Edit: Phong Nguyệt

Hôm sau, đáng lý Văn Nhiên chỉ có ba cuộc họp, nhưng hôm qua anh kêu Trần Lật dời một cuộc họp, thành ra có tới bốn cuộc họp.

Một cái lúc 10h sáng, hai cái lúc 1h30 chiều và 4h chiều, một cái nữa lúc 7h.

Sáng sớm Văn Nhiên đã ra ngoài mua đậu hũ và cơm nắm cho Mạnh Miên Đông, sau đó về nhà, gõ cửa phòng của Mạnh Miên Đông, được cho phép mới đẩy cửa vào.

Mạnh Miên Đông còn chưa tỉnh ngủ, ánh mắt nhập nhèm, nằm ở trên giường, vô thức dang hai tay với Văn Nhiên.

Bởi vì ngủ cả đêm, đồ ngủ trên người cậu có chút lộn xộn, xương quai xanh bên trái lộ ra, bả vai cũng lộ ra một góc, nắng sớm xuyên qua rèm cửa sổ, soi trên quần áo mỏng manh, dường như có thể cảm nhận đường nét da thịt trên đó.

Văn Nhiên bỗng quay đầu đi, lại nghe thấy Mạnh Miên Đông mềm mại gọi: “Văn Nhiên.”

Anh vừa ngọt ngào vừa bất đắt dĩ, đến bên giường Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông bật dậy, ôm lấy anh, chôn mặt vào hông anh, ngáp: “Em buồn ngủ quá.”

Ở tư thế hiện tại, tuy xương quai xanh bên trái bị che mất nhưng vai trái và sau gáy của cậu lại lộ ra ngoài, thậm chí còn lộ phân nửa xương bướm.

Anh đang nghĩ có nên mua đồ ngủ cổ cao cho Mạnh Miên Đông không, Mạnh Miên Đông đột nhiên vòng tay ôm cổ anh, đợi đến lúc anh phản ứng lại, cánh môi của Mạnh Miên Đông đã dán lên.

Động tác của Mạnh Miên Đông vô cùng vụng về, hôn được một chút lại lớn mật liếm láp khóe môi Văn Nhiên.

Trong lúc đó, đồ ngủ của Mạnh Miên Đông bị anh cọ xát, một đoạn eo không được che lấp đập vào mắt Văn Nhiên.

Văn Nhiên rục rịch, sợ dọa Mạnh Miên Đông, nhắm hai mắt, không dám làm gì cậu, đợi Mạnh Miên Đông buông môi ra mới nói: “Em đứng lên ăn sáng được không? Ăn xong rồi ngủ tiếp, nếu không… Anh không yên tâm đi làm.”

“Không muốn ăn sáng… Em buồn ngủ…” Mạnh Miên Đông biết Văn Nhiên sợ mình nôn mửa nên mới chờ cậu ăn xong rồi đi làm, vì thế cậu chỉ mè nheo một chút rồi ngoan ngoãn rời giường.

Cậu loạng chà loạng choạng đi đến nhà vệ sinh, rửa mặt xong, ngồi vào bàn ăn, vừa ăn một miếng đậu hũ thì nghe thấy Văn Nhiên hỏi: “Hôm qua em ngủ trễ lắm à?”

“Một tuần nữa em phải về trường thi, nước tới chân mới nhảy đây.” Mạnh Miên Đông nói xong chợt sinh ra cảm giác sắp xa cách, Văn Nhiên cũng thế.

Văn Nhiên đè cảm giác này xuống, ôn nhu nói: “Anh nhớ thành tích em tốt lắm, dù hơn một tháng không đi học thì cũng không rớt đâu.”

Mạnh Miên Đông nhìn Văn Nhiên, nghiêm túc nói: “Ba em nói ngoại trừ thành tích thì em chả có giá trị gì, em không thể mất đi giá trị duy nhất của mình, em muốn giành được học bổng hạng nhất.”

Đúng thế, đối với ba Mạnh, thành tích của Mạnh Miên Đông là đề tài để ông ta đem ra khoe mẽ, lúc nào Mạnh Miên Đông sơ sót, ông ta sẽ nghiêm phạt cậu, ví dụ như lúc Mạnh Miên Đông thi tuyển sinh lớp 10 không như ý, ông ta ở trước mặt Tân Đông Hải, ép Mạnh Miên Đông cởi áo để ông ta dí tàn thuốc đang cháy vào thân thể cậu — Tân Đông Hải sinh ra hứng thú với Mạnh Miên Đông từ đó, vì Mạnh Miên Đông còn nhỏ nên ông ta treo giá, không nỡ để Tân Đông Hải chiếm hời mà thôi; Lại ví dụ như hồi Mạnh Miên Đông thi cuối kỳ lớp 10, rơi xuống hạng mười hai trong lớp, ông ta ép Mạnh Miên Đông chỉ mặc một cái quần lót quỳ trong gió bắc.

Mạnh Miên Đông có thể sống sót từ nhiều cách hành hạ về thể xác ít nhiều cũng do mẹ Mạnh bảo vệ, nếu không có bà, Mạnh Miên Đông có lẽ đã là một nắm cát vàng rồi, vết thương trên người bà còn nghiêm trọng hơn Mạnh Miên Đông.

Văn Nhiên thấy may mắn trong lòng, thầm nghĩ phải đốt nhiều tiền giấy cho bà, âm thanh yếu ớt Mạnh Miên Đông lại bỗng vang lên bên tai anh: “Anh em nói em chỉ có khuôn mặt dễ nhìn và cái mông có giá trị, em có học giỏi đến đâu đi nữa cũng chỉ làm công cho anh ấy.”

“Không phải, bọn họ nói không đúng, em rất có giá trị.” Văn Nhiên đứng dậy, đi tới đằng sau Mạnh Miên Đông, thoáng cúi người, cách ghế dựa ôm lấy Mạnh Miên Đông: “Em rất có giá trị, ngoại trừ thành tích, khuôn mặt, mông, những địa phương khác cũng có giá trị.”

“Thật sao?” Mạnh Miên Đông vui vẻ quay đầu lại, cùng Văn Nhiên bốn mắt nhìn nhau.

Văn Nhiên nghiêm túc gật gật đầu: “Đương nhiên là thật, nếu không… Sao anh lại nhất kiến chung tình với em?”

Anh nhẹ nhàng nhéo gò má không có bao nhiêu thịt của Mạnh Miên Đông: “Chẳng lẽ em nghi ngờ ánh mắt anh?”

Mạnh Miên Đông nhất thời xấu hổ: “Cảm ơn anh đã nhất kiến chung tình với em.”

Văn Nhiên lắc đầu nói: “Em đừng cảm ơn anh, em nên cảm ơn bản thân mình đã nỗ lực, là em khiến mình trở thành người anh nhất kiến chung tình.”

Mạnh Miên Đông quả thực vẫn luôn rất nỗ lực, nỗ lực lấy lòng người khác, nỗ lực học tập, nỗ lực sinh hoạt, nhưng người khích lệ những nỗ lực của cậu chỉ có mẹ cậu.

Cậu luôn đắm chìm trong tự ti, tự hỏi sao lại không được người ta yêu thích, rốt cuộc làm được không đủ tốt ở đâu, làm thế nào để ba cậu, anh trai và em gái cậu mới đối xử tử tế cậu, các bạn học mới chịu làm bạn với cậu…

Cho dù hồi học cấp hai, cậu biết bản thân mắc chứng rối loạn nhân cách phục tùng, cậu vẫn không có cách để cải thiện.

Một mặt cậu hy vọng mình có thể giống như lời mẹ nói, yêu quý bản thân, không cần thuận theo mệnh lệnh của người khác. Một mặt cậu lại sợ hãi cô độc, một khi chống cự, ngay cả người ra lệnh cho cậu cũng không có.

Sau khi gặp Văn Nhiên, cậu mới bắt đầu nhìn thẳng vào căn bệnh của mình, quyết định khắc phục nó.

Nghe vậy, hai mắt cậu không khỏi ướt át, cậu nắm áo vest của Văn Nhiên, kề trán lên bụng Văn Nhiên, im lặng khóc lên, giống như muốn đem hết những tủi hổ trong những năm này phát tiết ra ngoài.

Văn Nhiên vỗ nhẹ gáy Mạnh Miên Đông, từng chữ từng chữ nói: “Miên Đông, em nên tự do sinh hoạt, không cần quan tâm quan điểm người khác, em thích học thì cứ học, em không thích thì thả lỏng, đừng nên bó buộc mình quá.”

Mạnh Miên Đông khóc một hồi thì nín, cười nói: “Thật ra em rất thích học, em sẽ học cho tốt…”

“Em càng thích anh hơn.” Cậu bẹp một cái lên má Văn Nhiên, “Tuần sau anh tiễn em về trường được không?”

Bởi vì bị người khác ăn hiếp, sai khiến một thời gian dài, Mạnh Miên Đông gần như chưa từng có tuổi thơ chân chính.

Sau khi được Văn Nhiên khuyên bảo, Mạnh Miên Đông hai mươi mốt tuổi thoáng chốc biến thành trẻ con.

“Được, anh lái xe đưa em về trường.” Văn Nhiên sửa bộ đồ ngủ lộn xộn của Mạnh Miên Đông lại, cầm khăn giấy lau nước mắt trên mặt Mạnh Miên Đông, “So với học, anh cũng càng thích em hơn.”

Mạnh Miên Đông ngẩn ra, oán giận: “Anh không cần học bài mà.”

“Anh dựa theo lời thổ lộ của em.” Văn Nhiên nhìn chằm chằm Mạnh Miên Đông bằng hai mắt nóng bỏng, đổi một ví dụ, “So với công tác, anh càng thích em hơn.”

Văn Nhiên nhắc đến công tác, Mạnh Miên Đông sợ làm trễ nãi Văn Nhiên, lập tức thả Văn Nhiên ra, cúi đầu ăn sáng, nhưng ánh mắt vẫn liếc nhìn Văn Nhiên.

Văn Nhiên cười trêu: “Anh biết rồi, so với ăn sáng, em càng thích anh hơn.”

Bên tai Mạnh Miên Đông đỏ bừng, hung hăng trừng Văn Nhiên, rồi chăm chú ăn sáng.

Ăn sáng xong, qua 1 tiếng 15 phút, quả nhiên Mạnh Miên Đông lại nôn ra.

Chờ Mạnh Miên Đông nôn sạch sẽ, đánh răng, rửa mặt xong, Văn Nhiên ôm Mạnh Miên Đông về giường.

Mạnh Miên Đông thúc giục: “Anh nhanh đi làm đi.”

Văn Nhiên hôn một cái lên mi tâm Mạnh Miên Đông, ngồi bên giường hồi lâu mới đi.

Mạnh Miên Đông nhìn chằm chằm bóng lưng Văn Nhiên, nghe thấy tiếng đóng cửa, lập tức bước xuống giường.

Cậu phải khôi phục thật tốt, tuần sau Văn Nhiên không còn bên cạnh cậu nữa, cậu muốn anh yên tâm.

Ngoài cửa, Văn Nhiên tưởng Mạnh Miên Đông đã ngủ tiếp, thấy đồng hồ đã chỉ chín giờ rưỡi, để Mạnh Miên Đông ngủ thêm một lát, anh gọi cho dì Lưu đến để làm bữa trưa cho cậu.

Lúc đến công ty, người đầu tiên anh nhìn thấy không phải là Trần Lật đang cầm tài liệu mà là Mạnh Minh Xuân.

Mạnh Minh Xuân gầy đi trông thấy, hai mắt thâm quầng, làm bộ quan tâm, hỏi: “Miên Đông vẫn khỏe chứ?”

“Tôi sẽ chiếu cố Miên Đông thật tốt, xin giám đốc Mạnh hãy yên tâm!” Văn Nhiên tiếp nhận tài liệu cuộc họp từ trong tay Trần Lật, thuận tay lật xem vài tờ trước mặt Mạnh Minh Xuân, khách sáo nói, “Giám đốc Mạnh, tôi sắp mở cuộc họp rồi, tiếp đãi không chu toàn, xin thứ lỗi.”

Mạnh Minh Xuân trộm nhìn tài liệu trong tay Văn Nhiên, sau đó hỏi: “Tôi có thể đi thăm Miên Đông không?”

Tinh thần Mạnh Minh Xuân rõ ràng tốt vô cùng lại tỏ vẻ như lo cho em trai lắm, Văn Nhiên cười nhạt trong lòng.

Văn Nhiên có lệ nói: “Thương tích Miên Đông còn chưa lành hẳn, vả lại còn vội vàng ôn thi cuối kỳ, e rằng không có thời gian gặp anh.”

Mạnh Minh Xuân khó xử nói: “Dù sao Miên Đông cũng là em trai ruột của tôi, không thể phiền Văn tiên sinh chiếu cố mãi được.”

“Tôi không cảm thấy phiền.” Văn Nhiên lười phí lời với Mạnh Minh Xuân, lướt qua gã ta, “Xin lỗi, tôi bận đi họp rồi, nếu giám đốc Mạnh còn có việc thì hôm nào quay lại nhé!”

Mạnh Minh Xuân thấy Văn Nhiên lạnh nhạt mình, lửa giận ngút trời, song ngoài mặt vẫn tươi cười: “Miên Đông đã trưởng thành rồi, ba tôi muốn sắp xếp thời gian xem mắt cho Miên Đông, bây giờ tôi và ba không gặp được em ấy, chẳng những thế em ấy còn đổi số điện thoại, không biết người ba tôi vừa ý, Miên Đông có vừa ý hay không nữa.”

Văn Nhiên nhịn không được giễu cợt: “Người vừa ý Mạnh chủ tịch không phải Tân tổng ư? Tôi nhớ hình như ông ta lớn hơn Miên Đông ba mươi bảy tuổi, thậm chí con trai con gái cũng lớn hơn Miên Đông vài tuổi.”

Dẫu trong lời nói của Văn Nhiên tràn đầy châm chọc nhưng tư thế và vẻ mặt lại ưu nhã khó xoi mói, khiến Mạnh Minh Xuân cảm giác mình không bằng một con kiến trong mắt anh.

Mạnh Minh Xuân không phải kẻ ngu, biết Văn Nhiên khó đối phó, nếu gả Mạnh Miên Đông cho Văn Nhiên sẽ không có khả năng moi chỗ tốt gì từ tay Văn Nhiên, gã đoán Văn Nhiên đã chơi Mạnh Miên Đông chán rồi nên mới đến nhà Văn Nhiên kêu Mạnh Miên Đông về.

Bởi vì bất động sản Nhất Trình bị thanh lý, tài chính của Mạnh thị căng thẳng, các đổng sự bất mãn với sai lầm khi thu mua bất động sản Nhất Trình của ba Mạnh, vì vậy nhu cầu cấp bách bây giờ của Mạnh thị là rót tài chính mới vào việc phát triển sự nghiệp.

Tân Đông Hải tang vợ khi còn trẻ, trầm mê chốn phong nguyệt suốt một thời gian dài, trai gái đều chơi, nhiều vô số kể, lại không ai có thể vào cửa, tuy hôn nhân đồng giới hợp pháp hóa từ lâu, nhưng cưới vợ nam không thể sinh con dưỡng cái, còn dính đến vấn đề tài sản, tất nhiên Tân Đông Hải không đời nào chịu cưới Mạnh Miên Đông.

Vấn đề là Tân Đông Hải đã đồng ý với ba Mạnh, chỉ cần đưa Mạnh Miên Đông lên giường của ông ta, hầu ông ta vui vẻ, ông ta sẽ đem mảnh đất A thành chuyển nhượng cho Mạnh thị với giá thấp nhất.

Ba Mạnh thất bại trên lĩnh vực bất động sản, nếu có thể giành lại phần thắng trên lĩnh vực này thì không gì tốt hơn nữa.

Mảnh đất kia nằm trong khu vực tốt nhất A thành, do sự di dời và phá bỏ khu cũ, trong một km có một trường tiểu học trọng điểm quốc gia, chỉ cần xây nhà ở đây thì đã trở thành nhà theo tuyến, xung quanh còn có bệnh viện tốt nhất, trung tâm mua sắm lớn và các cơ sở khác.

Nếu có thể thuận lợi có được mảnh đất trống này, chẳng những ba Mạnh có thể rửa nhục, kiếm một món tiền lớn, lấy về mặt mũi và danh vọng, mà không chừng Mạnh thị còn nhờ vào đó hoàn toàn bước chân vào giới bất động sản.

Nghĩ vậy, Mạnh Minh Xuân thu hồi tâm tư, cười xòa: “Ba tôi không ép buộc Miên Đông đâu, có vừa ý ba tôi hay không không quan trọng, Miên Đông vừa ý là được.”

“Thật không?” Văn Nhiên liếc Mạnh Minh Xuân, sau đó nói với Trần Lật: “Tiễn khách.”

Mạnh Minh Xuân giận dữ: “Văn tiên sinh, cậu đây không phải là chiếu cố mà là giam cầm phi pháp.”

“Giam cầm phi pháp?” Văn Nhiên cười nói, “Chi bằng giám đốc Mạnh đi báo nguy đi. Để cảnh sát điều tra xem tôi có phải giam cầm Miên Đông phi pháp không.”

Dứt lời, anh không để ý Mạnh Minh Xuân nữa, trực tiếp vào thang máy đến phòng họp.

Lúc vào phòng đã lố giờ từ lâu, anh hướng về phía các nhân viên tham gia cuộc họp xin lỗi trước, sau đó bắt đầu chủ trì cuộc họp.

Cuộc họp này bàn về thủ tục thu mua, thứ thu mua là một công ty chip di động công nghệ cao.

Cuộc họp kéo dài hai tiếng, sau khi kết thúc, Văn Nhiên lập tức chạy về nhà.

Về đến nhà, Mạnh Miên Đông đang ăn trưa, vừa nhìn thấy anh, hớn hở hỏi: “Anh cố ý về ăn chung với em à?”

Văn Nhiên dịu dàng xoa tóc Mạnh Miên Đông: “Anh không yên tâm.”

Mạnh Miên Đông gật gù: “Em không sao, cùng lắm là nôn ra hết thôi.”

Văn Nhiên thở dài, kêu dì Lưu thêm một bộ chén đũa, ăn trưa cùng Mạnh Miên Đông.

Ăn xong, Văn Nhiên không có thời gian dừng lại, chỉ hôn lên môi Mạnh Miên Đông một cái, liền về công ty họp tiếp.

Buổi chiều liên tiếp mở hai cuộc họp, khó tránh khỏi uể oải, nhưng anh vẫn rửa mặt cho tỉnh táo, lái xe về nhà cùng Mạnh Miên Đông ăn tối.

Lúc anh về đã sáu giờ tối, Mạnh Miên Đông đang ngồi trên sofa đợi Văn Nhiên trở về, vừa nghe thấy động tĩnh liền đứng bật dậy, chạy ùa ra, nhào vào lòng Văn Nhiên.

Văn Nhiên không kịp chuẩn bị, suýt nữa không đứng vững, may mà kịp vịn tường.

Mạnh Miên Đông vui vẻ ôm thắt lưng Văn Nhiên, làm nũng: “Em đói quá à.”

“Vậy ăn cơm đi.” Văn Nhiên nắm tay Mạnh Miên Đông đến bàn ăn.

Đợi Mạnh Miên Đông ăn xong rồi, anh nhìn Mạnh Miên Đông hỏi: “Em ăn cơm trưa xong có nôn không?”

Mạnh Miên Đông tự hào đáp: “Có, cơ mà qua hai tiếng mới nôn.”

Văn Nhiên cười nói: “Xem ra mấy ngày nữa Miên Đông của anh có thể chiến thắng bệnh đau thần kinh dạ dày rồi.”

Miên Đông của anh…

Mạnh Miên Đông xấu hổ nói: “Ừm, em là Miên Đông của anh.”

Trái tim Văn Nhiên mềm nhũn, cúi đầu hôn lên ngón tay Mạnh Miên Đông, rõ ràng là nụ hôn đơn thuần, không biết sao có chút triền miên khó tả.

Mạnh Miên Đông mới lột cua, trên tay dính gạch cua, Văn Nhiên hôn một cái, gạch cua đã được chia hơn một nửa cho Văn Nhiên.

Cậu chỉ chỉ môi Văn Nhiên, áy náy nói: “Dính gạch cua rồi.”

Văn Nhiên cười nói: “Vậy để Miên Đông của anh lau giúp được không?”

“Được rồi.” Mạnh Miên Đông rút một miếng khăn giấy, định lau đi, lại nghe thấy Văn Nhiên nói: “Dùng ngón tay lau được không?”

Mạnh Miên Đông giật mình, chần chờ một hồi mới giơ ngón áp út không dính gạch cua lên lau cho anh.

Cánh môi Văn Nhiên nóng rực như muốn bỏng tay cậu, cậu muốn rụt tay về, lại không chút có sức lực nào, ngón tay tựa như dính lên môi Văn Nhiên.

“Em…” Đầu óc Mạnh Miên Đông nhất thời nhão như tương, không biết nói gì, chỉ phát ra một âm tiết liền cứng họng.

“Đừng sợ.” Văn Nhiên vừa quan sát thần sắc của Mạnh Miên Đông vừa vươn đầu lưỡi liếm đầu ngón tay cậu.

Mạnh Miên Đông quả thực lộ ra một chút sợ hãi nhưng không có run rẩy, cũng không thu tay về.

Có phải vì tay Mạnh Miên Đông đã quen sự đụng chạm của anh không? Dù gì Mạnh Miên Đông thường thường chủ động nắm tay anh, chủ động cọ mu bàn tay anh, chủ động ôm anh.

Anh thử ngậm một đầu ngón tay của Mạnh Miên Đông, ngoài dự liệu, Mạnh Miên Đông không hề run rẩy.

Đầu ngón tay cảm thụ được hơi nóng trong miệng Văn Nhiên, Mạnh Miên Đông không chịu nổi nữa, sợ hãi và vui mừng đan xen, như muốn nhấn chìm cậu, để mình không run rẩy, cậu nghĩ cách bàn ăn Văn Nhiên sẽ không thấy, dùng tay trái nhéo bắp đùi.

Toàn bộ tinh thần cậu đều bị nhiệt độ Văn Nhiên dẫn dắt, không đau chút nào.

Cậu không ý thức được đôi mắt cậu hiện rõ sợ hãi, Văn Nhiên quan sát thấy Mạnh Miên Đông toát ra sợ hãi nồng đậm, lập tức nhả đầu ngón tay ra.

“Xin lỗi.” Văn Nhiên gọi dì Lưu đến dọn chén dĩa, sau đó nói với Mạnh Miên Đông, “Đi rửa tay đi.”

Mạnh Miên Đông thất thần nhìn đầu ngón tay dính nước bọt của Văn Nhiên, tim đập như trống, cả người nóng lên.

Văn Nhiên không thấy Mạnh Miên Đông trả lời, lại hỏi: “Đi rửa tay nhé?”

Hai tay toàn mùi cua và gạch cua, quả thực nên đi rửa tay, Mạnh Miên Đông lại theo không muốn rửa nước bọt của Văn Nhiên dính lên đó.

Cơ mà không thể không rửa tay.

Mạnh Miên Đông cuối cùng cũng theo Văn Nhiên đi rửa tay, vừa rửa tay vừa nhìn Văn Nhiên trong gương, nói: “Em không sao.”

“Không phải, anh không muốn miễn cưỡng em.” Văn Nhiên đưa nước rửa tay đến, giúp Mạnh Miên Đông rửa tay và lau khô, rồi dùng khăn giấy lau gạch cua trên tay mình.

“Anh có thể…” Mạnh Miên Đông còn chưa nói hết đã bị Văn Nhiên cắt đứt: “Anh không thể ra lệnh cho em, ai cũng không thể ra lệnh cho em.”

“Văn Nhiên…” Mạnh Miên Đông xoay người, vòng tay ôm lưng Văn Nhiên, nhón chân lên hôn anh.

Văn Nhiên mơn trớn sau lưng Mạnh Miên Đông, tiếp đó đẩy Mạnh Miên Đông ra, nói: “Anh không cần bồi thường, em không có làm sai.”

“Không phải em muốn bồi thường.” Mạnh Miên Đông giải thích, “Em thích cùng anh hôn.”

“Vậy thì được.” Văn Nhiên cúi đầu, hôn Mạnh Miên Đông, vẫn là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.

Sau đó, hai người đến sofa ngồi, Văn Nhiên nhàn nhạt nói: “Hôm nay anh gặp anh trai em, anh ta muốn gặp em, em có muốn gặp anh ta không?”

Mạnh Miên Đông vô thức co người lại, lắc đầu nói: “Em không muốn gặp anh ấy.”

Văn Nhiên lại hỏi: “Vậy em muốn gặp ba mình không?”

“Không muốn.” Mạnh Miên Đông sợ hãi nói, “Em sợ tới gặp họ sẽ nghe lệnh họ.”

Văn Nhiên không muốn để Mạnh Miên Đông trở về Mạnh gia, càng không muốn để Mạnh Miên Đông đi xem mắt, chẳng qua anh rất muốn để Mạnh Miên Đông gặp ba Mạnh và Mạnh Minh Xuân một lần, xét đến cùng, Mạnh Miên Đông mắc chứng rối loạn nhân cách phục tùng là do ba Mạnh, Mạnh Minh Xuân cũng có phần trợ giúp, muốn chữa bệnh cho tốt, Mạnh Miên Đông nhất định phải đối mặt với hai người này.

Văn Nhiên không nỡ bức ép Mạnh Miên Đông, đành thay đổi đề tài: “Miên Đông, hôm nay em ôn tập thế nào rồi?”

“Em đã ôn hết ba môn.” Mạnh Miên Đông lo lắng nói, “Thi tận mười hai môn, không biết có kịp không nữa?”

“Kịp.” Văn Nhiên liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã 6 giờ 47 phút, cuộc họp dự kiến bắt đầu lúc bảy giờ, anh không thể không lập tức chạy về công tay.

Anh sờ sờ bụng Mạnh Miên Đông, ôn nhu nói: “Anh chuẩn bị về công ty họp, xong việc anh về.”

Mạnh Miên Đông ngoan ngoãn nói: “Ừm, em chờ anh về.”

Cuộc họp này rất quan trọng, phải họp rất lâu, Văn Nhiên dặn dò: “Em không cần chờ anh, đi ngủ sớm một chút đi!”

Mạnh Miên Đông cứng đầu nói: “Không, em muốn chờ anh về.”

“Anh sẽ cố gắng về sớm một chút.” Văn Nhiên ôm Mạnh Miên Đông một cái liền đi.

Mạnh Miên Đông nhìn Văn Nhiên rời khỏi tầm mắt của cậu, chỉ là cậu đợi đến hơn mười hai giờ rưỡi, Văn Nhiên vẫn chưa về.

Cậu ngồi trên sofa, sợ quấy rầy Văn Nhiên họp, không dám gọi cho anh.

Đêm khuya vắng vẻ, trừ cậu ra, không có một âm thanh vật sống nào, kéo màn cửa sổ, không sao cũng không trăng, càng không có bóng dáng Văn Nhiên.

“Văn Nhiên… Chừng nào anh về… Anh nhanh về được không…” Cậu co người lại, ôm hai đầu gối của mình, cảm giác cô đơn bị vứt bỏ không thể áp chế mà sinh trưởng dưới đáy lòng cậu.

Cuộc họp cuối cùng mở đến mười hai giờ khuya mới tan họp, sau khi tan họp, Trần Lật đi tới bên cạnh anh, trêu: “Hôm nay có bốn cuộc họp, cậu đi muộn hết ba cái, mọi người đang đoán xem có phải cậu kim ốc tàng Kiều không kìa.”

Trần Lật là trợ lý đắc lực nhất của Văn Nhiên, là những người hiếm hoi trong công ty dám đùa giỡn Văn Nhiên.

Văn Nhiên chẳng những không thấy xấu hổ mà còn nghiêm trang nói: “E rằng mấy ngày nữa, đừng nói là họp, ngay cả công ty tôi cũng không tới.”

Trần Lật buồn cười: “Từ nay quân vương không tảo triều* à?”

*Trích trong Trường Hận ca của Bạch Cư Dị, chỉ hoàng đế vì mỹ nhân mà không thèm tảo triều nữa.

Hắn bỗng nhiên nhớ đến một chuyện: “Lăng mộ của mẹ Mạnh Miên Đông không phải ở trên đỉnh núi sao? Hôm cúng tuần thứ tư, cậu ta chết sống không chịu để tôi cõng, chỉ chịu cho tôi dìu, hơn nữa hình như rất sợ tôi đến gần, không biết sao nữa, tôi trông đáng sợ vậy sao?”

Lúc chôn cất mẹ Mạnh, cúng tuần thứ nhất, thứ hai, thứ ba đều là do Văn Nhiên cõng Mạnh Miên Đông lên núi, anh cho rằng hôm cúng tuần thứ tư Mạnh Miên Đông cũng được Trần Lật cõng lên núi chứ, nào ngờ Mạnh Miên Đông được Trần Lật dìu lên.

Lúc đó chân trái của Mạnh Miên Đông không thể chạm đất, được Trần Lật dìu, chỉ dùng chân phải nhảy từng thềm đá để lên xuống núi, nhất định rất mất sức, sớm biết vậy mình đã kiên trì dẫn Mạnh Miên Đông đi. Trong lúc nhất thời, anh vừa đau lòng vừa hối hận, lại từ đó nhận ra mình đặc biệt với Mạnh Miên Đông.

Trong lúc hai người nói chuyện đã đến gara, Văn Nhiên tạm biệt Trần Lật, lái xe về nhà, khi lái từ đường chính sang đường nhỏ, anh chợt phát hiện phanh và lốp xe bên trái phía trước có gì không đúng, ngay sau đó, một chiếc xe đột nhiên chui ra, đâm sầm vào xe anh.

Tốc độ chiếc xe kia nhanh vô cùng, cộng thêm thắng xe không ăn, lốp xe bên trái phía trước xì hơi, anh chưa kịp tránh ra, trong khoảnh khắc va chạm kịch liệt, kính chắn gió vỡ nát, túi khí bắn ra ngoài, anh hơi thất thần rồi nhanh chóng tỉnh táo lại, xuống xe kiểm tra tình huống.

Tài xế nọ ngã xuống ghế ngồi, đầu đầy máu, hơi thở yếu ớt.

“Mau tỉnh lại đi.” Anh không biết tình huống bị thương của tài xế, không thể tự ý cứu hộ, tránh vô ý gây tổn thương lớn hơn, vội vàng bấm 120.

Anh bình tĩnh báo địa chỉ xảy ra chuyện, cúp máy xong lại gọi 122.

Trong lúc chờ đợi xe cứu thương và cảnh sát giao thông tới, anh gọi cho Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông nhanh chóng nhận điện thoại, tràn đầy đáng thương nói: “Sao anh chưa về nữa? Em đang chờ anh về nè.”

Văn Nhiên nói dối: “Anh còn phải tăng ca, chắc hôm nay không về nhà được đâu, em ngủ sớm một chút đi, đừng chờ anh.”

“Ừm, em biết rồi.” Mạnh Miên Đông báo cáo với Văn Nhiên, “Em ăn tối xong chỉ nôn có chút à.”

Trán Văn Nhiên bị trầy, một luồng máu tươi chảy xuống làm mắt trái anh nhòe đi, anh không để ý duỗi tay lau rồi mới ngạc nhiên nói: “Tốt quá.”

Mạnh Miên Đông oan ức nói: “Sao anh không động viên em gì hết vậy?”

Tuy Mạnh Miên Đông không ở trước mặt Văn Nhiên, nhưng anh vẫn có thể tưởng tượng được vẻ mặt Mạnh Miên Đông lúc này.

Bệnh của Mạnh Miên Đông đang ở chuyển biến tốt đẹp, biết làm nũng, biết cầu động viên, hiện tại Mạnh nhất định đang phồng má tức giận, khác hoàn toàn với Mạnh Miên Đông quỳ trước cửa lớn Mạnh gia.

“Miên Đông, em tuyệt lắm.” Văn Nhiên dùng sức ấn huyệt thái dương, nói, “Mau ngủ đi, khuya lắm rồi.”

Mạnh Miên Đông ngáp một cái nói: “Được, em đi ngủ đây, ngủ ngon, anh cũng đừng quá lao lực.”

Mất đi thanh âm của Mạnh Miên Đông, Văn Nhiên lại gọi cho bảo tiêu đã rút về, đến bảo vệ Mạnh Miên Đông cho tốt, sau đó nhét điện thoại vào trong túi, dựa lên xe, suy nghĩ xem có phải hai cha con Mạnh gia sắp xếp không, nếu không… tất cả quá mức trùng hợp, sáng sớm anh chọc giận Mạnh Minh Xuân, buổi tối thắng xe không ăn, lốp xe bên trái xì hơi, kế đến vô duyên vô cớ xảy ra tai nạn.

Anh bình tĩnh nhìn xung quanh, quả thật không phát hiện cameras, thầm nghĩ: Sẽ không từ đây nhảy ra một nhân chứng nói anh có ý đồ mưu sát chứ?

— Đây vốn là thành phố có kinh tế xếp thứ ba toàn quốc, khắp nơi đều có cameras, từ công ty về, e rằng chỉ có đoạn đường nhỏ này là không có cameras.

Không lâu sau, xe cứu thương và cảnh sát giao thông cùng nhau tới, Văn Nhiên và tài xế bị thương được đưa đến bệnh viện.

Hai cảnh sát giao thông ở lại kiểm tra hiện trường, chụp ảnh lấy chứng cứ.

Văn Nhiên ngồi trên xe cứu thương, trước mắt từng đợt từng đợt biến thành màu đen, còn chưa tới bệnh viện đã mất ý thức.

Bên kia, Mạnh Miên Đông ngồi trên ghế sofa, dùng laptop ôn tập, cúp điện thoại xong định trở về phòng, bàn chân lại không nghe điều khiển mà bước vào phòng Văn Nhiên, nằm lên giường anh.

Giấc ngủ này cậu ngủ rất ngon, không ngờ hôm sau tỉnh dậy, cậu không thấy Văn Nhiên đâu, càng không ngờ ăn sáng xong, tiện tay mở Weibo lại nhìn thấy tin tức của Văn Nhiên — Có người nói Văn Nhiên- phó tổng giám đốc kiêm giám đốc tập đoàn Văn Thiên nằm trong bảng xếp hạng Global 500* vào rạng sáng nay, hơn mười hai giờ đụng chết người, còn bỏ xe chạy trốn.

*Global 500 là một bảng xếp hạng hàng năm của 500 công ty, tập đoàn hàng đầu trên toàn thế giới tính theo doanh số. Danh sách này được biên soạn và xuất bản hàng năm bởi tạp chí Fortune.

Weibo này được phát bởi một cư dân mạng trong thành phố, lượt chuyển tiếp và bình luận đã phá mười vạn.

Bình luận hot nhất là: Kẻ có tiền cố ý đụng chết người thì sao? Kết quả điều tra thế nào cũng là ngoài ý muốn, bồi thường ít tiền là xong việc.

“Không thể nào, làm sao có thể?” Mạnh Miên Đông lẩm bẩm, bấm số điện thoại Văn Nhiên, nhưng không gọi được.

Cả người cậu đổ mồ hôi lạnh, di động trượt theo bàn tay rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn giã.

Cậu không có số điện thoại Trần Lật, hốt hoảng nhặt lên di động lên, bấm gọi cho tập đoàn Văn Thiên, yêu cầu chuyển máy cho Trần Lật, song Trần lật không có ở đó.

Cậu xin số điện thoại của Trần Lật, đối phương không cho.

Nên làm gì bây giờ?

Cậu tin tưởng Văn Nhiên sẽ không gây chuyện bỏ trốn, nhưng Văn đang ở đâu? Văn Nhiên có ổn không? Cậu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: Có lẽ, có lẽ lúc Văn Nhiên gọi cho mình đã xảy ra tai nạn xe… sợ mình lo lắng mới nói dối là tăng ca.

Nếu như Văn Nhiên bị thương, vậy chắc chắn ở bệnh viện.

Vì vậy, cậu gọi điện đến bệnh viện gần nhất, có điều bên đó không hé lộ một tí tin tức nào.

Đúng rồi, bệnh viện không thể tùy tiện tiết lộ thông tin bệnh nhân.

Cậu thay quần áo, quyết định đến bệnh viện hỏi, mới vừa ra khỏi tiểu khu, lại chạm mặt Mạnh Minh Xuân..

Mạnh Minh Xuân vừa nhìn thấy Mạnh Miên Đông, nhìn từ trên cao xuống, nói: “Theo tao về nhà.”

Mạnh Miên Đông cự tuyệt: “Em không về.”

Mạnh Minh Xuân khinh miệt cười: “Chẳng lẽ mày thật sự cho rằng Văn Nhiên sẽ lấy mày hả?”

Mạnh Miên Đông lớn tiếng nói: “Mặc kệ Văn Nhiên có thể lấy em hay không, em cũng không về nhà với anh đâu.”

“Thật không?” Mạnh Minh Xuân ra lệnh, “Mạnh Miên Đông, theo tao về nhà.”

Vừa nghĩ tới Văn Nhiên tung tích không rõ, Mạnh Miên Đông tức thì có dũng khí, dẫu toàn thân run rẩy, dẫu theo bản năng muốn khuất phục, cậu vẫn không nghe theo mệnh lệnh của Mạnh Minh Xuân, cắn răng kiên trì nói: “Em không về nhà.”

“Mày cho rằng ngủ với Văn Nhiên vài ngày là có thể không cần nghe lời của tao sao?” Mạnh Minh Xuân cười lạnh một tiếng, muốn túm tay Mạnh Miên Đông, chưa kịp đụng tới cậu đã có một người chắn trước mặt Mạnh Miên Đông.

Người chắn trước mặt Mạnh Miên Đông là bảo tiêu Văn Nhiên sắp xếp, hắn cao hơn Mạnh Minh Xuân một cái đầu, làm một động tác mời với Mạnh Minh Xuân: “Giám đốc Mạnh, mời.”

Mạnh Minh Xuân thay đổi khuôn mặt,  lễ độ nói: “Tôi nói chuyện với em trai tôi một chút rồi đi ngay.”

Tiếp đó, gã tiến đến bên tai Mạnh Miên Đông, khẽ nói: “Văn Nhiên đụng chết người, nhưng tao có chứng cứ có thể chứng minh hắn không cố ý, nếu mày muốn chứng cứ, thì theo tao về nhà. Tao cho mày ba ngày, nếu không theo tao về nhà hoặc đem chuyện này nói cho người khác biết, tao hủy chứng cứ ngay lập tức.”

Mạnh Miên Đông nghĩ đến mức độ tin cậy của Mạnh Minh Xuân, run giọng nói: “Em không về.”

Mạnh Minh Xuân híp mắt cười nói: “Vậy mày chờ Văn Nhiên ngồi tù đi!”

Liếc nhìn Mạnh Minh Xuân nghênh ngang rời đi, Mạnh Miên Đông hít sâu một hơi, quay sang hỏi bảo tiêu: “Anh có số điện thoại của trợ lý Trần Lật không?”

Bảo tiêu gật đầu, đem số điện thoại của Trần Lật báo cho Mạnh Miên Đông.

Một lúc lâu, Mạnh Miên Đông mới bấm số điện thoại của Trần Lật, bên đầu kia nói: “Văn tiên sinh ở bệnh viện Nhân Dân số 1.”

Mạnh Miên Đông vội vã chạy tới bệnh viện Nhân Dân số 1 cùng bảo tiêu, Trần Lật đứng chờ ở cổng bệnh viện, nói với cậu: “Văn tiên sinh vẫn chưa tỉnh.”

“Văn Nhiên bị thương nặng lắm sao?” Giọng của Mạnh Miên Đông cơ hồ vỡ ra từng mảnh.

Trần Lật an ủi: “Không nặng, bác sĩ chuẩn đoán là do chấn động não nên hôn mê, sẽ tỉnh lại nhanh thôi, cậu không cần lo lắng.”

“Tôi không lo lắng.” Mạnh Miên Đông cố gắng mỉm cười nói, “Tôi tin Văn Nhiên không có việc gì, anh nhanh mang tôi đi xem Văn Nhiên đi!”

Trần Lật dẫn Mạnh Miên Đông đến phòng bệnh, Văn Nhiên đang nằm trên giường bệnh, gạc trắng quấn quanh trán, trên mặt, trên tay cũng trầy xước không ít, may mà không nghiêm trọng.

Mạnh Miên Đông không chút do dự hôn Văn Nhiên một cái ngay trước mặt Trần Lật và vệ sĩ, móc lấy ngón út bên tay phải không bị thương của anh, không ngừng nói: “Anh nhanh chóng tỉnh lại được không? Anh nhanh chóng tỉnh lại được không…”

Văn Nhiên đương nhiên không cách nào đáp lại Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông cố gắng hồi phục tâm tình, ngẩng đầu lên hỏi Trần Lật: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi cũng không rõ lắm.” Trần Lật khẳng định, “Tôi nghĩ có người cố ý sắp đặt, nếu không… Vì sao vừa gặp chuyện không may chưa đến một tiếng đã có người phát Weibo chứ.”

Mạnh Miên Đông muốn nói với Trần Lật rằng rất có thể là anh cậu sắp xếp, trên tay anh ta thật sự có chứng cứ chứng minh Văn Nhiên không phải cố ý, có điều cậu sợ anh ta hủy chứng cứ, vì vậy cậu cắn môi, cúi đầu, trầm mặc không nói.

lát sau, di động Trần Lật vang lên, hắn đi ra phòng bệnh nghe điện thoại.

Cửa phòng bệnh đóng lại, bên trong chỉ còn dư lại Mạnh Miên Đông và Văn Nhiên.

Hôm nay trời nắng, ánh mặt trời ấm áp rải trên lưng Mạnh Miên Đông, cậu lại thấy lạnh thấu xương.

Càng lạnh hơn nữa là khi một giọng nữ bén nhọn xuất hiện: “Trả con cho tôi, trả con cho tôi, trả con cho tôi…”

Ngay sau đó là một tiếng khóc non nớt: “Trả ba trả lại cho tôi, tôi muốn ba, ba ơi…”

Mạnh Miên Đông mở cửa, dò đầu nhìn ra, thấy cách đó không xa có một bà lão và một đứa bé trai bị bảo tiêu cản lại.

Cậu bé khóc đến nước mắt giàn giụa, bà lão cũng lệ rơi không ngừng, trên tay bà còn giơ một tờ giấy, mặt trên viết: Văn Nhiên là hung thủ giết người!

Bà lão bị bảo tiêu ngăn lại, không vào được, bèn quay sang xung quanh hét: “Văn Nhiên cố ý đụng chết con tôi! Văn Nhiên là hung thủ giết người! Tôi muốn Văn Nhiên đền mạng!”

Có ít người dừng bước, bàn tán ầm ĩ:

“Trên Weibo không phải nói Văn Nhiên gây chuyện bỏ trốn sao? Sao lại nằm viện?”

“Văn Nhiên có tiền, đụng chết một hai người tính là gì, sẽ giải quyết nhanh chóng thôi.”

“Kẻ có tiền chắc chắn có nhân mạch trong chính phủ, nếu không làm sao có thể kinh doanh lớn như vậy.”

“Nếu người thường cố ý giết người, không phải tử hình cũng vài chục năm, Văn Nhiên thì khác, chưa chắc.”

“Tại sao Văn Nhiên lại tự động thủ? Có khi nào có ẩn tình không?”

“Thím này, tôi thấy thím đang gây rắc rối đó, cẩn thận Văn Nhiên trả thù.”



Mạnh Miên Đông không muốn nghe nữa, đóng cửa lại, trở lại bên cạnh Văn Nhiên, những tiếng chửi bới bên ngoài vẫn liên tục chui vào tai cậu.

Cậu vào Weibo nhìn, rất nhiều người đăng các thông tin về tình cảnh đau đớn của gia quyến của người đã chết, phía dưới đều là bình luận công kích Văn Nhiên, lòng đầy căm phẫn.

Cậu biết Văn Nhiên không có lỗi, nhưng cái gì cậu cũng không làm được, ngoài trông chừng Văn Nhiên ra, chỉ châm dầu vào lửa.

Mong rằng cảnh sát có thể mau mau điều tra rõ chân tướng.

Nếu… nếu chỉ có anh trai có chứng cứ, mình về nhà…

Cậu biết anh trai không thích người em này, muốn cậu về nhà, tám chín phần là bán được giá tốt ở đâu rồi, đối với cậu mà nói bán cho ai cũng không quan trọng, có thể cứu Văn Nhiên là được rồi…

Suốt ngày nay cậu đều miên man suy nghĩ, ăn uống không trôi.

Đáng mua là cậu không nôn mửa, cậu ăn không nhiều nhưng tất cả đều ngoan ngoãn nằm trong dạ dày.

Cậu muốn nói cho Văn Nhiên biết tin tốt này, nhưng đến khi trời chập tối, Văn Nhiên vẫn không tỉnh lại.

Cậu canh chừng Văn Nhiên không chớp mắt, thẳng đến gần mười hai giờ khuya, cuối cùng Văn Nhiên cũng tỉnh lại.

Văn Nhiên mở hai mắt ra, đôi môi khô khốc khó khăn nhả ra một chữ: “Em…”

Trong đầu Mạnh Miên Đông bỗng nhiên xuất hiện một câu: Các biểu hiện lâm sàn của chấn động não là đau đầu, nôn mửa, hôn mê ngắn và mất trí nhớ ngược chiều.

Mất trí nhớ ngược chiều, là chỉ người bệnh không còn cách nào nhớ lại một giai đoạn nào đó trước khi bệnh phát sinh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện