kỳ trên chưa?"

Mạnh Miên Đông lắc đầu nói: "Chưa."

"Truyện của cậu chỉ có 59 trang, tiết tấu rất ổn, không làm khán giả cảm thấy quá dồn dập, tuy nhiên có chỗ có thể triển khai thêm." Biên tập Hàng đề nghị, "Cậu có muốn câu chuyện này dài hơn không? Dù tạp chí mới bán vào ngày hôm qua, nhưng trang web chính thức và Weibo chính thức hôm nay đã nhận được rất nhiều phản hồi tốt từ độc giả."

Mạnh Miên Đông cũng rất thích câu chuyện này, cậu đặt một phần của bản thân vào nhân vật chính.

Nghe Biên tập Hàng nói vậy, cậu nhanh chóng đồng ý: "Tôi muốn thử xem."

"Bạch Tiêu." Biên tập Hàng gọi Bạch Tiêu đến, "Cô có đồng ý làm biên tập viên cho Mạnh Miên Đông không?"

Bạch Tiêu gật đầu nói: "Đương nhiên đồng ý."

Biên tập Hàng gõ gõ bàn: "Vậy từ hôm nay cô là biên tập viên của Mạnh Miên Đông."

Hắn lại nói với Mạnh Miên Đông: "Về chi tiết cụ thể, cậu thương lượng với Bạch Tiêu nhé."

Mạnh Miên Đông và Bạch Tiêu đến phòng nghỉ, Bạch Tiêu pha ly trà sữa cho Mạnh Miên Đông, hỏi: "Cậu tính bao giờ bắt đầu?"

"Muốn đuổi kịp tiến độ kỳ tiếp theo của thì phải giao bản thảo trong vòng hai mươi ngày, có lẽ tôi không làm kịp, tôi muốn suy nghĩ kỹ càng, hơn nữa..." Mạnh Miên Đông thấp giọng, "Tôi muốn dẫn Văn Nhiên về gặp ba mẹ và chị tôi."

Bạch Tiêu ngạc nhiên không thôi, chỉ là cô không phải người nhiều chuyện, cũng không thân với Mạnh Miên Đông, cô không tiếp tục vấn đề này mà tiếp tục vấn đề vừa rồi: "Vậy kỳ tiếp theo thì sao?"

Mạnh Miên Đông đồng ý: "Vậy kỳ tiếp theo đi."

Bạch Tiêu còn chưa ăn sáng, cầm một gói bánh quy hình thú trên bàn, ăn vài miếng rồi nói: "Vậy tôi sẽ chừa chỗ kỳ sau cho cậu, chừng 50 trang được không?"

"Được, tôi sẽ cố gắng." Mạnh Miên Đông nói xong, cùng Bạch Tiêu ăn bánh quy hình thú.

Chưa ăn hết bánh quy hình thú, quầy lễ tân đã mang món bánh hôm nay tới - Bánh kem phô mai.

Mạnh Miên Đông một bên ăn bánh kem phô mai, một bên trò chuyện chi tiết với Bạch Tiêu.

Hơn hai tiếng sau, cậu mới ra khỏi ban biên tập.

Cậu lập tức đến phòng làm việc của Văn Nhiên, vọt tới trước bàn làm việc của anh, hồ hởi nói: "Văn Nhiên, kỳ tới của sẽ đăng truyện của em, hệt như em nằm mơ vậy."

Văn Nhiên đứng dậy, duỗi tay, cách máy tính, nhéo nhéo hai má Mạnh Miên Đông nói: "Hiện tại còn giống nằm mơ không?"

Mạnh Miên Đông cảm thụ được nhiệt độ cơ thể Văn Nhiên, lớn gan bày tỏ "So với được đăng dài kỳ trên, yêu đương với anh càng giống nằm mơ hơn."

Văn Nhiên khàn khàn nói: "Tối này anh sẽ cho em biết rõ, dù đăng dài kỳ trên hay yêu đương với anh đều không phải là mơ."

Trong đầu Mạnh Miên Đông đột nhiên xuất hiện vài hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi, bình tĩnh một lát mới nói: "Mốt là thứ bảy, anh về nhà với em nha?"

Họ đã bàn sẽ cùng nhau gặp ba mẹ hai bên sau khi cuộc thi kết thúc, chẳng qua Văn Nhiên không ngờ Mạnh Miên Đông lại gấp như vậy, anh nhanh chóng đáp ứng: "Ừm, có muốn mua quà cáp gì không?"

"Không cần đâu, nếu họ chấp nhận anh, anh có mang quà tới hay không cũng vậy, nếu họ không chấp nhận anh, anh đưa bao nhiêu quà đến cũng vậy." Mạnh Miên Đông kiên định nói, "Cơ mà, đối với em, mặc kệ bọn họ có chấp nhận anh không, em cũng đều sẽ ở bên anh, đời này không thay đổi."

Giọng Mạnh Miên Đông bại lộ căng thẳng và lo lắng của cậu, nhưng lại không có sợ sệt.

Văn Nhiên vui vẻ nhìn Mạnh Miên Đông nói: "Bọn họ nhất định sẽ chấp nhận anh."

Thứ bảy đến rất nhanh, cả đêm Mạnh Miên Đông không ngủ ngon, Văn Nhiên cũng không ngủ ngon.

Sáng sớm, Văn Nhiên hỏi Mạnh Miên Đông: "Anh mặc tây trang được không? Có vẻ nghiêm chỉnh hơn."

"Ừm, em thích dáng vẻ anh mặc tây trang." Mạnh Miên Đông ngáp một cái, rời giường.

Vừa rời giường, cậu liền bị Văn Nhiên ôm từ phía sau, Văn Nhiên hôn sau tai cậu, nói: "Anh tưởng em thích dáng vẻ không mặc gì của anh chứ."

Mạnh Miên Đông cảm thấy tai mình muốn tan chảy, cậu lại nghe Văn Nhiên nói: "Chào buổi sáng, Miên Đông, anh yêu em."

Mạnh Miên Đông quay đầu lại, cho Văn Nhiên một nụ hôn chào buổi sáng: "Chào buổi sáng, Văn Nhiên, em cũng yêu em."

Hôn xong, Mạnh Miên Đông đi rửa mặt, Văn Nhiên rối rắm chọn màu tây trang và caravat trong phòng.

Mạnh Miên Đông ở thế giới thật là cô nhi, Mạnh Miên Đông ở thế giới thứ nhất không phải là cô nhi, nhưng mẹ cậu đã qua đời do tai nạn xe, ba cậu là kẻ cặn bã, Mạnh Miên Đông ở thế giới thứ hai lại là cô nhi, Mạnh Miên Đông ở thế giới thứ ba là gấu nâu lông xù, bởi vậy đây là lần đầu tiên Văn Nhiên ra mắt ba mẹ Mạnh Miên Đông

Để thể hiện thành thục, đáng tin cậy, anh chọn tây trang và caravat màu xanh đậm.

Sau khi mặc vào, anh soi gương một lúc lâu mới ra khỏi phòng.

Mạnh Miên Đông đã rửa mặt và thay quần áo xong, ngồi trên sofa khen: "Đẹp lắm."

Văn Nhiên tự tin nói: "Ngày nào anh cũng đẹp."

Mạnh Miên Đông bật cười nói: "Đúng vậy, ngày nào anh cũng đẹp."

Văn Nhiên tạo vài pose rồi mới đi rửa mặt.

Rửa mặt xong, họ nhanh chóng ra sân bay, quê Mạnh Miên Đông phải ngồi ba tiếng máy bay, ngồi thêm một tiếng taxi, lúc họ đến nơi đã qua giờ ăn trưa từ lâu.

Mạnh Miên Đông cho rằng sẽ không ai đón họ, dù gì cậu mang người yêu cùng giới về nhà chứ không phải người yêu khác giới phù hợp với xu hướng xã hội.

Nào ngờ cậu thấy ba mẹ và chị gái ở cửa ra vào, ba mẹ trông rất không vui, có lẽ bị chị cậu kéo tới.

Cậu muốn nắm tay Văn Nhiên, lại sợ kích thích đến cha mẹ, song đi được vài bước, cậu vẫn nắm tay Văn Nhiên.

Mặc kệ ba mẹ đối xử sao với cậu và Văn Nhiên, Văn Nhiên đều là người duy nhất cậu muốn ở cạnh cả đời này.

Cậu phát hiện sắc mặt ba mẹ thay đổi, nhưng cậu không có ý định buông tay Văn Nhiên ra.

Văn Nhiên là của cậu, cậu muốn nắm tay lúc nào thì nắm tay lúc đó, hơn nữa cậu muốn cho ba mẹ hiểu quyết tâm của cậu.

Cậu nắm tay Văn Nhiên đến trước mặt ba mẹ và chị gái, nói: "Con đã về, đây là bạn trai con, Văn Nhiên."

Văn Nhiên lễ phép nói: "Chào mọi người, cháu là Văn Nhiên, bạn trai Miên Đông."

Ba Mạnh và Mẹ Mạnh đều im lặng không nói, chị cậu đứng ra hòa giải: "Chúng ta đi thôi."

Chị cậu lái xe việt dã tới, có thể chứa đủ năm người.

Cô ngồi trên ghế lái, ba Mạnh ngồi trên ghế phó lái, sau là mẹ Mạnh, Mạnh Miên Đông, Văn Nhiên.

Năm người không nói chuyện, mãi cho đến tới Mạnh gia, chị gái mới phá vỡ yên tĩnh: "Tới rồi, mọi người xuống xe đi."

Vừa tiến vào Mạnh gia, liền có thể ngửi được một mùi hương thơm phức, chị gái nói: "Miên Đông, Văn Nhiên đói bụng rồi đúng không? Ăn cơm trước nhé?"

Mạnh Miên Đông và Văn Nhiên ngồi xuống bàn ăn, ba Mạnh phụ và mẹ Mạnh được chị gái khuyên nhủ, cũng ngồi xuống, lại không có ý động đũa.

Một bữa cơm hệt như là hai quân giao chiến, ai thiếu kiên nhẫn trước thì người đó thua.

Chị gái là người đầu tiên động đũa, cô gắp một miếng sườn heo tỏi phi cho Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông là người thứ hai động đũa, cậu gắp miếng sườn heo tỏi phi lên ăn.

Chị gái gấp cá tuyết hấp cho Mẹ Mạnh, cua chua cay cho ba Mạnh.

Mẹ Mạnh không ăn, nhìn Mạnh Miên Đông hỏi: "Sao con lại thành đồng tính luyến ái?"

Ba Mạnh thở dài: "Con sửa được không?"

Mạnh Miên Đông chưa từng lớn tiếng với ba mẹ, lần này lại nói: "Con là đồng tính luyến ái, con yêu Văn Nhiên, đây không phải sai lầm, không thể sửa."

Mẹ Mạnh ngạc nhiên trước phản ứng của Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông chưa từng mạnh mẽ bày tỏ suy nghĩ của mình như vậy.

Bà thở dài: "Ăn cơm trước đi."

Vì thế năm người không nói gì nữa, không khí xấu hổ đến nghẹt thở.

Bữa cơm này không ai ăn được bao nhiêu.

Cơm nước xong, mẹ Mạnh đi rửa chén, chừa Mạnh Miên Đông, Văn Nhiên, ba Mạnh, chị Mạnh Miên Đông ở trong phòng khách.

Phòng khách chỉ có âm thanh TV phát ra, chị cậu bỗng nhiên nói: "Miên Đông, chị thấy truyện tranh của em đăng trên, em còn được giải nhất cuộc thi trên, chúc mừng em nha."

Có Văn Nhiên ở giữa, mối quan hệ của Mạnh Miên Đông và ba mẹ, chị gái có chút vi diệu, nên cậu chưa báo cáo tin tốt này cho họ biết.

Chị cậu không xem truyện tranh, chị chú ý là vì quan tâm cậu ư?

Cậu rất vui vì được chị quan tâm, vấn đề là bây giờ cậu như đứng đống lửa, như ngồi đống than, thật sự cười không nổi, chỉ bình đạm nói: "Cảm ơn chị."

Chị gái đương nhiên không hy vọng em trai mình là đồng tính luyến ái, cũng chưa từng nghĩ em trai mình sẽ là đồng tính luyến ái.

Trước giờ cô là người mềm lòng, thấy em trai mình "không phải Văn Nhiên không được", vả lại Văn Nhiên thoạt nhìn rất đáng tin cậy, cũng không định chia rẽ họ.

Lúc ba mẹ cô nhận được tin Mạnh Miên Đông muốn mang người yêu đồng tính về nhà qua điện thoại, phản ứng đầu tiên của họ chính là chia rẽ.

Cô nghĩ một hồi, nói với Văn Nhiên: "Tôi có thể nói chuyện với cậu một chút không?"

Văn Nhiên gật gật đầu, lo lắng nhìn Mạnh Miên Đông, theo cô ra ngoài.

Cô dẫn Văn Nhiên ra sau vườn, hỏi: "Cậu yêu Miên Đông bao nhiêu? Cậu có bằng lòng cùng Miên Đông trải qua một đời, dù sau này sẽ gặp rất nhiều trắc trở không?"

Văn Nhiên trịnh trọng nói: "Tôi rất yêu Miên Đông, yêu đến mức có thể vì em ấy trả giá mọi thứ, cùng em ấy trải qua một đời là mong ước của tôi, dù sau này sẽ gặp rất nhiều gian nan hiểm trở, tôi cũng sẽ không buông tay Miên Đông."

Cô tiếp tục hỏi: "Vì có bệnh sợ bị đỏ mặt, Miên Đông vẫn luôn cúi đầu đi đường, chỉ cần ra cửa sẽ đeo khẩu trang vào, bây giờ em ấy đã khỏi rồi đúng không? Là vì cậu?"

Văn Nhiên đáp: "Tôi chỉ ở cạnh Miên Đông, bệnh sợ bị đỏ mặt của em ấy phần lớn là do em ấy cố gắng."

Cô hỏi: "Điều kiện kinh tế của cậu thế nào?"

Hiển nhiên cô đã dần tiếp thu anh, Văn Nhiên nói thật: "Tôi là tổng biên tập của nhà xuất bản Thiên Quyện Ấn Xã, đứng tên ba căn hộ, năm cửa hàng mặt tiền, còn có một chút tài sản, nợ chính phủ, vàng, có theo thời hạn, có không theo thời hạn, lúc hai chúng tôi quen nhau, tôi đã cho em ấy xem qua."

Điều kiện của Văn Nhiên chênh lệch với nhà mình quá nhiều, điều này làm cô cảm thấy bất an, cô nhìn Văn Nhiên, hỏi: "Cậu từng kết hôn chưa?"

"Tôi chưa từng kết hôn, Miên Đông là mối tình đầu của tôi." Văn Nhiên lại bổ sung, "Thân thể tôi không có vấn đề gì, cũng không có khuynh hướng bạo lực."

Mặc kệ nhìn từ góc độ ngoại hình hay kinh tế của Văn Nhiên, đều không thể yêu đương trễ như vậy.

Cô không tin, cơ mà nếu điều kiện Văn Nhiên tốt như vậy, cần gì phải lừa Miên Đông?

Văn Nhiên thấy cô cứ mãi do dự, mở miệng nói: "Chờ tôi trở về, tôi sẽ lập tức đem tài sản dưới danh nghĩa chuyển sang cho Miên Đông."

Cô nhìn Văn Nhiên, lại nghe thấy Văn Nhiên nói: "Khi luật hôn nhân đồng tính được thông qua, tôi sẽ cầu hôn Miên Đông ngay."

Chị gái suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Ừm, tôi sẽ giúp cậu."

Văn Nhiên cười nói: "Cảm ơn chị."

Sau đó anh và cô cùng nhau vào phòng ăn.

Trong phòng ăn vẫn căng thẳng như cũ, không khí như đọng lại, Mạnh Miên Đông cúi đầu, ba Mạnh thì hút thuốc lá.

Trùng hợp lúc này, mẹ Mạnh thu dọn phòng bếp xong đi ra ngoài, im lặng ngồi một bên.

Văn Nhiên ngồi xuống bên cạnh Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông không nhìn thấy Văn Nhiên, nhưng vừa ngửi được hơi thở Văn Nhiên, cả người liền thả lỏng.

Cậu ngẩng đầu lên, lẩm bẩm: "Văn Nhiên..."

Văn Nhiên đặt hai tay Mạnh Miên Đông vào lòng bàn tay mình, nói: "Không sao, có anh ở đây."

Hết chương 139
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện