Edit: Phong Nguyệt
Phòng thu âm cách nhà Mạnh Miên Đông không xa, lái xe chừng nửa tiếng là đến.
Khi xe dừng lại, Mạnh Miên Đông không nhịn được quay đầu nhìn Văn Nhiên đang ngồi ở ghế lái, lẩm bẩm: “Văn Nhiên…”
“Không sao, Miên Đông.” Văn Nhiên xuống xe, đi qua bên kia mở cửa xe cho Mạnh Miên Đông, cởi đai an toàn giúp cậu, sau đó cầm tay cậu nói “Đi thôi.”
“Em… Văn Nhiên, em sợ lắm…” Mạnh Miên Đông không chịu xuống xe, tai trái vịn chặt tay ghế.
“Đừng sợ.” Văn Nhiên buông tay Mạnh Miên Đông ra, quay về ghế lái, cho xe chạy.
Khi anh lái xe chạy ra khỏi bãi đậu xe của phòng thu âm, anh thấy Mạnh Miên Đông thở phào nhẹ nhõm.
Anh không nói gì, không trách cứ, cũng không khuyên nhủ, chỉ bình tĩnh lái ra quốc lộ.
Khoảng một tiếng sau, anh mới nghe Mạnh Miên Đông nói: “Chúng ta đi ăn đá bào được không?”
“Được, chúng ta đi ăn đá bào, thời tiết bây giờ rất thích hợp ăn đá bào.” Văn Nhiên dẫn Mạnh Miên Đông tới một cửa hàng đồ ngọt, anh chọn đá bào dưa hấu, Mạnh Miên Đông chọn matcha đậu đỏ khoai môn.
Vì là buổi chiều và cũng chưa tới thời gian nghỉ hè nên trong cửa hàng chỉ có hai người họ.
Mạnh Miên Đông yên lặng ăn đá bào matcha đậu đỏ khoai môn, gương mặt tràn đầy tâm sự.
Văn Nhiên lo lắng nhìn Mạnh Miên Đông, anh vẫn không lên tiếng, sự sợ hãi đối với phòng thu chỉ có thể tự Mạnh Miên Đông vượt qua, anh chỉ có thể ở bên cạnh cậu thôi.
Mạnh Miên Đông ăn rất chậm, hơn nửa ly đá bào tan thành nước rồi mà mới ăn được vài miếng.
Nhưng cậu vẫn nghiêm túc ăn, như đang giải mã một vấn đề phức tạp gì đó.
Đương nhiên cậu biết rõ phòng thu chỉ là phòng thu, không thể ăn thịt người, có điều ba năm rồi cậu không bước chân vào đó, cậu có thể bình tĩnh hát trong đó sao? Trước mặt Văn Nhiên cậu còn không thể hát tốt, vào phòng thu âm làm sao có thể hát tốt được chứ?
Nhưng ngay cảm thử cậu cũng không thể đã khẳng định mình không thể hát tốt, uổng công Văn Nhiên chuẩn bị phòng thu cho cậu cả tháng nay.
Vậy nên sau khi ăn xong, cậu lập tức đề nghị: “Chúng ta đến phòng thu âm đi!”
Văn Nhiên không phản đối, lần nữa dẫn Mạnh Miên Đông đến phòng thu âm.
Khi anh lần thứ hai cởi đai an toàn cho Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông chần chờ một chút mới nắm tay anh, lại không chịu đứng lên.
Văn Nhiên nhẹ nhàng trở tay nắm tay cậu, đợi Mạnh Miên Đông quyết định.
Dẫu Mạnh Miên Đông có chạy trốn lần nữa cũng không sao, Mạnh Miên Đông vui vẻ là được.
Chỉ cần xuống xe, tới phòng thu âm, cầm microphone hát, thu âm, rồi ra đĩa nhạc, vô cùng đơn giản, vì sao mình lại làm không được? Rõ ràng đã quyết định, vì sao lại làm không được? Thậm chí ngay cả việc đơn giản nhất là xuống xe cũng không làm được?
Mạnh Miên Đông hít một hơi thật sâu, lát sau mới bước xuống xe.
Cậu không muốn bị người khác nhìn thấy, buông tay Văn Nhiên ra: “Đi thôi.”
Trong tòa cao ốc này có vài căn phòng thu âm, Văn Nhiên thuê ở tầng trên cùng, là phòng cách âm tốt nhất.
Hai người đi thang máy đến tầng cao nhất, sau đó Văn Nhiên lấy chìa khóa ra mở cửa.
Trước khi bước vào phòng thu âm, Mạnh Miên Đông nhắm chặt hai mắt lại, đến khi mở mắt ra, cậu nhìn thấy một khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ, đây không phải là phòng thu âm ba năm trước cậu dùng nhưng cách bày trí và thiết bị đều tương tự.
Trong đầu cậu trống rỗng, sau đó những cảnh tượng thu âm ba năm trước bỗng ùa về.
Ba năm trước cậu phát hành một album, hai EP, tất cả đều được thu âm trong căn phòng như thế này.
*EP: Extended play, là tên của loại đĩa nhựa cứng hay CD có chứa nhiều bài nhạc hơn một đĩa đơn, nhưng quá ngắn để xem là một album. Thường thì một đĩa EP dài khoảng 10-20 phút, trong khi một đĩa đơn có dưới 10 phút và một album có khoảng 30-80 phút. Đĩa Mini-LP thường có độ dài 20-30 phút. (Wikipedia)
Ma xui quỷ khiến cậu bước thẳng đến micro, đầu ngón tay run rẩy vuốt ve micro, nước mắt chợt rơi xuống.
Đã ba năm rồi, ba năm qua cậu chưa hề nghĩ rằng mình có thể trở lại đây.
Cậu hắng giọng một cái, thử cất giọng.
Mạnh Miên Đông rất yêu âm nhạc, rất yêu sân khấu, đối với phòng thu âm vừa sợ hãi vừa khao khát, Văn Nhiên không hề ngạc nhiên khi Mạnh Miên Đông vừa bước vào phòng thu năm phút đã bắt đầu hát.
Anh không muốn quấy rầy Mạnh Miên Đông, không lau nước mắt cho Mạnh Miên Đông, mà đắm chìm trong tiếng hát của Mạnh Miên Đông.
Vì từng nghiện rượu nên giọng hát của Mạnh Miên Đông không trong trẻo bằng ba năm trước, nhịp điệu cũng không ổn định, nhưng như Phó đạo nói, giọng hát Mạnh Miên Đông rất truyền cảm, về điểm này cậu của ba năm trước không thể sánh bằng.
Mãi đến khi Mạnh Miên Đông đi tới trước mặt anh nói gì đó, anh mới hồi thần: “Miên Đông, em nói gì?”
Mạnh Miên Đông thấp thỏm hỏi: “Anh không tập trung à? Giọng em khó nghe vậy sao?”
Văn Nhiên lắc đầu: “Giọng em không khó nghe, chẳng qua anh quá tập trung thôi.”
Hai mắt Mạnh Miên Đông sáng rực: “Thật sao?”
“Thật.” Văn Nhiên dùng tay lau nước mắt trên mặt của Mạnh Miên Đông, sau đó xoa tai trái của Mạnh Miên Đông “Tai trái của em vẫn ổn chứ? Có ù không?”
“Có, không nghiêm trọng, biến mất rất nhanh.” Mạnh Miên Đông vòng tay ôm chặt eo Văn Nhiên, chôn mặt vào ngực Văn Nhiên, hấp thu hơi thở Văn Nhiên.
Văn Nhiên xoa cái gáy xù xù của cậu, lại hỏi: “Miên Đông, vừa nãy em nói gì?”
Mạnh Miên Đông ngẩng đầu, đáp: “Em hỏi anh em hát thế nào.”
Văn Nhiên nghiêm túc nói: “Em hát rất hay, hát thêm lần nữa cho anh nghe đi.”
“Ừm.” Mạnh Miên Đông lưu luyến rời khỏi lồng ngực Văn Nhiên, đi tới chỗ micro.
Có lẽ đã hơi quen, Mạnh Miên Đông hát tốt hơn ban nãy nhiều.
Bài này là <Hai> mà Mạnh Miên Đông tặng riêng cho anh, tuy đây là tiếng lòng của Mạnh Miên Đông, nhưng trong tiếng ca đều là anh.
Anh bị tiếng hát hấp dẫn, bất tri bất giác đi về phía Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông nhìn anh, trong mắt đều là tình yêu, giống như một tấm lưới rắn chắc bao lấy anh, khiến anh không tài nào nhúc nhích nổi.
Anh đứng lại, cứ thế mà nhìn Mạnh Miên Đông.
Hát xong, anh nghe Mạnh Miên Đông cầm microphone nói với anh: “Cám ơn anh đến bên cạnh em, cảm ơn anh cho em sinh mệnh mới, cho em sống lại lần nữa, Văn Nhiên, em yêu anh.”
Ngay sao đó, Miên Đông của anh nhào vào lòng anh, nhón chân lên, nhiệt tình hôn anh.
Anh mặc cho Mạnh Miên Đông hôn một hồi mới đoạt lại quyền chủ động.
Cảm giác môi lưỡi quấn quít đương nhiên không thể sánh với cảm giác thân thể quấn quít, song cảm giác được Văn Nhiên hôn trong phòng thu âm thật phúc và mới mẻ, Mạnh Miên Đông không ngờ cậu còn có cơ hội trở lại phòng thu âm.
Kế tiếp là thu ca khúc mới à?
Nếu như tất cả có thể thuận lợi thì tốt quá.
Văn Nhiên buông Mạnh Miên Đông ra, vỗ vỗ lưng cậu, giúp cậu nhuận khí, đợi Mạnh Miên Đông hô hấp bình thường mới hỏi: “Miên Đông, em chỉ mới hài lòng với một bài tình ca em viết cho anh và một ca khúc chủ đề cho phim mới của anh, muốn viết một album và thu âm hoàn chỉnh thì quá khó với em, em ra EP trước được không?”
“EP, em… Văn Nhiên…” Đầu óc Mạnh Miên Đông loạn cào cào, không biết biểu đạt thế nào, Văn Nhiên không có thúc giục, chỉ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cậu.
“Em không tự tin, nhưng…” Mạnh Miên Đông căng thẳng đến nỗi trái tim đập bang bang, “Nhưng em muốn thử.”
“Anh sẽ luôn ở bên cạnh em.” Văn Nhiên nghĩ ngợi nói, “Có một việc anh chưa nói cho em biết, thật ra anh đã mở phòng làm việc, anh đã đề nghị Hàn Thừa từ chức để về xử lý phòng làm việc giúp anh. Hợp đồng của em còn hai năm nữa mới hết hạn, anh nhờ Hàn Thừa đi hỏi rồi, nếu em giải ước trước thì phải bồi thường chín triệu. Miên Đông, anh cùng em đến công ty bản chuyện giải ước nhé? Nếu em không giải ước, rất nhiều chuyện phải nghe theo sắp xếp của công ty, tình yêu âm nhạc của em cũng sẽ chịu rất nhiều ràng buộc.”
Mạnh Miên Đông giật mình: “Chẳng lẽ anh mở phòng làm việc vì em?”
Văn Nhiên gật đầu: “Đúng, là vì em, vậy nên Miên Đông nhanh đến phòng làm việc của chúng ta đi.”
Mạnh Miên Đông chưa kịp trả lời, điện thoại trong túi cậu đã vang lên, giọng bên đầu kia có chút quen thuộc, thế mà lại là Phó đạo.
Phó đạo áy náy nói: “Miên Đông, xin lỗi vì trễ như thế mới gọi cho cậu, hai hôm nay tôi bận quá bận rộn, bây giờ mới rảnh. Dạo trước tôi đã nghe tất cả ca khúc của cậu rồi, vẫn nghe tới tận bây giờ, nghe nói những ca khúc này đều do cậu tự soạn, cậu có thể soạn ca khúc chủ đề cho phim đang quay của tôi không? Cậu cho tôi địa chỉ gmail đi, tôi gửi kịch bản để cậu tham khảo.”
Tựa như Văn Nhiên nói, Phó đạo không nói chơi với cậu mà thật sự cảm thấy tiếng hát của cậu truyền cảm nên muốn hợp tác với cậu.
Hôm nay là ngày thứ ba phim mới của Phó đạo khai máy, cơ mà cậu không thấy Phó đạo liên lạc với mình, tưởng Văn Nhiên chỉ an ủi cậu, không ngờ…
Hốc mắt cậu đỏ lên, vừa ôm Văn Nhiên vừa báo địa chỉ gmail của mình, cố nén khóc: “Cháu sẽ viết thật hay, cảm ơn ngài đã cho cháu cơ hội này.”
Phòng thu âm cách nhà Mạnh Miên Đông không xa, lái xe chừng nửa tiếng là đến.
Khi xe dừng lại, Mạnh Miên Đông không nhịn được quay đầu nhìn Văn Nhiên đang ngồi ở ghế lái, lẩm bẩm: “Văn Nhiên…”
“Không sao, Miên Đông.” Văn Nhiên xuống xe, đi qua bên kia mở cửa xe cho Mạnh Miên Đông, cởi đai an toàn giúp cậu, sau đó cầm tay cậu nói “Đi thôi.”
“Em… Văn Nhiên, em sợ lắm…” Mạnh Miên Đông không chịu xuống xe, tai trái vịn chặt tay ghế.
“Đừng sợ.” Văn Nhiên buông tay Mạnh Miên Đông ra, quay về ghế lái, cho xe chạy.
Khi anh lái xe chạy ra khỏi bãi đậu xe của phòng thu âm, anh thấy Mạnh Miên Đông thở phào nhẹ nhõm.
Anh không nói gì, không trách cứ, cũng không khuyên nhủ, chỉ bình tĩnh lái ra quốc lộ.
Khoảng một tiếng sau, anh mới nghe Mạnh Miên Đông nói: “Chúng ta đi ăn đá bào được không?”
“Được, chúng ta đi ăn đá bào, thời tiết bây giờ rất thích hợp ăn đá bào.” Văn Nhiên dẫn Mạnh Miên Đông tới một cửa hàng đồ ngọt, anh chọn đá bào dưa hấu, Mạnh Miên Đông chọn matcha đậu đỏ khoai môn.
Vì là buổi chiều và cũng chưa tới thời gian nghỉ hè nên trong cửa hàng chỉ có hai người họ.
Mạnh Miên Đông yên lặng ăn đá bào matcha đậu đỏ khoai môn, gương mặt tràn đầy tâm sự.
Văn Nhiên lo lắng nhìn Mạnh Miên Đông, anh vẫn không lên tiếng, sự sợ hãi đối với phòng thu chỉ có thể tự Mạnh Miên Đông vượt qua, anh chỉ có thể ở bên cạnh cậu thôi.
Mạnh Miên Đông ăn rất chậm, hơn nửa ly đá bào tan thành nước rồi mà mới ăn được vài miếng.
Nhưng cậu vẫn nghiêm túc ăn, như đang giải mã một vấn đề phức tạp gì đó.
Đương nhiên cậu biết rõ phòng thu chỉ là phòng thu, không thể ăn thịt người, có điều ba năm rồi cậu không bước chân vào đó, cậu có thể bình tĩnh hát trong đó sao? Trước mặt Văn Nhiên cậu còn không thể hát tốt, vào phòng thu âm làm sao có thể hát tốt được chứ?
Nhưng ngay cảm thử cậu cũng không thể đã khẳng định mình không thể hát tốt, uổng công Văn Nhiên chuẩn bị phòng thu cho cậu cả tháng nay.
Vậy nên sau khi ăn xong, cậu lập tức đề nghị: “Chúng ta đến phòng thu âm đi!”
Văn Nhiên không phản đối, lần nữa dẫn Mạnh Miên Đông đến phòng thu âm.
Khi anh lần thứ hai cởi đai an toàn cho Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông chần chờ một chút mới nắm tay anh, lại không chịu đứng lên.
Văn Nhiên nhẹ nhàng trở tay nắm tay cậu, đợi Mạnh Miên Đông quyết định.
Dẫu Mạnh Miên Đông có chạy trốn lần nữa cũng không sao, Mạnh Miên Đông vui vẻ là được.
Chỉ cần xuống xe, tới phòng thu âm, cầm microphone hát, thu âm, rồi ra đĩa nhạc, vô cùng đơn giản, vì sao mình lại làm không được? Rõ ràng đã quyết định, vì sao lại làm không được? Thậm chí ngay cả việc đơn giản nhất là xuống xe cũng không làm được?
Mạnh Miên Đông hít một hơi thật sâu, lát sau mới bước xuống xe.
Cậu không muốn bị người khác nhìn thấy, buông tay Văn Nhiên ra: “Đi thôi.”
Trong tòa cao ốc này có vài căn phòng thu âm, Văn Nhiên thuê ở tầng trên cùng, là phòng cách âm tốt nhất.
Hai người đi thang máy đến tầng cao nhất, sau đó Văn Nhiên lấy chìa khóa ra mở cửa.
Trước khi bước vào phòng thu âm, Mạnh Miên Đông nhắm chặt hai mắt lại, đến khi mở mắt ra, cậu nhìn thấy một khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ, đây không phải là phòng thu âm ba năm trước cậu dùng nhưng cách bày trí và thiết bị đều tương tự.
Trong đầu cậu trống rỗng, sau đó những cảnh tượng thu âm ba năm trước bỗng ùa về.
Ba năm trước cậu phát hành một album, hai EP, tất cả đều được thu âm trong căn phòng như thế này.
*EP: Extended play, là tên của loại đĩa nhựa cứng hay CD có chứa nhiều bài nhạc hơn một đĩa đơn, nhưng quá ngắn để xem là một album. Thường thì một đĩa EP dài khoảng 10-20 phút, trong khi một đĩa đơn có dưới 10 phút và một album có khoảng 30-80 phút. Đĩa Mini-LP thường có độ dài 20-30 phút. (Wikipedia)
Ma xui quỷ khiến cậu bước thẳng đến micro, đầu ngón tay run rẩy vuốt ve micro, nước mắt chợt rơi xuống.
Đã ba năm rồi, ba năm qua cậu chưa hề nghĩ rằng mình có thể trở lại đây.
Cậu hắng giọng một cái, thử cất giọng.
Mạnh Miên Đông rất yêu âm nhạc, rất yêu sân khấu, đối với phòng thu âm vừa sợ hãi vừa khao khát, Văn Nhiên không hề ngạc nhiên khi Mạnh Miên Đông vừa bước vào phòng thu năm phút đã bắt đầu hát.
Anh không muốn quấy rầy Mạnh Miên Đông, không lau nước mắt cho Mạnh Miên Đông, mà đắm chìm trong tiếng hát của Mạnh Miên Đông.
Vì từng nghiện rượu nên giọng hát của Mạnh Miên Đông không trong trẻo bằng ba năm trước, nhịp điệu cũng không ổn định, nhưng như Phó đạo nói, giọng hát Mạnh Miên Đông rất truyền cảm, về điểm này cậu của ba năm trước không thể sánh bằng.
Mãi đến khi Mạnh Miên Đông đi tới trước mặt anh nói gì đó, anh mới hồi thần: “Miên Đông, em nói gì?”
Mạnh Miên Đông thấp thỏm hỏi: “Anh không tập trung à? Giọng em khó nghe vậy sao?”
Văn Nhiên lắc đầu: “Giọng em không khó nghe, chẳng qua anh quá tập trung thôi.”
Hai mắt Mạnh Miên Đông sáng rực: “Thật sao?”
“Thật.” Văn Nhiên dùng tay lau nước mắt trên mặt của Mạnh Miên Đông, sau đó xoa tai trái của Mạnh Miên Đông “Tai trái của em vẫn ổn chứ? Có ù không?”
“Có, không nghiêm trọng, biến mất rất nhanh.” Mạnh Miên Đông vòng tay ôm chặt eo Văn Nhiên, chôn mặt vào ngực Văn Nhiên, hấp thu hơi thở Văn Nhiên.
Văn Nhiên xoa cái gáy xù xù của cậu, lại hỏi: “Miên Đông, vừa nãy em nói gì?”
Mạnh Miên Đông ngẩng đầu, đáp: “Em hỏi anh em hát thế nào.”
Văn Nhiên nghiêm túc nói: “Em hát rất hay, hát thêm lần nữa cho anh nghe đi.”
“Ừm.” Mạnh Miên Đông lưu luyến rời khỏi lồng ngực Văn Nhiên, đi tới chỗ micro.
Có lẽ đã hơi quen, Mạnh Miên Đông hát tốt hơn ban nãy nhiều.
Bài này là <Hai> mà Mạnh Miên Đông tặng riêng cho anh, tuy đây là tiếng lòng của Mạnh Miên Đông, nhưng trong tiếng ca đều là anh.
Anh bị tiếng hát hấp dẫn, bất tri bất giác đi về phía Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông nhìn anh, trong mắt đều là tình yêu, giống như một tấm lưới rắn chắc bao lấy anh, khiến anh không tài nào nhúc nhích nổi.
Anh đứng lại, cứ thế mà nhìn Mạnh Miên Đông.
Hát xong, anh nghe Mạnh Miên Đông cầm microphone nói với anh: “Cám ơn anh đến bên cạnh em, cảm ơn anh cho em sinh mệnh mới, cho em sống lại lần nữa, Văn Nhiên, em yêu anh.”
Ngay sao đó, Miên Đông của anh nhào vào lòng anh, nhón chân lên, nhiệt tình hôn anh.
Anh mặc cho Mạnh Miên Đông hôn một hồi mới đoạt lại quyền chủ động.
Cảm giác môi lưỡi quấn quít đương nhiên không thể sánh với cảm giác thân thể quấn quít, song cảm giác được Văn Nhiên hôn trong phòng thu âm thật phúc và mới mẻ, Mạnh Miên Đông không ngờ cậu còn có cơ hội trở lại phòng thu âm.
Kế tiếp là thu ca khúc mới à?
Nếu như tất cả có thể thuận lợi thì tốt quá.
Văn Nhiên buông Mạnh Miên Đông ra, vỗ vỗ lưng cậu, giúp cậu nhuận khí, đợi Mạnh Miên Đông hô hấp bình thường mới hỏi: “Miên Đông, em chỉ mới hài lòng với một bài tình ca em viết cho anh và một ca khúc chủ đề cho phim mới của anh, muốn viết một album và thu âm hoàn chỉnh thì quá khó với em, em ra EP trước được không?”
“EP, em… Văn Nhiên…” Đầu óc Mạnh Miên Đông loạn cào cào, không biết biểu đạt thế nào, Văn Nhiên không có thúc giục, chỉ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cậu.
“Em không tự tin, nhưng…” Mạnh Miên Đông căng thẳng đến nỗi trái tim đập bang bang, “Nhưng em muốn thử.”
“Anh sẽ luôn ở bên cạnh em.” Văn Nhiên nghĩ ngợi nói, “Có một việc anh chưa nói cho em biết, thật ra anh đã mở phòng làm việc, anh đã đề nghị Hàn Thừa từ chức để về xử lý phòng làm việc giúp anh. Hợp đồng của em còn hai năm nữa mới hết hạn, anh nhờ Hàn Thừa đi hỏi rồi, nếu em giải ước trước thì phải bồi thường chín triệu. Miên Đông, anh cùng em đến công ty bản chuyện giải ước nhé? Nếu em không giải ước, rất nhiều chuyện phải nghe theo sắp xếp của công ty, tình yêu âm nhạc của em cũng sẽ chịu rất nhiều ràng buộc.”
Mạnh Miên Đông giật mình: “Chẳng lẽ anh mở phòng làm việc vì em?”
Văn Nhiên gật đầu: “Đúng, là vì em, vậy nên Miên Đông nhanh đến phòng làm việc của chúng ta đi.”
Mạnh Miên Đông chưa kịp trả lời, điện thoại trong túi cậu đã vang lên, giọng bên đầu kia có chút quen thuộc, thế mà lại là Phó đạo.
Phó đạo áy náy nói: “Miên Đông, xin lỗi vì trễ như thế mới gọi cho cậu, hai hôm nay tôi bận quá bận rộn, bây giờ mới rảnh. Dạo trước tôi đã nghe tất cả ca khúc của cậu rồi, vẫn nghe tới tận bây giờ, nghe nói những ca khúc này đều do cậu tự soạn, cậu có thể soạn ca khúc chủ đề cho phim đang quay của tôi không? Cậu cho tôi địa chỉ gmail đi, tôi gửi kịch bản để cậu tham khảo.”
Tựa như Văn Nhiên nói, Phó đạo không nói chơi với cậu mà thật sự cảm thấy tiếng hát của cậu truyền cảm nên muốn hợp tác với cậu.
Hôm nay là ngày thứ ba phim mới của Phó đạo khai máy, cơ mà cậu không thấy Phó đạo liên lạc với mình, tưởng Văn Nhiên chỉ an ủi cậu, không ngờ…
Hốc mắt cậu đỏ lên, vừa ôm Văn Nhiên vừa báo địa chỉ gmail của mình, cố nén khóc: “Cháu sẽ viết thật hay, cảm ơn ngài đã cho cháu cơ hội này.”
Danh sách chương